Bảy giờ rưỡi tối, đoàn người trở về biệt thự chân núi Piper.
Thẩm Thanh Dã bước ra khỏi xe Lincoln, đứng trên đường mòn đá cuội trước cửa đánh giá biệt thự khí phái kiểu châu Âu, tấm tắc khen ngợi.
Biệt thự chân núi rộng lớn như vậy, dù chi phí là bao cũng đủ thấy địa vị của Thương Thiếu Diễn ở Parma không hề tầm thường.
Ngay bên cạnh là phủ tù trưởng.
Nếu không phải tin tưởng, chưa chắc tù trưởng Parma đã cho phép anh ở đây.
Mấy phút sau, Thương Úc và Lê Tiếu xuống xe.
Anh đi đến hành lang, khi đi ngang Thẩm Thanh Dã thì gật đầu lướt qua.
Thẩm Thanh Dã liếc bóng lưng Thương Úc, cười sâu xa.
Vẫn rất có chừng mực, biết dành không gian riêng cho anh ta và Lê Tiếu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Dã cảm thấy Thương Thiếu Diễn cũng không đáng ghét cho lắm.
Sau đó, vừa quay đầu lại, Lê Tiếu đứng cách anh ta mấy bước môi vẫn còn sưng Thẩm Thanh Dã: “…”
Thôi dẹp vụ không đáng ghét đi!
Thương Thiếu Diễn chó má, đáng ghét nhất trên đời này!
Thẩm Thanh Dã đút hai tay vào túi quần, liếc môi Lê Tiếu, hừ lạnh: “Thói đời ngày nay, lòng người bạc bẽo, thấy mà chướng mắt.”
Lê Tiếu đang thầm mím môi tức giận: “…”
Cô cúi đầu xoa gáy, ra hiệu về phía vườn hoa cách đó không xa: “Qua kia nói.”
Thẩm Thanh Dã đứng yên, tay đút túi quần hất cằm: “Qua đó làm gì? Không thể nói trước mặt bạn trai em à?”
Đáp lại anh ta là bóng Lê Tiếu càng lúc càng xa.
Thẩm Thanh Dã nghẹn họng nhìn hướng cô đi, hít một hơi sâu, bực bội theo sau.
Hai người lần lượt ngồi xuống băng ghế vườn hoa, không hẹn cùng nâng chân phải gác chân trái.
Lê Tiếu liếc Thẩm Thanh Dã, cong môi trêu chọc: “Cậu Thẩm Lục Cục, gọi anh ‘chó săn đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Dã như đang hoài niệm chuyện xưa.
Đã lâu rồi không ai gọi anh ta là “chó săn”.
Sau khi rời biên giới, anh ta lại trở thành cậu Thẩm người người tôn kính.
Nhưng ngày này qua ngày khác, anh ta đều nhớ đến quãng thời gian tiêu sái tùy ý kia.
Thẩm Thanh Dã nuốt nước bọt, mãi mới nén được tâm tư lên men, nét mặt thoải mái trêu đùa: “Không hề. Dù là “chó săn hay là cậu Thẩm, tôi mãi mãi là lão Tam của Thất tử.”
Lê Tiếu cười, quay đầu nhìn chân trời xa xa: “Gia phả Thương thị anh đưa em cũng là tin tức trong Lục Cục?”
Lúc trước khi ở nhà chính họ Thương cô nhận được gia phả Thương thị với tin nhắn mã hóa từ tay Thẩm Thanh Dã.
“Ừ, chính xác đấy, không lầm đâu.” Nói đến việc chính, anh ta tập trung tinh thần lại, nghiêm túc trả lời: “Gia tộc bọn họ có rất nhiều chuyện phiền phức, em thật sự muốn chen chân vào?”
Hỏi xong, Thẩm Thanh Dã chuyên chú hơn nhiều, nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, không muốn để lỡ bất kỳ vẻ mặt nào của cô.
“Ừ, không cần phải suy nghĩ lại.” Giọng Lê Tiếu hời hợt nhưng lại lộ ra quyết tâm.
Thẩm Thanh Dã nhìn cô thật sâu, khi dời mắt thì cười khẽ: “Được rồi, tôi sẽ không nói những lời dư thừa này nữa. Về sau còn cần tin tức tình báo gì thì em cứ nói với tôi.”
Những lời này là cam kết, cũng như sự ủng hộ vô điều kiện của anh ta.
Lê Tiếu quay lại nhìn anh ta, nhướng mày: “Đúng là có chuyện cần anh hỗ trợ điều tra, em đã đăng bài trao đổi tình báo với chợ đen.”
Thẩm Thanh Dã ngạc nhiên, lấy điện thoại trong túi ra, lẩm bẩm: “Em làm gì thế, sao không nói thẳng tôi? Đăng bài đúng là rỗi hơi mà.”
“Anh xem rồi hẵng nói.” Lê Tiếu thản nhiên, mắt lấp lánh.