Tuyệt Thế Cường Long

Chương 441: “Mày dám không nghe lời?”



Chương 441: Ép khô  

             Tề Đẳng Nhân bảo các quản lý cấp cao của câu lạc bộ Thượng Đông bắn bia với mình, sau đó sai khiến Từ Ngạo Tuyết đứng ở một bên bưng trà rót nước.  

             Vì Tề Đẳng Nhân thật sự rất có thể sẽ làm ra chuyện không biết xấu hổ, vậy nên Từ Ngạo Tuyết cũng chỉ có thể nén giận mà tạm thời làm thư ký sinh hoạt cho hắn, bưng trà rót nước chịu thương chịu khó, đôi khi còn phải hỗ trợ nạp đạn.  

             Cả đời này của cô ta, chưa từng phải trải qua chuyện gì nhục nhã như vậy?  

             “Tôi không thể thường xuyên tới câu lạc bộ được, vậy nên các anh phải làm công việc của mình, chăm sóc khách hàng thật tốt.” Tề Đẳng Nhân vừa uống cà phê mà Từ Ngạo Tuyết đưa qua, vừa nhẹ nhàng nói.  

             Mọi người đều ngoan ngoãn nghe hắn dạy dỗ, sôi nổi gật đầu khom lưng.  

             Tề Đẳng Nhân nói: “Năm nay tiền thưởng ăn tết của mọi người đều sẽ được tăng lên gấp đôi, các anh bỏ công bỏ sức ra làm việc, tôi cũng không phải người bủn xỉn.”  

             Trên mặt mọi người lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, thậm chí còn có chút cảm kích Từ Ngạo Tuyết, nếu không phải cô ta tới thành phố Trung Hải gây chuyện, giúp Tề Đẳng Nhân kiếm được nhiều lợi ích như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ không hào phóng như thế.  

             Nếu Từ Ngạo Tuyết mà biết được mấy ý nghĩ này của bọn họ, có lẽ sẽ tức hộc máu mất.  

             Ngay lúc Tề Đẳng Nhân đang dạy dỗ bọn họ, thì có một người đàn ông đi tới, người này, là anh trai của Từ Ngạo Tuyết Từ Ngạo Long.  

             “Anh hai, anh sao lại tới đây?!” sau khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy anh ta, sắc mặt cô ta càng trở nên khó coi hơn.  

             Tình cảnh hiện tại của cô ta vốn đã rất nhục nhã xấu hổ rồi, bây giờ lại còn bị người quen nhìn thấy, cô ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, huống chi, người này còn là người thân của cô ta, là anh trai của cô ta!  

             Từ Ngạo Long đã cố ý từ thủ đô đến đây, từ sớm đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Từ Ngạo Tuyết phục vụ bưng trà rót nước cho Tề Đẳng Nhân, giờ phút này, khắp mặt anh ta đã đen hoàn toàn.  

             Từ Ngạo Long lạnh lùng nói: “Tao tới đây, là để ngăn mày thôi làm xấu mặt Từ gia đi!”  

             Sau khi nói hết lời này, anh ta giơ tay tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

             Đầu Từ Ngạo Tuyết bị anh ta tát lệch sang một bên, cô ta vốn là người tâm cao khí ngạo, nhưng vào lúc này, lại không nói nên bất kỳ lời nào.  

             Chính xác như lời Từ Ngạo Long nói, cô ta hiện tại, đúng thật là làm mất mặt Từ gia.  

             “Vậy anh nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào, như thế nào mới không làm mất mặt Từ gia?!” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi.  

             Lúc này cô ta cảm thấy tâm có chút lạnh, gặp phải sự thất bại to lớn như vậy, không một ai ấm áp hỏi thăm an ủi cô ta thì thôi, vậy mà người thân của cô ta còn trỉ trích và đay nghiến cô ta.  

             Từ Ngạo Long nhìn Từ Ngạo Tuyết, trầm giọng nói: “Nếu tao là mày, thì tao chết quách đi cho xong!”  

             Từ Ngạo Tuyết khiếp sợ, không nghĩ tới Từ Ngạo Long lại nói ra một điều tàn nhẫn như vậy!  

             Anh trai cô ta vậy mà lại bảo cô ta…… Đi chết đi?!  

             “Mày chết đi, cũng sẽ giải trừ bớt đi nhiều nợ nần, Từ gia chúng ta cũng có thể giảm bớt đi không ít áp lực. Dù sao, cũng sẽ không có ai mà đòi nợ khi nhà người ta đang có tang lễ cả.” Từ Ngạo Long âm trầm nói.  

             Từ Ngạo Tuyết nói: “Lúc tôi về thủ đô không phải đã nói hết rồi sao? Có nợ nần gì, cứ tính lên người tôi, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi sẽ trả hết!”  

             Từ Ngạo Long nói: “Thời gian? Thứ quý giá như thời gian, dù mày có bỏ tiền ra mua cũng không được, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy!”  

             Nói xong lời này, anh ta móc ra từ trong túi một viên thuốc.  

             “Uống nó đi, là xong hết mọi chuyện!” Từ Ngạo Long lạnh lùng nói.  

             Tề Đẳng Nhân vào ngay lúc này nở nụ cười, nói: “Anh là anh trai của Từ Ngạo Tuyết, Từ Ngạo Long đúng không?”  

             Từ Ngạo Long quay đầu nhìn về phía hắn, nói: “Cậu chính là Tề Đẳng Nhân, con chó nhà có tang năm đó bị đuổi ra khỏi thủ đô phải không!”  

             Tề Đẳng Nhân nhún vai, nói: “Không biết so sánh Từ gia với tôi ở hiện tại, ai giống con chó nhà có tang hơn nhỉ?”  

             Từ Ngạo Tuyết đã cầm lấy viên thuốc từ trong tay Từ Ngạo Long, vẻ mặt u ám tràn ngập phức tạp.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

             “Nếu Từ gia đã sắp phá sản, lại còn ép cô ấy uống viên thuốc này, cứ như vậy đi, đến lúc đó tôi ra tay với Từ gia cũng không cần phải mặt mũi cô ấy nữa.”  

             “Dù sao, một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa.”  

             “Chúng tôi đã ở với nhau được vài ngày rồi, ít nhiều cũng tích được mấy trăm ngày ân nghĩa.”  

             Tề Đẳng Nhân cười cười, cắm tay vào túi quần, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.  

             Từ Ngạo Long trực tiếp cười ha hả, nói: “Tề Đẳng Nhân, cậu thật sự cho rằng Từ gia không có người giúp đỡ sao?”  

             “Không lẽ cậu cảm thấy, các mối quan hệ của Từ gia chúng tôi, chỉ có như vậy thôi sao?”  

             “Chẳng lẽ chỉ cần cậu muốn tập đoàn Từ thị phá sản, là nó có thể lập tức phá sản sao?”  

             Từ Ngạo Tuyết khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Long, nói: “Anh nói lời này, là có ý gì?”  

             Từ Ngạo Long nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Mày chẳng qua chỉ là một con tốt mà thôi, bảo mày tới thành phố Trung Hải, là vì muốn tranh thủ cho Từ gia chút thời gian.”  

             “Hiện tại, thời gian đã đủ rồi, Từ gia cũng đã chuẩn bị xong.”  

             “Bây giờ hắn muốn làm tập đoàn Từ thị phá sản, căn bản đã là chuyện không thể nào!”  

             Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe xong câu nói đó, tim đã đau đến mức muốn nứt ra, không nghĩ tới, bản thân cô ta đã chịu đựng biết bao nhiêu nhục nhã, thế nhưng không phải là vì để thỏa hiệp với Tề Đẳng Nhân, mà chẳng qua là để tranh thủ chút thời gian cho người nhà thôi!  

             Hiện tại, thời gian đã đến lúc chín muồi, vì để ép khô hết mọi giá trị lợi dụng của cô ta, mà bọn họ còn bắt cô ta tự mình chết đi……  

             Vậy bản thân cô ta chịu nhục nhã mấy ngày qua là vì cái gì chứ? Bản thân cô ta chấp nhận khom lưng uốn gối gọi điện cho những người có thân phận lớn kia là vì cái gì?  

             “Gia tộc đã sinh ra và giáo dục mày không dễ dàng gì, hiện tại là lúc để mày báo hiếu cho gia tộc, uống nó đi, là xong xuôi tất cả mọi việc, mọi người trong gia tộc đều sẽ ghi nhớ sự cống hiến của mày.” Từ Ngạo Long lãnh đạm mà nói, ép buộc Từ Ngạo Tuyết uống viên thuốc đoạt mạng người này.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1499: Quần Thần Muốn Vua Chết Mệt

             Tề Đẳng Nhân lại lắc đầu, mỉm cười nói: “Xem ra, Từ gia là thật sự cảm thấy các người đã chuẩn bị tốt rồi, có thể bắt đầu ván bài này với tôi được rồi đúng chứ?”  

             Từ Ngạo Long hờ hững nói: “Tề Đẳng Nhân, cậu hiện tại cứ ở đó mà kiêu ngạo đi, chúng ta có rất nhiều cơ hội để chơi từ từ, lúc đó hãy nhìn xem rốt cuộc ai mới là người chết trước!”  

             Từ Ngạo Tuyết lại vào ngay lúc này cười nhạo một tiếng, ném viên thuốc trong tay, nói: “Các người bảo tôi làm thế nào, là tôi phải làm thế đó sao?”

        Từ Ngạo Long trừng mắt, tức giận nói: “Mày dám không nghe lời?”  

             Từ Ngạo Tuyết khinh thường nói: “Hai tên sát thủ tới giết tôi cũng là các người thuê đúng không?”  

             Thời điểm nói tới đây, trong lòng cô ta nhịn không được mà bốc lên lửa giận, hai tên sát thủ kia vậy mà lại là do người trong nhà thuê tới, hơn nữa, cô ta còn bởi vì được Tề Đẳng Nhân cứu một mạng mà phải chấp nhận chịu nhục.  

             “Bất luận như thế nào, hôm nay mày nhất định phải chết!” Từ Ngạo Long lạnh giọng nói.  

             “Từ Ngạo Tuyết hiện tại là người của tôi, cô ấy có chết hay không, thì cũng phải do tôi quyết định.” Tề Đẳng Nhân vẫy tay, duỗi tay đặt lên vai Từ Ngạo Tuyết.  

             Từ Ngạo Tuyết giống như bị điện giật mà ném tay hắn ra, tức giận nói: “Anh con mẹ nó đừng có chạm vào tôi!”  

             Tề Đẳng Nhân lại duỗi tay ôm cô ta lại, mặc cho cô ta có giãy giụa như thế nào, mỉm cười nói: “Hay là anh muốn nhìn tập đoàn Từ thị phá sản? Muốn tất cả công sức của anh đều đổ sông đổ biển hết sao?”  

             Từ Ngạo Long lập tức cười khinh thường, nói: “Những gì mà cậu nói chẳng qua chỉ là nói suông, câu ở hiện tại hoàn toàn có năng lực làm cho tập đoàn Từ thị phá sản.”  

             Tề Đẳng Nhân hơi lắc đầu, nói: “Từ gia?”  

             “À……”  

             Hắn lại cười một tiếng, thể hiện sự khinh thường tột đỉnh đối với Từ gia.  

             Sau đó, hắn vươn một ngón tay ra, nói: “Các người cho rằng, tôi cái gì cũng không biết sao?”  

             “Ngay khi Từ Ngạo Tuyết tới thành phố Trung Hải tìm tôi trong khoảng thời gian này, sau đó các ngươi cố ý phái người đến Tuyết Quốc tìm Vinogradov.”  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.