Thẩm Y Y cơm nước xong xuôi đi ra, lập tức thấy thằng hai nhà cô ỉu xìu, hơi kỳ lạ mà hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao cả.” Nhị Bảo vừa nhìn thấy mẹ cậu bé, trong nháy mắt liền có tinh thần, phủi m.ô.n.g một cái, nói: “Con đi ăn cơm!”
Thẩm Y Y nhờ thế mới biết cậu bé còn chưa có ăn cơm đã đến, nên bảo cậu bé đi ăn cơm.
Không ngờ sau khi ăn cơm xong, cậu bé đã nói cậu bé phải đi về, Thẩm Y Y hỏi cậu bé: “Con không bán quần áo à?”
“Bán quần áo gì?” Mặc dù Nhị Bảo đã bị đả kích, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Học tập mới là chuyện đứng đắn! Mẹ, mẹ coi quản Tiểu Bảo đi, đừng để nó mỗi ngày cứ nghĩ tới chuyện kiếm tiền kiếm tiền, cẩn thận thành tích của nó đi xuống.”
Tiểu Bảo ở bên cạnh: “…” Khinh bỉ anh hai của cậu bé!
Thẩm Y Y không cần đoán đã biết nhất định là lúc cô đi ăn cơm đã xảy ra chuyện gì. Nhị Bảo cẩu thả không hề hiểu chút đạo lí đối nhân xử thế nào, trong lúc vô tình đắc tội với người cũng không biết, nếu theo Tiểu Bảo bán quần áo kiếm tiền thì quả là chuyện hoang đường không tưởng.
Có điều cậu bé thế mà nhanh như vậy đã thua trận, Thẩm Y Y ngoài cảm thấy ngoài ý muốn thì cảm thấy buồn cười: “Được, vậy con mau trở về đi, đúng rồi, kết quả thi cấp ba có lẽ ngày mai sẽ có, mẹ không có thời gian, tự con đến trường học xem, có được không?”
Với thành tích xưa giờ của Nhị Bảo thì chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, thi đậu trường chuyên cấp ba là chuyện ván đã đóng thuyền, Thẩm Y Y không cần phải rất lo lắng.
Nhị Bảo thân là người trong cuộc không vô tư được như mẹ cậu bé, mặc dù đã ước tính được đại khái điểm số, nhưng nghĩ tới kết quả sắp có thì vẫn không nén được thấp thỏm, nhìn mẹ cậu bé há to miệng
Thẩm Y Y vỗ vỗ vai của cậu bé: “Không có lòng tin với bản thân à?”
“Làm sao có thể?” Nhị Bảo phản bác.
“Vậy thì đi xem!” Thẩm Y Y nói.
Nhị Bảo nhìn gương mặt bình tĩnh của mẹ cậu bé, bỗng nhiên giống như được uống một viên thuốc an thần, không còn thấp thỏm nữa, nói: “Được! Vậy con đi về trước, mẹ, mẹ đừng quên ăn cơm, sớm chút kết thúc công việc trở về, tiền kiếm không hết, nhưng sức khỏe của mẹ mới là quan trọng nhất!”
Thẩm Y Y mềm lòng, lúc đầu muốn xoa đầu của cậu bé, bỗng nhiên phát hiện Nhị Bảo đã sắp cao hơn cô, cô phải nhấc tay lên càng cao mới có thể xoa tới đầu của cậu bé, nên thôi, cười nói, “Được rồi, mẹ ngươi ta không phải tiểu hài tử, không cần ngươi thời thời khắc khắc căn dặn, trở về đi.”
Chờ Nhị Bảo sau khi đi, Tiểu Bảo lại gần, kể chuyện mới vừa rồi với Thẩm Y Y, cuối cùng nói: “Mẹ, anh hai chẳng hề hiểu đạo lí đối nhân xử thế dù là xíu xiu.”
Thẩm Y Y tỏ vẻ đồng ý, đột nhiên cảm thấy thật ra Nhị Bảo muốn làm binh không phải chuyện xấu, trong quân doanh không có nhiều người lõi đời như vậy, nói không chừng càng thích hợp Nhị Bảo, có điều…
“Tiểu Bảo, anh hai con nói không sai, hiện tại học tập mới là nhiệm vụ chính của con, con không tham nhẹ bỏ nặng.”
“Ha ha, con biết.” Tiểu Bảo không ngờ lửa lại lan tới bên mình, sợ mẹ cậu bé về sau không cho cậu bé kiếm tiền, gấp rút bảo đảm nói: “Con nhất định sẽ không để thành tích của mình đi xuống!”
“Con biết là tốt.” Thẩm Y Y chọc chọc đầu của con trai cô, trong lòng cảm thán, qua tiếp mấy năm nữa mấy thằng nhóc này đều sẽ cao hơn cô rồi, có lẽ cô phải nhón chân mới có thể bằng được bọn nó.
Ngày kế tiếp là thời điểm kết quả thi cấp ba công bố.
Sau khi trong nhà lắp điện thoại thì sẽ thường xuyên có hàng xóm láng giềng đến gọi điện thoại, có những người không gọi điện thoại thì cũng thích tới tham gia náo nhiệt, tâm sự, tám chuyện gì gì đó.
Hôm nay mẹ Lý không rỗi rảnh thoải mái trò chuyện cùng bọn họ.
Bà không biết kết quả của Nhị Bảo cụ thể như thế nào, nhưng bà biết Nhị Bảo so với anh trai, em trai của cậu bé thì đầu óc của cậu bé không linh hoạt bằng, lại thêm là từ ngày xưa nhìn thấy mức độ Thẩm Y Y để tâm việc học của Nhị Bảo, và mức độ chuyên tâm của Nhị Bảo, có lẽ bà có thể suy đoán kết quả của Nhị Bảo chắc hẳn cũng không có gì đặc biệt.
Lúc này đang suy nghĩ tới kết quả của Nhị Bảo, tất nhiên là không vui.
Dương Phương Mai và mẹ Lý không hợp nhau, gần như gặp mặt là làm rùm beng, nhưng bà ấy thích đụng mặt với mẹ Lý, đặc biệt là sau khi bà ấy muốn gọi điện thoại mà mẹ Lý muốn lấy giá gấp đôi cho bà ấy, bà ấy gần như là tận dụng mọi thứ để khiến mẹ Lý không thoải mái!
Lúc này nhìn dáng vẻ mẹ Lý ưu sầu, bước lên cố ý hỏi: “Hôm nay có kết quả thi cấp ba rồi, tôi nhớ cháu trai lớn của em tham gia thi cấp ba nhỉ? Thi thế nào rồi? Có nắm chắc thi đậu trường chuyên cấp ba hay không?”
“Mắc mớ gì tới bà?” Mẹ Lý giận dữ trừng mắt với bà ấy.
“Đương nhiên liên quan tới tôi.” Dương Phương Mai cười hì hì nói: “Mặc dù tôi không có cháu trai năm nay thi cấp ba, nhưng tôi có một đứa cháu trai đã thi đậu trường chuyên cấp ba, nếu như cháu trai của em không thi đậu thì tôi có thể chê cười em!”
Lại có loại người thế này?
Mẹ Lý tức xù lông: “Chỉ dựa vào bà mà còn muốn cười nhạo tôi? Coi như cháu của tôi không thi đậu trường chuyên cấp ba thì tôi còn một đứa cháu trai cả kia mà, đúng, Nhị Bảo cũng không phải cháu trai lớn của tôi, cháu trai lớn của tôi đã sớm học ở Bắc Đại rồi! Cháu trai của bà thi đậu trường chuyên cấp ba thì đã là gì? Có bản lĩnh thì nó thi đậu Bắc Đại đi!”
Thời gian Đại Bảo Tứ Hợp Viện rất ít, hàng xóm láng giềng gần như đều không nhìn thấy cậu bé, coi như nhìn thấy cậu bé cũng cho là cậu bé là Nhị Bảo, càng không biết hóa ra cậu bé đã lên đại học. Mà mẹ Lý bình thường ở trước mặt hàng xóm láng giềng cũng chỉ là thuận theo lời bọn họ khoe khoang Lý Thâm và Thẩm Y Y, về phần Đại Bảo, hàng xóm láng giềng không chủ động nhắc tới, bà cũng không tiện chủ động khoe khoang bà còn có một đứa cháu trai thi đậu Bắc Đại. Khoe khoang cũng phải có mức độ, quá độ thì có lẽ sẽ kéo người hận. Cho nên mọi người không biết mẹ Lý còn có cháu trai lớn. Mẹ Lý đã chủ động loại bỏ Lý Thiết Trụ ra ngoài.
Lúc này mẹ Lý vừa nói ra, đã làm đám người sợ ngây người, đặc biệt là Dương Phương Mai, không thể tin nói: “Bà còn có cháu trai học đại học?”
“Bà nghĩ xem?” Mẹ Lý hất hất cái cằm, vẻ mặt khinh thường.
“Cũng con trai của con dâu bà sinh?” Dương Phương Mai lại hỏi.
“Nói nhảm!” Mẹ Lý phỉ nhổ bà ấy: “Không phải con dâu tôi sinh thì còn có thể là vợ của con trai bà sinh hả?”
“…” Dương Phương Mai đổi cách nói: “Là đứa con dâu tên là Thẩm Y Y của bà sinh?”
“Không sai!” Mẹ Lý kiêu ngạo.
“Cái gì?” Những người khác cũng hoảng hốt, vốn dĩ biết Nhị Bảo là Thẩm Y Y sinh thì bọn họ đã rất khiếp sợ rồi, dù sao trông cô quá trẻ tuổi, hỏi mẹ Lý tuổi Thẩm Y Y là vài chục mới tin Nhị Bảo đúng là con của Thẩm Y Y.
Không ngờ cô còn có một đứa con trai cả? Bọn họ vội vàng hỏi: “Tôi nhớ bà nói con dâu bà mới ngoài ba mươi nhỉ? Cháu trai lớn của bà mấy tuổi?”
Mẹ Lý nghe bọn họ hỏi là biết ngay bọn họ đã hiểu lầm rồi, bà giải thích: “Cháu trai lớn và cháu thứ hai của tôi là thai sinh đôi!”
Hóa ra là thế.
Đám người thở dài một hơi, Dương Phương Mai đã phản ứng kịp: “Cháu trai lớn và cháu thứ hai của bà là thai sinh đôi? Vậy cháu trai lớn của bà làm sao học đại học?”
Nói đến đây cái, mẹ Lý càng kiêu ngạo hơn: “Thi đại học thi đậu thôi!”
Đám người: “…” Không thể tin được nhưng lại cảm thấy mẹ Lý sẽ không mang chuyện như vậy lừa bọn họ, dù sao nếu là là giả, sẽ bị vạch trận rất dễ dàng.
Đặc biệt là Dương Phương Mai, một thiếu niên mười hai tuổi sao lại học đại học? Đại học còn là Bắc Đại?
Mẹ Lý nhìn thấy Dương Phương Mai kinh ngạc, ngay lập tức vui vẻ, học giọng điệu vừa rồi của Dương Phương Mai nói: “Cho nên, bà có cháu trai thi đậu Bắc Đại không? Nếu như không có, vậy tôi sẽ cười nhạo bà!”
Dương Phương Mai: “…”