Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 420



“Còn hai em trai.” Ánh mắt Đại Hoa chuyển sang hai em trai, Cẩu Thặng còn nhỏ, vẫn chưa biết màn tranh cãi hôm nay có nghĩa gì, Thạch Đầu nửa biết nửa hiểu, chỉ mong ngóng nhìn chị cả.

Đại Hoa cố nén nỗi chua sót trong lòng: “Con trai các người liều sống liều c.h.ế.t muốn sinh, các người tự nuôi đi, con không có nghĩa vụ phải nuôi con trai giúp các người!”

Nói xong, nhấc chân đi ra.

Hà Chiêu Đệ nhìn bóng lưng của Đại Hoa, lồng n.g.ự.c phập phồng bất định, kinh hãi phẫn nộ tới run rẩy, cuối cùng cô ấy biết cái cảm giác quen thuộc đó từ đâu mà tới rồi.

Dáng vẻ Đại Hoa giáo huấn người khác y đúc Thẩm Y Y!

Hà Chiêu Đệ trực tiếp ngất đi.

Đại Hoa đi thẳng ra cửa, chạy tới gốc cây đại thụ trong thôn hung hăng khóc một trận, khóc xong mới về nhà, rửa mặt, phát hiện phía bị đánh đã sưng tấy lên, cô ấy lấy thuốc tỉ mỉ bôi cho mình.

Nhị Hoa và Tiểu Hoa ngủ cùng phòng với cô ấy, hai chị em vẫn chưa ngủ, co rúc vào góc tường nhìn cô ấy, thấy cô ấy bôi thuốc, nhỏ tiếng hỏi: “Chị cả, mặt của chị vẫn ổn chứ?”

“Không sao.” Đại Hoa vặn thuốc lại, sau đó tắt đèn lên giường: “Ngủ đi.”

Nhị Hoa và Tiểu Hoa nằm xuống, trong phòng an tĩnh một lúc, không ai nói chuyện, Đại Hoa nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên Nhị Hoa lên tiếng: “Chị cả, thực ra hôm nay chị có hơi quá đáng với mẹ…”

Tiểu Hoa cũng nhỏ tiếng: “Chị cả, mẹ khóc rất thương tâm, ngày mai…chị đi xin lỗi mẹ được không?”

Đại Hoa mở mắt ra, ngữ khí bình tĩnh: “Các em cảm thấy chị không nên làm như vậy?”

Nhị Hoa Tiểu Hoa tựa như đang do dự, cuối cùng Tiểu Hoa nói: “Có thể có đôi lúc mẹ thực sự làm sai, nhưng bà ấy đều là vì chúng ta, chị hiểu cho bà ấy một chút…”

“Em cảm thấy bà ấy đều là vì chúng ta?” Đại Hoa hỏi ngược lại.

Hai đứa lại im lặng, Đại Hoa cho rằng chúng sẽ không trả lời nữa, lại nghe thấy Nhị Hoa dè dặt nói: “Có thể mẹ có hơi trọng nam khinh nữ, nhưng bà ấy cũng thương chúng ta, cũng hi sinh rất nhiều cho chúng ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Chương 41

Đại Hoa im lặng.

Nhị Hoa tiếp tục lải nhải mẹ đã hi sinh bao nhiêu cho chúng, cuối cùng nói: “Chị cả, mẹ sinh ra chị, cho chị sinh mệnh, chị có năng lực, giúp bà ấy là nên mà…Em với Tiểu Hoa cũng vậy, nếu chúng em đã đi làm, chắc chắn sẽ giúp mẹ, mẹ sống khổ sở như vậy, nếu ngay cả chúng ta cũng không giúp bà ấy, ai sẽ giúp bà ấy chứ?”

“Hơn, hơn nữa.” Tiểu Hoa nói tiếp: “Thạch Đầu và Cẩu Thặng là em trai của chúng ta, là người chảy cùng dòng m.á.u với chúng ta, đợi sau khi chúng ta xuất giá, cha mẹ mới có người dưỡng lão, chúng ta chịu ấm ức, mới có người trút giận thay chúng ta…”

Bla bla.

Nhị Hoa Tiểu Hoa nói gì, thực ra Đại Hoa không lắng nghe kỹ, cô ấy chỉ đang nghĩ, cô ấy không cần nghĩ phải kéo hai em gái ra khỏi vũng bùn như thế nào nữa, bởi vì chúng đã lún sâu vào trong, không kéo ra được.

Thứ mà chúng sắp sửa lặp lại là vận mệnh của mẹ!

Cuối cùng, bởi vì Đại Hoa không tiếp lời, Nhị Hoa và Tiểu Hoa đều tức giận, nói thẳng nếu chị cả không giúp gia đình, vậy chúng giúp, chúng không đi học, sẽ ra ngoài kiếm tiền giúp cha mẹ nuôi em trai.

Lúc này Đại Hoa mới có phản ứng, nhàn nhạt nói: “Vậy thì tùy các em!”

“Chị cả, chị thật sự quá ích kỷ rồi!”

Trước khi Đại Hoa nhắm mắt lại đã nghe thấy Tiểu Hoa chỉ trích cô ấy như vậy, cô ấy thầm nghĩ, cô ấy ích kỷ sao? Đi làm gần năm năm, không nỡ ăn không nỡ mặc, tiết kiệm từng đồng từng cắt, dưới tiền đề cần đưa cho ông nội nửa tiền lương, cô ấy còn có thể mang gần một nghìn tệ về nhà, cô ấy ích kỷ sao?

Có thể!

Nhưng cô ấy thật sự không muốn đi vào vết xe đổ vận mệnh của mẹ mình.

Đại Hoa đè nén chua sót trong lòng, bắt đầu buồn ngủ, không phản bác, cũng không muốn phản bác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86

Ở nửa tháng, ba cậu cháu chuẩn bị khởi trình về thủ đô.

Đợi Lương Quân tới đón họ, dựa vào bên khung cửa nói chuyện, Thẩm Vũ Hiên tinh mắt: “Bên đó hình như có người đang nhìn trộm các con.”

“Cái gì gọi là nhìn trộm chúng con? Con cảm thấy là đang nhìn cậu út đó, bắt cậu về nhà làm con rể.” Nhị Bảo ranh mãnh nói.

Thẩm Vũ Hiên một trang nhân tài, điều kiện gia thế lại bày ra đó, mấy ngày ở thôn Thanh Thủy, không biết có bao nhiêu cô gái nhắm tới anh ấy, hoặc lén lút hoặc công khai thể hiện ân cần, cho dù Thẩm Vũ Hiên có đối tượng cũng không c.h.ế.t tâm, cho nên mấy hôm nay gần như ngày nào Thẩm Vũ Hiên cũng chạy vào huyện.

Đương nhiên, đây cũng là cho Thẩm Vũ Hiên một cái cớ quang minh chính đại đi tìm Lương San San, vợ chồng nhà họ Lương gọi con gái về chính là muốn tách hai người họ ra, cái cớ này của Thẩm Vũ Hiên khiến hai vợ chồng vừa tức giận vừa bất lực, đành mặc cho đôi tình nhân.

“Đừng nói bậy!” Thẩm Vũ Hiên quở trách, khóe miệng không kiềm chế được giương lên: “Cẩn thận để mợ út con biết lại ầm ĩ với cậu.”

“Dô, đã mợ út rồi đấy.” Tiểu Bảo trêu chọc.

Thẩm Vũ Hiên phẫn nộ, làm ra thế muốn đá hai đứa cháu bất hiếu này, ba người đùa giỡn một lúc, Thẩm Vũ Hiên nói: “Nói thật, cậu thật sự cảm thấy đối phương là nhắm tới hai đứa, chính là người phụ nữ ở cách vách nhà cũ nhà con, đã mấy lần rồi, cậu nhìn thấy cô ta có ý vô ý nhìn các con.”

“Con cũng chú ý tới rồi.” Tiểu Bảo nói.

“Em cũng chú ý tới rồi?” Nhị Bảo kinh ngạc, bị Thẩm Vũ Hiên vỗ vai một cái: “Mẹ con không cho con về một mình đúng là một hành động sáng suốt!”

“Không phải.” Nhị Bảo kêu oan cho mình, thực ra Nhị Bảo cũng chú ý tới, chỉ là cho dù họ ở thủ đô, bởi vì vẻ ngoài, đi trên phố lớn đều sẽ thường có người nhìn trộm họ, càng đừng nói ở nông thôn, ném ánh nhìn lên người họ chỉ nhiều không ít.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tuy Giang Uyển Nhu nhìn họ, nhưng không làm gì cả, cậu chỉ quy cô ta giống với người khác, sao lọt vào mắt cậu út và em trai cậu, lại là…

“Không phải dì ta muốn âm thầm giở trò bẩn chứ?” Nhị Bảo hỏi.

“Chắc không tới mức đó.” Tiểu Bảo như có trầm tư, ăn hết bánh xốp đào trong tay, phủi tay, phủi hết vụn bánh: “Em tới tìm dì ta nói chuyện!”

“Em có thể nói gì với dì ta?” Nhị Bảo kinh ngạc, vội vàng nói: “Đợi anh, anh đi cùng em.”

“Không cần, anh hai, em tự đi là được.” Nhị Bảo xua tay, tiêu sái lưu lại một bóng lưng.

Sao Nhị Bảo có thể để cậu đi một mình, chỉ là cậu vừa nhấc chân, bị Thẩm Vũ Hiên xách gáy, Thẩm Vũ Hiên: “Được rồi, con đừng đi, Tiểu Bảo có tính toán.”

“Nó có tính toán gì chứ?” Nhị Bảo lẩm bẩm: “Lỡ như thật sự giở trò bẩn, người ta một quyền đã đánh bay em ấy.”

Nhưng cuối cùng không kiên trì.

Rất nhanh Tiểu Bảo đã quay lại, Nhị Bảo kéo Tiểu Bảo hỏi đã nói gì với đối phương, Tiểu Bảo lấp lưng bảo cậu đoán.

Nhị Bảo đang muốn truy hỏi tiếp, Lương Quân lái xe tới, cậu không hỏi nữa.

Hai ngày sau, chuyến xe lửa của Nhị Bảo và Tiểu Bảo tới lúc chạng vạng, Thẩm Y Y đi đón họ, buổi chiều tan làm về sớm, tới nhà còn chưa tới giờ, cô liền đến chỗ cha mẹ Lý.

Còn chưa vào đường phố đã nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng, Thẩm Y Y xa xa nhìn tới, nhìn thấy một bầy trẻ con đang chơi diều hâu bắt gà con — bây giờ đang nghỉ hè, bọn trẻ không cần đi học, trẻ con trên phố mỗi ngày đều tụ tập lại chơi.

Tiểu Bối cũng ở trong đó, cô bé nhỏ người, ở vị trí áp chót nhất, chạy không nhanh, suýt chút bị hất ra, An An bảo vệ cô bé, hai chị em lau mồ hôi, tươi cười rạng rỡ lại gia nhập vào trong trò chơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.