Khi Khương Lê nghe tin phụ tử Thân Ung chết, trong lòng chấn kinh nửa ngày.
Lưu Bội g.i.ế.c lầm phụ tử Thân Ung, khiến hai nước trở mặt, đây là việc kiếp trước không hề xảy ra.
Cứ như vậy, thế lực Thân gia suy yếu, Thân hậu ở hậu cung bị phi tử mới nhập cung chèn ép, mà không rõ vì chuyện này có thúc đẩy Lưu Bội dẫn binh chiếm đoạt Ba quốc sớm hơn kiếp trước hay không.
Khương Lê biết mình cần phải nhanh hơn, tìm cách để mình và huynh trửơng sớm ngày trở về Ba quốc, mà đây cũng là cơ hội duy nhất khiến nàng có thể quang minh chính đại rời khỏi Đại Tề.
Về phần Phượng Phi Vũ cùng đệ đệ Phượng Vũ, hai người cuối cùng cũng đã xảy ra tranh chấp.
Dưới sự duy trì cân bằng của hai đại thế gia Uý Mạnh, Phượng Phi Vũ giành được ấn soái xuất binh đi Bắc Hồ, thế nhưng dưới sức mạnh của hoàng quyền, Phượng Vũ cũng giành được lợi thế, nắm giữ lương thảo và quân nhu.
Khương Lê đứng ở trên triều đình, nghe được phân phó như vậy, không khỏi thay Phượng Phi Vũ cười khổ một tiếng. Đây quả là đưa cổ mình vào tay Phượng Vũ mà. Nếu như thực sự rời vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần Phượng Vũ đưa tay bóp, Phượng Phi Vũ cùng quân đội do mình thống soái có thể lập tức rơi vào hoạn cạn lương.
Nhưng Khương Lê cũng biết, nam tử quen việc khống chế như Phượng Phi Vũ chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt chuyện này.
Ngay trước đêm Phượng Phi Vũ xuất phát, chuyện thành thân với đích nữ Dương gia Dương Như Nhứ cũng bị đẩy nhanh lên.
Khương Lê khi biết tin này, là do Quý Bỉnh Lâm nói cho nàng.
Bởi vì phủ nha ngay gần bên, nên buổi trưa Quý Bỉnh Lâm thường xuyên đến chỗ Khương Lê ăn chực, không riêng gì hắn, còn có cả Đậu Tư Võ, và mấy vị đồng môn, chỉ cần không có việc bận, buổi trưa đều tụ tập một chỗ.
Hôm nay, đồ ăn của Khương Lê là do quản sự phủ Thái tử phái người đưa tới, không phải là đồ ăn ở phủ nha nấu có thể so sánh được. Quý Bỉnh Lâm và Đậu Tư Võ nghe được tin có mỹ thực, không hẹn mà cùng nhau tới.
Quý Bỉnh Lâm bởi vì làm việc ở Hình tư là nha tư trọng yếu, cho nên tin tức linh quang. Khi hắn hỏi phủ Thái tử đã chuẩn bị xong khi Thái tử từ tiền tuyến trở về lập tức cùng Dương Như Nhứ thành thân phải không, Khương Lê sửng sốt không đáp lời.
Quý Bỉnh Lâm thấy Khương Lê không biết rõ tình hình, liền gãi đầu nói:
– Chuyện này cả kinh thành đều biết, tại sao ngươi lại không biết vậy?
Khương Lê trầm mặc một chút, khẽ mỉm cười nói:
– Ta biết hay không cũng đâu có gì quan trọng, chỉ cần biết không thể thiếu được việc chuẩn bị lễ vật, còn biết sớm hay muộn cũng đâu có gì quan trọng?
Quý Bỉnh Lâm nhìn Khương Lê một lúc, tựa hồ hiểu rõ vì sao bằng hữu buồn bã liền nói:
– Dương tiểu thư là người hiền đức, cho dù làm chính phi của Thái tử, cũng tuyệt đối sẽ đối xử tốt với các vị trắc phi. Huynh đài cũng không cần lo lắng cho muội muộimuội đâu, phủ trạch Thái tử cũng không giống như công khanh bình thường, đích thứ rõ ràng. Sau này Thái tử sẽ kế thừa đại nghiệp, lúc đó Dao cơ cũng có thể được phong làm Quý phi, sinh hạ nhi tử, đều là hoàng tử, nên cũng đâu có gì khác biệt?
Thiển nhi đang múc canh cho Khương Lê, nghe thấy vị Quý đại nhân khiến khiến tiểu chủ tử ngột ngạt, liền trợn mắt, khẽ hừ:
– Nam tử trên thế gian nay, đều là như vậy muốn người ta phải làm nhỏ?
Đậu Tư Võ nghe được Thiển nhi lầm bầm, liền nhận lấy chiếc muôi trong tay nàng, ân cần giúp nàng múc canh, nói nhỏ:
– Thiển nhi sao nàng lại hiểu lầm ý tốt của Quý đại nhân như vậy? Hơn nữa trên thế gian này đâu phải nam tử nào cũng giống như Thái tử, thí dụ như ta, chỉ cưới một người là đủ.
Thiển nhi không lĩnh tình, hừ một tiếng tiếp:
– Ban đầu cho rằng như vậy là đủ, nhưng sau này liền thấy không đủ. Đáng hận nhất đó là một cái m.ô.n.g nhưng lại muốn chiếm lấy mấy chiếc hố xí, thực đúng là coi bản thân là phân đi bón hoa tươi?…
Thiển nhi là nha đầu thôn dã, lời nói thô bỉ nhưng đột nhiên im bặt, bởi vì nàng trông thấy Thái tử điện hạ đang trầm mặt đứng bên ngoài thính đường Nông tư.
Khương Lê nhìn thần sắc Thái tử, có lẽ đều nghe hết lời Thiển nhi vừa nói, tránh cho Điện hạ trừng phạt Thiển nhi, nàng liền lập tức tiến lên nghênh đón:
– Điện hạ sao lại trùng hợp tới đây vậy? Đã dùng bữa trưa chưa, quản sự mới mang mấy món ăn ngài thích tới, có muốn dùng tạm một chút không?
Sao có thể không có món chàng thích được cơ chứ. Cơm canh hôm nay đều là do chàng phân phó quản sự đưa tới.
Mấy ngày nay quán bận rộn, chàng vẫn chưa có thời gian dùng bữa với Khương Lê. Hôm nay là muốn tới phủ nha cùng nàng dùng bữa. Một là để buông xuống căng thẳng mấy ngày qua, hai là thuận tiện báo Khương Lê ở nông tư âm thầm chuẩn bị quân nhu lương thảo, đề phòng Phượng Vũ trở mặt sau lưng.
Không ngờ chưa vào phòng, đã nghe thấy mấy người Quý Bỉnh Lâm đang nói tới mình.
Quý Bỉnh Lâm vẫn lão luyện thành thục như trước kia, lời nói đều là tiếng lòng của Phượng Phi Vũ.
Chàng luôn lười quan tâm mọi chuyện trong phủ trạch, chỉ muốn đơn giản mọi chuyện. Nhưng lần này nạp chính phi, quả thực phải vì Khương Lê mà đắn đo suy nghĩ.
Nàng nhập phủ đã được một năm, thế nhưng vẫn chưa hoài thai. Phượng Phi Vũ cũng không muốn thúc giục nàng, miễn cho trong lòng nàng sinh ra khó chịu. Thế nhưng thân là quốc trữ, sao dưới gối cõ thể trống rỗng được? Đây không phải là gia sự mà là quốc sự.
Mà Khương Lê cũng không kiên nhẫn ở yên trong phủ, phi vị cũng chỉ nhờ danh của một chất nữ nước nhỏ chống đỡ. Đạo lý trong đó, có thể không cần Phượng Phi Vũ nhắc nhở, nàng cũng tự nhận ra.
Nhưng chuyện cưới Dương thị vào cửa, cũng không phải chuyện hoan thiên hỉ địa gì. Bất quá chỉ là nhằm cân bằng thế lực, trấn an thế gia, cho nên Phượng Phi Vũ cũng không muốn đề cập với Khương Lê.
Không nghĩ tới hôm nay lại bị nha đầu thô bỉ lấy ra trêu chọc. Trong lòng Phượng Phi Vũ cảm thấy Khương Lêquá nuông chiều nha đầu này, càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Khương Lê quan sát thần sắc Phượng Phi Vũ, lập tức đưa ánh mắt cho Thiển nhi, để nàng lui xuống trước.
Mà Quý Bỉnh Lâm và Đậu Tư Võ cũng thức thời, thấy thái tử tới, liền tìm cớ cáo từ.
Thế là trong phòng chỉ còn lại Phượng Phi Vũ và Khương Lê.
Hai người yên lặng ngồi đối diện, cùng nhau dùng bữa.
Chỉ là ở giữa sự trầm mặc này, Phượng Phi Vũ mới hoảng hốt nhớ ra, tựa hồ lâu lắm rồi chàng chưa thấy Khương Lê trước mặt mình tự nhiên nói cười, khoe khoang mấy trò thông minh vặt của nàng.
Phượng Phi Vũ chưa từng nói chuyện yêu đương với nữ tử nào cả, cho nên không có bản lĩnh như tên tiểu tử Phượng Vũ chọc cho người ta vui vẻ. Chàng tự nhận rằng bản thân đã dùng hết khả năng để sủng ái Khương Lê.
Nàng muốn gì, chàng đều thoả mãn, cho dù cả chuyện làm quan hoang đường như thế này chàng cũng có thể để nó thành sự thật.
Mà quan hệ giữa hai người, phần đa đều là nàng chủ động khiến chàng vui vẻ. Nếu đảo ngược, Phượng Phi Vũ cơ hồ hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Thế nên khi Khương Lê không nói lời nào, không khí trong phòng cũng trầm lắng, chỉ có âm thanh bát đũa chạm vào nhau, đụng vào màng nhĩ, khiến người ta mất hết khẩu vị.
Cuối cùng, Phượng Phi Vũ dứt khoát không ăn nữa, quẳng đũa nói:
– Nàng đây là đang tức giận? Cô cũng chưa từng có ý che giấu nàng điều gì, cũng không phải nàng không biết dụng ý của Cô khi nạp Dương thị vào phủ?
Khương Lê ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
– Điện hạ đang nói gì thế? Vừa rồi ta đang nghĩ tới chuyện chuẩn bị nhu yếu phẩm trong quân đội cho ngài… Nhất thời thất thần không nghe rõ.
Khương Lê cũng không bày ra dáng vẻ ghen tuông của nữ tử hậu trạch, Phượng Phi Vũ không nói được gì, chỉ thở phào nói:
– Nếu khó quá, nàng không cần xử lý, Cô tự tìm cách được.
Khương Lê mở một quyển trục ra, bên trên là bản đồ các nước, Khương Lê đều đánh dấu bên trên:
– Điện hạ ngài xem, các điểm đánh dấu ở trên bản đồ là những nơi có sản lượng lương thực lớn. Năm nay Đại Tề thu hoạch không tốt, hơn nữa giá lương thực còn bị Lương quốc kéo lên cao. Nếu như nhị điện hạ ở giữa cản trở, nên chỉ vận chuyển quân lương từ trong nước quả thực không ổn. Chi bằng thu mua lương thực từ các nước phụ cận Hồ Bắc, để giải trừ chuyện khẩn cấp trước mắt.
Kỳ thật biện pháp này của Khương Lê, Phượng Phi Vũ đã từng suy tính tới. Chỉ là lo lắng nếu thu mua đồ quân nhu lượng lớn, sẽ khiến chư quốc ngờ vực vô cớ, gây ra nhiều chuyện phiền phức.
Khương Lê nghe thái tử chất vấn, liền đáp:
– Ai nói sẽ dùng danh nghĩa Đại Tề thu mua? Điện hạ mời xem, Ba quốc khá gần Bắc Hồ, lợi dụng danh nghĩa Ba quốc thu mua là đủ… Hiện tại Ba quốc và Lương quốc trở mặt, đương nhiên phải đề phòng Lương quốc đánh lén, thu mua lương thảo cũng hợp tình hợp lý, không khiến người ta sinh nghi.
Chuyện tướng quân Thân Ung của Ba quốc bị g.i.ế.c chết, đã lan truyền khắp các nước. Khương Lê dùng chuyện này che giấu tai mắt, đúng là có thể dùng được.
Phượng Phi Vũ nghĩ một chút sau đó nói:
– Nếu nàng đã nghĩ kĩ rồi thì liền xử lý đi, nếu như phụ vương nàng nguyện ý phối hợp với Cô, Cô tất nhiên sẽ ghi nhớ ân tình này.
Khương Lê mỉm cười nói:
– Phụ vương nếu như chín tai nghe được lời Điện hạ nói, tất nhiên vô cùng mừng rỡ, nguyện m.á.u chảy đầu rơi.
Phượng Phi Vũ ở cách xa vạn dặm cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nịnh nọt của phụ thân đại nhận, thiết nghĩ ông ta hẳn là không cự tuyệt.
Thế là Phượng Phi Vũ thỏ khôn có ba hang cứ như vậy định xuống.
Khương Lê thậm chí còn cân nhắc đến tính tình đa nghĩ của Phượng Phi Vũ, nên ngoài chuẩn bị chiêu này, nàng còn có những dự tính khác không muốn người biết.
Vì chuyện gom góp lương thảo, cho nên thư từ giữa nàng với phụ vương tăng lên nhiều. Đương nhiên việc này được Phượng Phi Vũ ngầm đồng ý, dù sao nội dung trong thư của hai bên đều có người trình lên cho chàng, tất cả đều thoả đáng.
Hơn nữa Phượng Phi Vũ chắc chắn rằng Khương Lê tuyệt sẽ không muốn trở lại Ba quốc. Nhà mẹ đẻ cho dù tốt, cũng không bằng nhà chồng. Dù sao mình mới là nơi để Khương Lê dựa vào cả đời.
Ngày đại quân xuất phát, bách tính khắp kinh thành đều đổ ra đường đưa tiễn.
Nhiều tướng soái bên hông đều đeo bùa hoặc tiền bình an do mẫu thân hoặc thê tử đi chùa cầu tới.
Khương Lê suy nghĩ, cũng yên lặng đi đạo quán cầu một đạo Linh phù, bản thân còn tự mình tới tiệm thợ rèn đúc một đồng tiền khắc chữ bình an.
Chiến trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là hi vọng chàng có thể bình an trở về.
Thế nhưng ngày đưa tiễn, nàng dùng thân phận Dao cơ được quản sự đưa tới cửa thành, đứng ở xa nàng đã nhìn thấy xe ngựa Dương phủ đã đến trước.
Dương Như Nhứ đôi mắt long lanh như ngậm nước, đang đứng bên Điện hạ.
Khương Lê nhìn thấy, trên đai áo giáp của Phượng Phi Vũ có treo một đầu dây đỏ, lá bùa bình an kia có lẽ đươc nhét trên n.g.ự.c trái, nơi gần trái tim chàng.
Dù sao vẫn chưa qua cửa, Dương Như Nhứ nhìn thấy sủng phi củaĐiện hạ tới, không đợi hai người giáp mặt, liền thức thời lên xe ngựa rời đi.
Phượng Phi Vũ sải bước đi đến trước xe ngựa Khương Lê, ôm nàng từ trên xe ngựa xuống, vuốt tóc nnafg nói:
– Nàng có gì muốn nói với Cô?
Nói xong đôi mắt Phượng Phi Vũ nhìn xuống tay nàng, xem nàng có cầm vật gì giống với bùa bình an không.
Khương Lê lại chỉ giơ tay giúp Điện hạ sửa lại nón trụ:
– Mấy ngày nay vội vàng lo lắng chuyện lương thảo, ngay cả một mũi kim cũng chưa từng may cho Điện hạ, thực sự mất đức hạnh của phụ nhân, mong Thái tử bình an khải hoàn, cho phủ Thái tử thêm chút hỉ khí.
Phượng Phi Vũ nhìn nàng không chuẩn bị cái gì cho mình, trong lòng không khỏi thất vọng. Nhưng nàng cũng không giống đám nữ tử hậu trạch, vì chuyện lương thảo mà ngày đêm vất cả, chàng sao có thể bắt bẻ nàng không đủ tri kỷ chứ?
Thế là liền dặn dò nàng trong phủ nhớ phải chú ý giờ dùng cơm, không được say mê công vụ quá… dặn đi dặn lại, nhất thời không phân rõ được hai người ai mới là người cần ra chiến trường.
Cuối cùng, chàng trở mình lên ngựa, lúc này mới hiệu lệnh tam quân xuất phát, viễn chinh tới biên cương.
Khương Lê từ trong n.g.ự.c móc của mình móc ra lá bùa bình an, nhìn một chút, sau đó yên lặng buộc vào một chiến xa gần đó chưa xuất phát, sau đó quay người rời đi.
Khi Thái tử lặn lội đường xa rốt cuộc cũng tới được Bắc Hồ, liền lập tức truyền về tin chiến thắng từ tiền tuyến. Mà cuộc chiến của hai vị hoàng từ cũng chính thức bắt đầu, tất cả đều nằm trong dự đoán của Khương Lê.
Khi nhị hoàng tử liên tục thất bại, không cách nào ngăn cản được tin tức chiến thắng truyền về, Đoan Khánh đế liền thấy hít thở không thông.
Ông biết rõ đại nhi tử tài giỏi của mình bắt buộc phải lấy được ba quận, nhằm chống bụng bản thân, chứ hoàn toàn không có chút ích lợi nào với hoàng đế cả.
Loại cảm giác nhìn người khác ăn no, còn chính mình chịu đói khổ sở không có vị đế vương nào chịu nổi.
Đúng lúc này, còn có sứ giả tiểu quốc không thức thời tới quấy rầy thánh tâm, chính là đặc sứ Cơ Vô Cương, sứ giả Ba quốc phái tới cầu kiến Đoan Khánh Đế.