Lê Tiếu thản nhiên híp mắt với tình huống này.
Cô đã quen biết Thẩm Thanh Dã rất nhiều năm, chưa từng thấy anh ta khách sáo với người ngoài như vậy.
Lê Tiếu khẽ đụng Thương Úc, nhích lại gần trước mặt anh hơn, nhỏ giọng: “Sao anh lại biết anh ta?”
Thương Úc liếc cô, kẹp điếu thuốc bên môi, nhả khói, trầm giọng nói: “Sao không hỏi cậu ta?”
Lê Tiếu: “…”
Phải rồi, bạn trai đang không vui.
Lê Tiếu lại lấy bả vai đụng anh, bĩu môi: “Em muốn nghe anh nói.”
Đúng là cô gọi Thẩm Thanh Dã tới, nhưng cách xuất hiện của anh ta thật sự quá khoa trương rồi.
Rõ ràng “chó săn” năm đó rất khiêm tốn, mấy năm không gặp, chắc đã chịu đả kích.
Phải, Thẩm Thanh Dã chính là một trong Thất tử biên giới, kỹ năng thuần thục nhất chính là lấy được tình báo, người ta còn gọi là “chó săn”.
Lê Tiếu vẫn luôn biết sau lưng anh ta có ban tình báo lớn mạnh, nhưng cho đến giờ vẫn không biết đó lại là Lục Cục.
Thất tử biên giới vào sinh ra tử rất nhiều năm, nhưng bí mật của riêng từng người lại rất nhiều.
Không hỏi lai lịch, không hỏi xuất xứ là sự hiểu ý ngầm giữa họ.
Lúc này Thẩm Thanh Dã hút mạnh vài hơi, tâm tư sôi trào đã lắng đọng lại ít nhiều.
Anh ta hé mắt, nhìn chằm chằm Lê Tiếu và Thương Úc đang nhỏ giọng cười nói, lấy giầy da đạp lên bàn trà: “Hai người xem tôi không tồn tại à?”
Tách trà trên bàn bị anh ta đạp văng nước ra.
Lê Tiếu ngước mắt, nén kích động đạp lại bàn trà.
Ba giây sau, Thẩm Thanh Dã giơ tay đầu hàng: “Được rồi, xem như tôi chưa nói gì, mời hai vị tiếp tục.”
Nuông chiều, bao dung, rộng lượng.
Thái độ của Thẩm Thanh Dã đối với Lê Tiếu có thể giải thích bằng những mỹ từ này.
Đương nhiên Thương Úc cũng nhận ra thái độ khác thường của Thẩm Thanh Dã với Lê Tiểu.
Anh nhếch môi, ánh sáng tối tăm hiện nơi đáy mắt: “Dạo này ba cậu khỏe không?”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Dã vô thức ưỡn ngực, như phận dưới trả lời câu hỏi, gật đầu đáp: “Ừm, tốt lắm. Vừa rồi ông ấy còn lẩm bẩm muốn uống rượu với anh, nhưng gần đây Lục Cục khá bận nên ông ấy tạm thời không đi được.”
Ba Thẩm Thanh Dã chính là người sáng lập Lục Cục.
Nói đến đây, mọi người đều sáng tỏ.
Lê Tiếu biết Phó Chỉ huy Thẩm Thanh Dã của Lục Cục, còn Thương Úc quen Tổng chỉ huy Lục Cục.
Hoắc Mang ở xa xa không nhịn được nuốt nước bọt, ngón tay ghì mép bàn, vừa hoang mang vừa hoảng sợ.
Mấy năm nay Thiếu Diễn không ở Parma, nhưng đã khai thác được thế lực đến mức này?
May quá, họ là bạn không phải địch.
Một người đàn ông có thể uống rượu trò chuyện với Tổng chỉ huy Lục Cục thì chắc chắn tin tức tình báo của anh chẳng ai sánh bằng.
Mà người bị đả kích nhất e là Hạ Khê.
Rõ ràng mới đó không lâu cô ta vừa tuyên bố mình có quen với người của Lục Cục, nhưng cảnh tượng trước mắt rõ ràng đang vả vào mặt cô ta thật mạnh.
Vì vị Tiểu Bạch Gia mà cô quen còn không dám thở mạnh khi ở trước mặt Thẩm Thanh Dã.
Bạch Lộ Hồi của Lục Cục địa vị cao quý giữa bao người giờ im lặng như một chú chim cút.
Rốt cuộc họ đã nhìn nhầm bạn gái Thiếu Diễn hay là có nội tình khác?
Ghế sofa khu nghỉ ngơi, Thẩm Thanh Dã lễ phép trả lời Thương Úc, dễ dàng nghe được sự tôn kính trong lời anh ta.
Thương Úc cúi người gảy tàn thuốc, nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Dã.
Thấy đôi mắt cười của anh ta cứ dán trên người Lê Tiếu, anh thoáng ngừng tay rồi dụi nửa điếu còn lại vào gạt tàn, kéo cổ áo sơ mi, buông chân xuống đứng dậy, cầm cổ tay Lê Tiếu, vừa đi vừa nói: “Xin lỗi, giờ không thể tiếp chuyện.”
Thẩm Thanh Dã há miệng, chưa nói gì đã thấy Thương Úc kéo Lê Tiếu ra khỏi sảnh Tư Yến.
Người đàn ông bụng dạ hẹp hòi.
Anh xin lỗi không thể tiếp chuyện được thì thôi, kéo Lê Tiếu đi làm gì?
Thẩm Thanh Dã chế giễu, làm ổ trên sofa, bắt đầu hút thuốc.
Lê Tiếu có bạn trai là chuyện khiến anh ta bất ngờ, mà bất ngờ hơn nữa chính là thân phận bạn trai của cô.
Thương Thiếu Diễn của Nam Dương có quan hệ sâu sắc với ba anh ta.
Tất cả tin tình báo của Lục Cục đều được tiết lộ vô điều kiện với Thương Thiếu Diễn.
Với thân phận nhường này, anh chính là một thần thoại trong Lục Cục.
Thẩm Thanh Dã nhớ mãi cảnh cáo của ba với anh ta, trên thế giới này, chọc vào ai cũng được, ngoại trừ Thương Thiếu Diễn của Nam Dương.
Nhưng nếu có quan hệ tốt với anh thì trăm lợi không hại.
Ba Thẩm Thanh Dã là Trưởng ban đặc cấp do tổ chức MI6 của Anh bồi dưỡng, sau khi rời tổ chức thì tự tay tạo dựng Lục Cục lừng lẫy khu chợ đen.
Thương Thiếu Diễn có thể trở thành khách quý duy nhất trong Lục Cục, sự vinh dự này khiến Thẩm Thanh Dã vô cùng kiêng kỵ anh.
F*ck!
Sao cứ phải là Thương Thiếu Diễn! …
Ngoài cửa sảnh Tư Yến, Thương Úc sải bước dắt Lê Tiếu đi về phòng riêng cho khách nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Anh đẩy cửa vào, bố trí phòng vừa ấm áp vừa ảo mộng.
Cô thích thú với ánh đèn tuyệt đẹp trong phòng, vừa đi lên hai bước thì đã bị đè lên cửa phòng.
Giây kế tiếp, trước mắt tối sầm, nụ hôn nóng rực ập đến.
Hung ác và gấp gáp hơn so với mọi lần.
Mạnh mẽ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Lê Tiếu không đề phòng, cằm bị gan bàn tay anh nâng lên, cả người bị đè giữa cánh cửa và anh, tiến lùi đều khó.
Hôn xong, môi Lê Tiếu bị sưng như dự đoán.
Vừa đau vừa tê.
Cô đối mặt với anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước khiến người nhìn khô cả cổ họng.
Thương Úc đỡ gáy Lê Tiếu bằng một tay, đôi mắt sâu không thấy đáy nheo lại.
Anh nắm cằm cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào môi cô.
“Anh… ưm…” Lê Tiếu muốn nói chuyện nhưng môi lại bị ngậm lấy.
Được rồi.
Bạn trai hơi mất khống chế, cô phải dỗ dành.
Thế nên Lê Tiếu vòng tay qua bả vai anh, lòng bàn tay mềm và nóng vuốt ve lên xuống sống lưng vỗ về anh.
Một lúc sau, cuối cùng môi cô cũng lấy được tự do lần nữa.
Lê Tiếu nhấp đầu lưỡi đã tê rần.
Cô ngửa đầu kéo giãn khoảng cách, dựa đầu vào cánh cửa, ngón tay lần lên cổ áo sơ mi anh kéo nhẹ: “Miệng em đau…”
Bóng gió rằng, đừng hôn nữa, chắc chắn lại rách mất.
Thương Úc nhìn cô, híp mắt, nâng mặt cô, mút nhẹ môi cô, khàn giọng hỏi: “Quen biết lâu rồi?”
À, đang hỏi về Thẩm Thanh Dã đây.
Lê Tiểu nhấp cánh môi tê dại, gật đầu thẳng thắn: “Quen ở biên giới, bọn em có bảy anh chị em, anh ấy đứng thứ ba.”
Biệt danh “chó săn”.
“Chó săn” Thẩm Thanh Dã ngồi trong sảnh Tư Yến hút thuốc: “…”
Thương Úc nhìn Lê Tiếu, gương mặt anh tuấn cúi xuống, yết hầu không ngừng chuyển động: “Là Thất tử ở biên giới, hoạt động mạnh vào mấy năm trước?”
Lê Tiếu kinh ngạc nhướng đuôi mắt: “Diễn gia biết sao?”