Rõ ràng vết đạn trên sàn là bút tích của anh ta.
Bạch Lộ Hồi không kịp nhiều lời, thấy Thẩm Thanh Dã đi đến thì vội lui ra sau một bước, tay trái nắm cổ tay phải, hơi khom người, cụp mắt vô cùng cung kính, yên lặng chờ đối phương đến.
Có thể khiến Bạch Lộ Hồi cung kính như vậy, chắc chắn vị này là nhân vật cấp bậc cao hơn trong Lục Cục.
Hạ Khê hoảng hốt, không ngờ người đến còn có chức cao hơn Bạch Lộ Hồi.
Phải biết rằng Bạch Lộ Hồi của Ban hành động Lục Cục còn được tôn kính gọi Tiểu Bạch gia.
Hạ Khê gọi thẳng tên cậu thanh niên, tuy có hiềm nghi cố ý làm quen, nhưng chỉ cần có thể nói chuyện với Tiểu Bạch gia của Lục Cục đã là vinh hạnh rồi.
Thẩm Thanh Dã đút hai tay vào túi quần đi đến cạnh Thương Úc và Lê Tiếu.
Đôi chân dài kia chậm rãi dừng lại, môi nhoẻn nụ cười gian manh, nhìn lướt qua ngực Thương Úc rồi nhìn thẳng mắt anh.
Thẩm Thanh Dã có cặp mắt phượng tiêu chuẩn, khi cười sẽ khiến người ta có cảm giác anh ta là người đa tình.
Anh ta cười nhạt, sau ba giây đối mặt với Thương Úc thì hơi cúi mắt: “Diễn gia, đã lâu không gặp.”
Mọi người tiếp tục giật mình.
Dù là anh em tốt của Thương Úc, đám Hoắc Mang cũng không ngờ rằng anh quen biết với nhân vật lớn của Lục Cục.
Hạ Khê hoảng hốt đi đến cạnh Hạ Kình, đầu óc càng lúc càng rối loạn, nhưng suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng.
Cô ta nhớ ra rồi, Phó Chỉ huy của Lục Cục họ Thẩm.
Là người đàn ông tính cách kỳ lạ trước mắt đây sao?
Đôi mắt dọa người của Thương Úc liếc Thẩm Thanh Dã: “Đúng là đã lâu không gặp, cậu Thẩm phô trương thanh thế cũng được lắm.”
Thẩm Thanh Dã vô thức vuốt lông mày, nụ cười trên mặt khó phân thật giả: “Không dám, để Diễn gia chê cười rồi.”
“Đến Parma làm gì?” Thương Úc che gáy Lê Tiếu, cẩn thận che chở cô trước ngực mình.
Dù gì, từ lúc Bạch Lộ Hồi và Thẩm Thanh Dã xuống trực thăng, anh đã giấu rất kín mặt Lê Tiếu.
Thẩm Thanh Dã liếc Thương Úc, nhíu mày, nhìn người trong lòng anh: “Tìm em ấy.”
Nét mặt lạnh lùng của Thương Úc bỗng trở nên sâu không lường được, anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh nhạt nói hai chữ: “Lý do?”
“Quen biết đã lâu.” Thẩm Thanh Dã duy trì thái độ hỏi gì đáp nấy với Thương Úc, đáy mắt che giấu ý cười.
Lần này ai nấy cũng kinh hãi, tính cả vệ sĩ đang bày trận chờ đón địch.
Cậu Thẩm mà Diễn gia gọi đã quen biết cô Lê từ lâu.
Có phải giả không?
Cả Hạ Khê cũng có cảm giác dở khóc dở cười.
Cô ta bước đến cạnh Bạch Lộ Hồi, thấp giọng hỏi: “Lộ Hồi, lần này các người đến không phải muốn điều tra Lê Tiếu đấy chứ?”
Dù Hạ Khê nói rất nhỏ, nhưng xung quanh yên ắng nên ai nấy cũng nghe cả.
Bạch Lộ Hồi liếc Hạ Khê, sau đó cúi đầu: “Không dám.”
Hạ Khê: “?”
Cách trả lời này không hề giống một Tiểu Bạch Gia ngang ngược kiêu căng.
Rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Cùng lúc đó, Thương Úc thả lỏng tay, nhìn Lê Tiếu ngước mắt trong lòng mình, gợn sóng nơi đáy mắt lộ rõ vẻ phức tạp và nghiền ngẫm.
Lê Tiếu liếc Thẩm Thanh Dã, bực bội nói: “Tới thì tới, lấy súng ra làm gì?”
Đám Hạ Khê: “…”
Lê Tiếu, cô nhẹ nhàng vậy thôi hả?
Đây là nhân vật lớn của Lục Cục, tiện tay vung một tình báo là có thể khiến vô số người bán mạng cho họ, thậm chí là đoạt mạng người.
Cô còn dám nói linh tinh trước mặt họ?
Nhưng khi mọi người nhìn Lê Tiếu bằng ánh mắt thương cảm, Thẩm Thanh Dã đã cúi người, mỉm cười trêu chọc: “Chẳng phải vì lâu rồi không gặp nên muốn khiến em ngạc nhiên sao, giận rồi à?”
Lê Tiếu ghét bỏ lườm anh ta.
Mọi người ngẩn ra, trừng mắt, sao họ có thể nghe ra được… sự cưng chiều trong giọng điệu của Thẩm Thanh Dã nhỉ?
Hử? Ảo giác đúng không?
Bạch Lộ Hồi mờ mịt nhìn Lê Tiếu, liếc qua liếc lại giữa cô và Thẩm Thanh Dã.
Phó Chỉ huy của bọn họ trông như bất cần đời, nhưng thật ra là một con sói ác độc có thể âm thầm giết người ngay lúc nói cười, lại bao dung như vậy với cô gái trong lòng Diễn gia?
Bạch Lộ hồi chưa từng nghe đến tên Lê Tiếu trong Lục Cục, rốt cuộc cô có lai lịch gì?
Năm phút sau, Thương Úc dắt tay Lê Tiếu quay lại sảnh Tư Yến.
Tốp vệ sĩ tản ra, tiếp tục giấu mình trong góc nào đó âm thầm bảo vệ.
Còn đám người anh em họ Hạ và Hoắc Mang thì theo sát.
Lượng tin tức trong bữa ăn chung hôm nay có vẻ hơi nhiều.
Dù là người thừa kế của các nhà cũng khó tránh khỏi choáng váng đầu óc.
Lê Tiếu mới hai mươi hai sao có thể quen Phó Chỉ huy của Lục Cục – cậu Thẩm?
Rõ ràng cách đó không lâu, họ vẫn còn nghi kỵ chuyện cô có thể tham dự tiệc Nội các của Myanmar, nhưng lúc này tất cả đều ngây người.
Khu nghỉ ngơi, Thương Úc ngồi cạnh Lê Tiếu, Thẩm Thanh Dã ngồi đối diện họ.
Còn Bạch Lộ Hồi thì chắp tay đứng cạnh Thẩm Thanh Dã làm vệ sĩ.
Trước bàn tiệc, đám Hoắc Mang nhìn nhau, vẻ mặt câm nín.
Lúc này Hạ Kình đụng cánh tay Hạ Khê, nhỏ giọng: “Người em quen là Bạch Lộ Hồi?”
Hạ Khê mãi mới phản ứng lại được, nuốt nước bọt giải thích: “Phải, cậu ta là người phụ trách Ban hành động, nhiều tin tức em lấy được là từ trong tay cậu ta.”
Hoắc Mang nhìn sofa đối diện, lại nhìn Hạ Khê: “Thế cậu Thẩm kia thì sao? Là nhân vật nào?”
“Chắc là… Phó Chỉ huy Lục Cục.” Hạ Khê mịt mờ bổ sung: “Nhưng cũng không chắc nữa, ngoại trừ đội hành động của Bạch Lộ Hồi thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, các nhân vật cấp cao khác trong Lục Cục khá thần bí, em chỉ đoán thôi.”
Có thể vì động chạm đến lòng tự ái nên Hạ Khê cố chấp không chịu đối mặt thực tế, lấy cớ gượng gạo như vậy giải thích thân phận của Thẩm Thanh Dã.
Nhưng người đang ngồi ở đây không ai ngốc cả.
Một người đàn ông có thể khiến Bạch Lộ Hồi cam nguyện cúi đầu, địa vị không cần nói cũng biết.
Bên kia, Thẩm Thanh Dã ngồi trước sofa vô cùng hào sảng.
Anh ta cúi người, chống khuỷu tay lên đầu gối, hết nhìn Lê Tiếu lại nhìn Thương Úc, nụ cười nhạt đi: “Hai người…”
có quan hệ thế nào?
Câu hỏi còn chưa trọn vẹn, Lê Tiếu đã nhích chân, nghiêng đầu về phía Thương Úc: “Bạn trai em.”
Thẩm Thanh Dã nghe được câu trả lời của cô liền gật đầu, cảm khái: “Bạn trai, ra là thế.”
Lúc này Thương Úc bắt tréo chân, cúi người lấy bao thuốc lá trên bàn, rút một điếu rồi ném bao thuốc qua chỗ Thẩm Thanh Dã.
Anh ta phản ứng rất nhanh, bắt được bao thuốc lá, mỉm cười: “Cảm ơn Diễn gia.” Đúng là anh ta cần đến một điếu thuốc để tiêu hóa chuyện này.
Không hẳn là quá kinh ngạc, chỉ là cổ họng hơi ngưa ngứa, muốn hút một điếu đè nén tâm tư quái lạ không thể nói rõ.