Đồ An Lương vừa nhìn thấy Lê Tiếu thì lập tức cười hứng khởi: “Người đẹp, gặp lại nhau rồi.”
Tiếng gọi người đẹp nghe thật ngả ngớn.
Lê Tiếu lạnh nhạt đóng cửa xe, chậm rãi đi về trước hai bước, liếc nhìn đám côn đồ, lạnh nhạt nhếch môi: “Chúng ta thân thiết lắm sao?”
Đồ An Lương khẽ cười, đứng cách Lê Tiếu mấy bước, hơi cúi người, tự cho là đúng: “Trước lạ sau quen, để tôi tự giới thiệu…”
Anh ta còn chưa dứt lời, Lê Tiếu đã chau mày cắt ngang: “Xin lỗi, không hứng.”
Nụ cười trên môi Đồ An Lương đông cứng, ánh mắt vô cùng bất mãn.
Không biết điều!
Lúc này Lạc Vũ lặng lẽ quay lại cạnh Lê Tiếu, nhìn xung quanh với vẻ bảo vệ người.
Đồ An Lương nhìn hai người, nhếch môi cười, cúi đầu chỉnh lại ống tay áo: “Người đẹp à, cô là học trò của lão già kia đúng không?”
Lão già kia?
Cửu Công?
Ánh mắt Lê Tiếu lạnh lùng. Đồ An Lương có thể tra ra thông tin này cũng không ngoài dự đoán của Lê Tiếu.
Dù gì có rất nhiều người biết cô ở phía Hiệp hội nhà quàn, chỉ cần hỏi thăm là có thể biết được quan hệ của cô và Cửu Công.
Lê Tiếu mất kiên nhẫn nhíu mày: “Thế nên?”
Đồ An Lương lại tiến về phía trước. Nhìn vẻ mặt không hề sợ hãi của Lê Tiếu, anh ta càng thêm hứng thú.
“Người đẹp, còn trẻ thì đừng xen vào chuyện của người khác, rõ chưa? Nghe nói nhà cô rất lắm tiền, có luẩn quẩn gì trong lòng mà lại làm việc cho lão già kia?”
“Chi bằng nghe câu này của anh Lương, đừng làm thầy nhập liệm gì đó, đến Bất Dạ Thành đi, anh Lương mời em nhập hội, chúng ta chia năm năm, thế nào?”
Râu quai nón của Đồ An Lương rung rung khi anh ta mở miệng, nhìn như quả kiwi đang ngọ nguậy.
Đương nhiên lời nói này của anh ta cũng đã để lộ thông tin.
Anh ta không tra được bối cảnh của Lê Tiếu, chỉ biết cô là học trò của Cửu Công và rất có tiền.
Thậm chí cả tên của cô cũng không tra được.
Lúc này ai cũng có thể nhận thấy, Đồ An Lương có dụng ý khác với Lê Tiếu.
Lạc Vũ chán ghét né người, ngăn Lê Tiếu ở phía sau, bóp tay, liếc nhìn Đồ An Lương, lạnh lùng nói: “Đồ An Lương, mới đó mà đã không nhận ra tôi rồi sao?”
Cô ta lên tiếng, đối phương không vui nhìn sang.
Cả Lê Tiếu cũng liếc mắt nhìn sang.
Người quen sao?
Đồ An Lương mơ hồ nhận thấy gương mặt Lạc Vũ hơi quen, nhưng chắc chắn không thường gặp.
Thầm nghĩ, đây rất có thể là người đã từng tìm vui ở Bất Dạ Thành, nên anh ta cũng không để trong lòng, cười ngả ngớn, đỡ trán như thật: “Chà, thật sự không quen, nếu không… cô nhắc nhở chút xem sao?”
Lạc Vũ nghe thế cũng không giận, cười như không cười: “Mới hai năm tôi không tham gia đại hội, anh đã không nhận ra tôi nữa sao?”
Đồ An Lương đổi sắc mặt.
Đại hội trong câu nói của Lạc Vũ khiến anh ta bỗng nhớ đến một chuyện.
Nhưng… không thể nào!
Người đã gặp trong đại hội thì anh ta đều nhớ kỹ.
Lạc Vũ bước về phía trước, đối mặt với đôi mắt hoài nghi của Đồ An Lương, cười lạnh: “Còn hai tháng nữa là đại hội năm nay, hi vọng đến lúc đó anh vẫn phách lối như vậy.”
Đáy mắt của Đồ An Lương cuồn cuộn, muốn quan sát kỹ mặt mày của Lạc Vũ, nhưng đối phương đã xoay người, cung kính nói với Lê Tiếu: “Cô lên xe trước đi, để tôi xử lý.”
Lê Tiếu sâu kín nhìn Lạc Vũ, không nói gì. Vừa mới xoay người, Đồ An Lương đã ngăn lại: “Đợi đã, tôi có nói để cô đi sao?”
Hôm nay anh ta đến là vì cô gái này.
Dù cô nàng mạnh mẽ kia nhắc đến đại hội, cũng không trở thành lý do ngăn được anh ta.
Lê Tiếu dừng bước, liếc mắt nhìn Lạc Vũ đang tức tối, hời hợt hỏi: “Cô lên hay tôi lên đây?”