Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 245: Kế Hoạch Phạm Tội



Nếu chuẩn bị một kế hoạch lớn để phạm tội, đương nhiên là Triệu Lập Khôn phải chuẩn bị cho thật tốt, lần đầu tiên hắn ta nghĩ đến phát sóng trực tiếp, bây giờ điều kiện đòi hỏi để phát sóng trực tiếp rất dễ dàng. Chỉ cần đăng ký một tài khoản, về cơ bản là có thể bắt đầu phát sóng trực tiếp, cộng với việc hắn ta từng là một ngôi sao, công ty đã cho hắn ta một tài khoản, cái tài khoản này có quyền hạn rất cao, đương nhiên là có thể dùng được rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lục Dao vừa chợp mắt nghỉ ngơi ở trên ghế xô pha, cả đêm đều đã chuẩn bị xong tương đối rồi, chỉ cần bảo tàng đồng ý là có thể bắt đầu tính toán.

Tiểu Đao vội vàng chạy đến, đánh thức Lục Dao đang ngủ, còn Hạ Thần Phong đang ra sức hạn chế quyền truy cập mạng, “Không hay rồi, Triệu Lập Không đã xuất hiện trên internet.”

Đột nhiên Lục Dao giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy, khoác áo lông, “Có ý gì?”

“Triệu Lập Khôn đồng ý yêu cầu gặp mặt của cô, nhưng lần này là dùng cách phát sóng trực tiếp… Chúng ta có thể thấy hắn ta, hắn ta đã nói, nửa tiếng nữa cô vào live stream để đối thoại.”

Lúc này Lục Dao mới tỉnh lại, cô ngồi dậy khỏi ghế xô pha, “Bảo tàng kia chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ cô muốn xuất phát đến đó không?” Tiểu Đao cầm chìa khóa trên bàn lên, Tiểu Quách và mấy người đồng nghiệp cảnh sát đã lên kế hoạch đến bảo tàng bảo vệ Lục Dao.

Trên đường đi, vì tình huống đặc biệt nên cảnh sát đã dẹp đường đi để nhanh chóng đến đó. Lục Dao nhìn chương trình phát sóng trực tiếp qua điện thoại, Triệu Lập Khôn vẫn mặc một bộ âu phục rất mới, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy bộ quần áo này bị rộng, có vẻ như Triệu Lập Khôn đã gầy đi rất nhiều, hắn ta đã dùng phấn nền để che vết sẹo trên mặt, nhưng nó vẫn hiện rất rõ.

Hiện tại đã có hơn ba trăm nghìn người vào xem live stream, video trực tiếp này mới phát được khoảng mười phút, nhưng đã liên tục có người vào xem, các bình luận hiện lên kín cả màn hình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40

“Lục Dao, tôi biết cô đang xem, tài khoản nào nhỉ?” Triệu Lập Khôn không để ý đến giọng nói của mọi người, mỉm cười nhìn màn hình và nói, như thể hắn ta vẫn là nam diễn viên vạn người mê của trước đây.

Lục Dao không nói gì, trên màn hình bắt đầu xuất hiện rất nhiều người giả mạo Lục Dao nói mình là Lục Dao, Triệu Lập Không cũng không vội, chỉ hừ nhẹ, nhìn các bình luận để lại, “Ôi, nhiều Lục Dao như vậy ư, nhưng Lục Dao tôi tìm chỉ có một, hay là chúng ta chơi trò giải đố đi? Nếu là Lục Dao thực sự, thì chắc chắn có thể đưa ra được đáp án?”

Tiểu Quách cũng nhìn video phát sóng trực tiếp, ánh mắt cô rất tinh tường, đầu óc phân tích cũng nhanh, “Cô xem, bốn phía xung quanh ngôi nhà này đều được làm bằng gỗ, màu đỏ sẫm trên sàn nhà chắc chắn là máu.”

Lục Dao nhíu mày nhìn Triệu Lập Khôn, hắn ta cầm điện thoại bằng tay, nên lúc nào màn hình cũng bị rung, thỉnh thoảng còn lắc lư sang một bên, có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh. Cách sắp xếp đồ vật rất giống với video đầu tiên hắn ta gửi cho Lục Dao, có chút lộn xộn, nhưng cửa sổ ở xung quanh đều bị đóng lại, nên không nhìn ra được manh mối gì khác.

“Suỵt, cô nghe tiếng này…” Lục Dao mở loa điện thoại lên hết cỡ, quả nhiên là nghe được tiếng “rè rè” gì đó từ bên Triệu Lập Khôn.

“Đây là tiếng sóng điện từ sao?”

Trước đó Lục Dao nghĩ, rốt cuộc là vì điều gì mà cô không gieo quẻ chính xác được, một phần là vì ảnh hưởng của cục phong thủy, còn phần còn lại là nơi ở của hắn ta bị làm nhiễu, cuối cùng bây giờ Lục Dao cũng đã hiểu, đây tiếng máy sóng điện từ chạy.

“Nhưng nếu mở sóng điện từ, vì sao internet của hắn ta vẫn rất ổn định nhỉ? Nó không ảnh hưởng đến tín hiệu internet sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: Từ nơi xa xăm (2)

“Nếu sử dụng mạng có dây thì sẽ ổn định hơn rất nhiều, bây giờ có thể tra ra được địa chỉ IP internet không?” Tiểu Đao vừa lái xe vừa nói.

“Bộ phận kỹ thuật đang kiểm tra…”

Mà Triệu Lập Khôn thì cuối cùng cũng đặt được ống kính ổn định một chỗ, bây giờ tất cả mọi người đều nhìn thấy phía sau Triệu Lập Khôn có một cây cột, trên cây cột có trói một người, nhưng bây giờ người đó đang cúi đầu, hình như là đã mất đi ý thức, người vào xem càng ngày càng nhiều, Triệu Lập Khôn càng lúc càng vui ra mặt.

“Ồ? Bạn hỏi tôi vì sao tôi lại nhảy sông ư?” Đột nhiên Triệu Lập Khôn nhìn thấy một bình luận để lại câu hỏi như vậy, Triệu Lập Khôn cười thích thú, “Nhảy sông? Vì sao tôi muốn nhảy sông à? Chẳng qua là do tôi bị người ta giết hại, nhưng mạng của tôi vẫn chưa tận, nên tôi đã quay về được…”

Hai chữ giết hại giống như là một cục đá ném xuống mặt hồ đang yên ả, tạo ra một cơn sóng lớn, những lời bình luận để lại trên màn hình ngày càng nhiều, nên những lời bình luận đó chạy rất nhanh, Lục Dao còn không nhìn kịp. Còn Triệu Lập Khôn thì lại chẳng cảm thấy lời nói của mình có gánh nặng gì, “Đúng vậy, giết hại, nhưng đừng lo, người hại tôi rơi xuống, đã bị tôi tiễn đi trước rồi…”

Nói xong câu này, hắn ta cười khoái trá, mà lúc này, quản trị internet đã có tác dụng, có nhiều người bắt đầu bị mất quyền truy cập, bọn họ phát hiện ra rằng mình không vào lại được trang web kia.

Nhìn số người xem đang tăng lên, Triệu Lập Khôn liền hiểu, hắn ta nhàn nhã nhìn ống kính, “Cảnh sát Hạ, anh nghĩ rằng cảnh sát bọn anh chặn mọi người ở ngoài, không cho họ vào xem là được sao? Có từng nghe nói đến câu này chưa, càng muốn che đậy thứ gì đó thì càng dễ bị vạch trần… Trước khi chơi giải đố, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, dù sao thì ăn món khai vị trước khi ăn món chính cũng là một lựa chọn không tồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

Hắn ta đứng dậy, cầm một con dao ở trên bàn lên, ánh mắt hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào con dao trong tay mình, như thể đang nhìn người yêu mình, “Chúng ta chơi một trò chơi phân chia đi… Số người đang xem là tổng số, lấy tổng số chia cho mười nghìn là thời gian người này không bị thương… Chúng ta nhìn xem, bây giờ đã ít hơn mười nghìn, như vậy chẳng phải là phải đến lúc ra tay rồi sao?”

Lúc Triệu Lập Khôn nói, trên khuôn mặt vẫn mang theo một nụ cười, tay phải cầm dao cũng lưu loát cắt một miếng thị trên mặt Bùi Văn Quân.

“A!!!”

Bùi Văn Quân vốn đang yếu ớt sau khi cơn nghiện tái phát, dù gọi gã như thế nào, thì gã cũng chẳng tỉnh táo lại được, nhưng cơn đau đớn trên khuôn mặt khiến gã ta tỉnh lại ngay lập tức, muốn mở miệng, nhưng lại cảm thấy một bên mặt đau đớn vô cùng, và nó khiến người ta cảm thấy rùng mình, một bên mặt chỉ còn lại một nửa thịt, cho nên muốn há miệng cũng cảm thấy miệng bị méo.

“Cứu mạng… Cứu với…” Bùi Văn Quân vừa hô hai tiếng cầu cứu, trên người lại cảm nhận được cơn đau đớn, gã ta lại bắt đàu mê man, cơ thể cảm thấy khó chịu, “Cầu xin cậu, cầu xin cậu, đâm tôi một dao đi, đâm tôi một dao đi…”

Triệu Lập Khôn cầm con dao dính máu trên tay và nhìn vào camera, như thể là đang nhìn Hạ Thần Phong, “Cảnh sát Hạ, số người xem ngày càng ít đi, anh nói xem tiếp theo tôi nên đưa dao xuống chỗ nào đây? Mũi? Tai?”

Hạ Thần Phong đứng trước một màn hình lớn, Cục trưởng Vương của thành phố Tô cũng có mặt ở đây, sắc mặt của hai người đều rất khó coi, “Tên Triệu Lập Khôn này muốn phạm tội trước mắt hàng chục nghìn người sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.