Lục Dao đang rót nước, xoay người lại dựa vào bàn trà, nhìn người đàn ông đó, “Căn bệnh của trẻ nhỏ, nhìn ra là ba âm ba dương, hắc trọng giả tử, thanh trọng giả sinh, bạch sắc chủ hình khắc, ngoài ra phải nhìn ấn đường, chỗ đó có hai vệt sáng, bệnh nặng vẫn còn sự sống. Tướng mặt của anh nói cho tôi biết, bây giờ sức khỏe của con anh không được tốt, trị sớm được thì sẽ khỏe thôi.”
Khi những lời này được nói ra, khuôn mặt của người đàn ông đỏ bừng, ấp úng nửa ngày, “Cô Lục, vừa nãy thực sự xin lỗi.”
Lục Dao cười lắc đầu, “Không có gì, anh phải chịu trách nhiệm vì chuyện đó mà.” Lục Dao từ bé đã xinh đẹp hơn người, nụ cười dịu dàng này khiến người ta cảm nhận được một vẻ đẹp yên tĩnh. Người đàn ông thầm nghĩ vừa nãy mình không nên như vậy, anh ta đã nghe nói nhiều về danh tiếng của Lục Dao trong Cục, nhưng may là cô ấy không để ý, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải lập tức gọi điện cho vợ của mình, phải bảo vợ chú ý đến con và nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Người đàn ông rời đi, Tiểu Đao nghiêng đầu và đi vào, “Ồ, cô vừa tính ra?”
“Một nửa tính một nửa đoán, dù sao thì thời gian quá ngắn, tôi lại chưa chuẩn bị trước…” Lục Dao cũng đang nói thật, người đàn ông này đột nhiên hỏi câu hỏi bất ngờ, mình chỉ nhìn thoáng qua, nên chỉ nhìn ra được là dạo gần đây con của anh ta có dấu hiệu của bệnh tật, làm sao có thể phản ứng được nhiều hơn chứ?
Tiểu Đao chớp mắt, có chút gượng ép, “Đoán?”
Lục Dao đi ra khỏi phòng tra, đưa một tách trà cho Tiểu Đao, Tiểu Đao đi cùng ra ngoài, “Ôi, cô đoán kiểu gì thế…”
“Lúc nãy trong cuộc họp, Thần Phong bảo tôi đi lên, tôi đã ngửi thấy mùi sữa trên người của người này, đây là mùi thường có trên em bé, khóe mắt của anh ta có tơ máu, mày cau lại, ngón tay ố vàng do hút thuốc, nhưng chắc gần đây đã bỏ thuốc, hơn nữa tôi còn thấy trang web anh ta đang vào trong lúc họp, trẻ nhỏ ho vào giữa đêm, sau lại nhìn tướng mạo của anh ta, đương nhiên là tôi đã biết…”
Lời giải thích của Lục Dao khiến một người cảnh sát như Tiểu Đao không còn lời gì để nói, cậu ngưỡng mộ, “Cô không làm cảnh sát đúng là lãng phí. Lúc trước khi mới gặp cô, cứ nghĩ cô chỉ biết xem bói, nói lời nào lời ấy khiến người khác như rơi vào sương mù, chúng tôi đều không nghe hiểu được câu nào. Thật không ngờ, cô lại còn biết suy luận, có hứng thú vào làm việc trong Cục Cảnh sát của chúng tôi hay không?”
Lục Dao mỉm cười không trả lời, thực sự bây giờ cô rất mệt mỏi, lúc nãy cô đã mất nhiều tinh lực(*) để tính phong thủy, bây giờ còn phải mất cả đêm để chuẩn bị cho việc ngày mai.
(*) Tinh lực: tinh thần và thể lực.
Trước đây làm thế nào cũng không ngủ được, bây giờ ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Lúc này, cô đã cảm nhận được cảm giác một ngày không bắt được tội phạm là trong lòng mình cảm thấy bất ổn như thế nào.
Vào đêm khuya, khi Bùi Văn Quân tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói vào cây cột, lăn lộn trong nghề quanh năm, gã không ngờ rằng có một ngày mình bị một tên mập chết bầm đánh lén. Vấn đề là Bùi Văn Quân không hề biết người phụ nữ béo này, dây chói rất chặt, gã đã thử vài lần nhưng sợi dây này được buộc với thủ pháp rất chuyên nghiệp, rất khó để cởi ra được.
Thật ra lúc này trong lòng gã đã có dự cảm, lúc trước nhìn thấy tin tức trên internet nên cũng biết được đúng là Triệu Lập Khôn này. Ban đầu định lập tức rời khỏi thành phố Tô, nhưng không ngờ hành động của Triệu Lập Khôn còn nhanh hơn cả mình.
So với Hứa Kỳ, tướng mạo Bùi Văn Quân nho nhã hơn, căn bản là không nhìn ra được là một người đã từng phạm tội, nhưng trước đây kẻ này lại từng là kẻ buôn người, hơn nữa còn bán chính em gái ruột của mình cho bọn buôn người, ngoài ra còn là một con nghiện.
Triệu Lập Khôn đi vào ngôi nhà gỗ nhỏ, trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, nhưng trong lòng hắn ta vẫn rất bình tĩnh, nhìn người đàn ông bị trói vào cột như nhìn một con thú đang đợi làm thịt, nhưng trong mắt Triệu Lập Khôn, tên Bùi Văn Quân này không giống một con mồi đang ngồi chờ chết?
“Triệu Lập Khôn!” Bùi Văn Quân nghiến răng nói, “Cậu làm thế này, anh Hoàng biết được sẽ không để cậu sống yên đâu!”
“Hoàng Diệp? Ha ha, có khi bây giờ ngày lành tháng tốt của Hoàng Diệp cũng đến lúc kết thúc rồi đấy! Hơn nữa, ông ta còn muốn giết tôi, tôi bảo vệ người của ông ta để làm gì cơ chứ?”
Bùi Văn Quân biết lần này mình không thể trốn thoát được, gã thở hổn hển, “Ha ha, thật không ngờ, cuối cùng lại là cậu…” Cơ thể của gã ta bắt đầu cảm thấy như đang có kiến cắn, “Dù sao thì cũng phải chết, không bằng một dao giết tôi đi… Chỉ cần một dao, tuỳ cậu giết tôi thế nào thì giết!”
Cơn nghiện đã kéo đến, Bùi Văn Quân không kiên trì được nữa, gã ta cảm thấy đây mới là điều đau đớn nhất. Dù sao cũng đã đến nước này rồi, chết là coi như xong, nhưng cái cảm giác kiến bò lúc nhúc, cắn vào xương ấy lại khó chịu khôn cùng.
“Đinh đang!”
Vẻ mặt Triệu Lập Khôn thay đổi, hắn ta thiết kế một thiết bị cho Lục Dao, chỉ cần cô gửi tin nhắn là hắn ta có thể biết, mặc dù về cơ bản thì Lục Dao không gửi tin nhắn nào, nhưng có một tin nhắn có nội dung liên quan đến hắn ta, Triệu Lập Khôn cảm thấy bây giờ mình chính là một tên biến thái, rõ ràng là ghét Lục Dao, nhưng bản thân lại không nhịn được mà muốn thu hút sự chú ý của cô.
Hắn ta mở điện thoại di động, thấy lời nhắc, mở ra, Lục Dao viết rất đơn giản ngắn gọn, chỉ có một câu, [Tôi muốn gặp anh.]
Không đầu không đuôi, nhưng Triệu Lập Khôn biết, tin nhắn này là Lục Dao muốn nói với mình, muốn gặp mình ư?
Không nghĩ rằng Lục Dao sẽ trực tiếp nói muốn gặp mình, hắn ta hơi híp mắt lại, liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của Bùi Văn Quân, bây giờ hắn ta rất tự tin, ngôi nhà gỗ này đã được hắn ta thay đổi bố cục, xung quanh đều được lắp đặt bảng điện từ, đứng ở chỗ này, ngay cả kim chỉ nam cũng không chạy được, mà internet thì lại càng không có.
“Cho anh sống thêm một ngày… À không, có lẽ anh sẽ trở thành món quà tốt nhất tôi tặng cho cô ấy…” Đột nhiên Triệu Lập Khôn nhớ ra, nếu làm lớn chuyện này thì sao nhỉ?
Đúng, phải làm lớn chuyện này lên, càng lớn càng tốt, phải để cho Hoàng Diệp kia biết, bọn họ đã ngu ngốc cơ nào khi vứt bỏ mình. Khi ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng hắn ta nghĩ cái suy nghĩ này rất hay ho. Bản thân mình có thể trốn được bao lâu chứ, chỉ cần ra khỏi cái phòng nhỏ này là rất có thể Lục Dao sẽ tìm thấy mình…
Triệu Lập Khôn không tự tính được thời vận của bản thân hắn ta, cho dù tính được, hắn ta cũng sẽ sa đọa đến kết cục tồi tệ.
Sau khi chết một lần, dường như hắn ta đã rút ra được rất nhiều điều mà trước đây hắn ta không thể hiểu được, vì vậy lần này cũng có khả năng đấu với Lục Dao rồi, nhưng cố gắng nhiều năm như vậy, hơn nữa vết thương vẫn chưa hồi phục, vẻn vẹn có mấy tháng nhưng tóc hắn ta đã bạc đi rất nhiều, cơ thể cũng đang nhanh chóng suy yếu.
Tiểu Mễ đứng ở trước cửa ngôi nhà gỗ nhỏ, biết rõ rằng Triệu Lập Không đang phạm tội bên trong, nhưng cô ta đã tự an ủi mình. Cô ta dường như vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới ảo tưởng do chính mình vẽ ra. Trong thế giới đó, Triệu Lập Khôn là chồng của cô ta, cô ta là cô gái xinh đẹp như hoa. Những người này là bạn của Triệu Lập Khôn, nhưng cũng là kẻ thù của Triệu Lập Khôn, vì người mình yêu, cô ta cam tâm hiến dâng tất cả. Nghĩ đến đó, Tiểu Mễ nở nụ cười si mê, xoay người hát một bài hát thiếu nhi và rời khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ. Ngôi nhà gỗ nhỏ này là kho thóc mà ông nội Tiểu Mễ để lại trước đây, sau đó mùa màng không tốt, căn nhà gỗ nhỏ này vẫn luôn bỏ không, hôm nay lại trở thành nơi cho Triệu Lập Khôn phạm tội.