Cân nhắc đến Trần Cường và Chu Phong Thu mặc dù không có đàm phán giá và hỗ trợ trong vấn đề tiêu thụ, nhưng về mặt vận hàng và yểm hộ cũng bỏ ra không ít sức lực, anh vốn định cho bọn họ mỗi người hai nghìn đồng. Nhưng chính bọn họ cảm thấy chỉ bỏ một ít sức lực, không thể không biết xấu hổ đòi hỏi quá nhiều, mỗi người lấy một nghìn, cộng lại chính là hai nghìn đồng. Ngoài ra, còn có đút lót cho các quan hệ cao thấp, dùng năm trăm.
Lý Thâm ẩn quá trình đàm phán trong đó, khâu giao dịch, vận chuyển cùng với đối phương là người nào, giải thích sơ lược với Thẩm Y Y những số tiền này làm sao mà có.
“…” Thẩm Y Y kinh ngạc không biết phải nói gì, chỉ theo bản năng hỏi: “Vậy không phải là còn thừa mười bảy đồng?”
Còn có năm trăm đâu? Muốn giấu tiền riêng?
Lý Thâm nhìn về phía túi đồ trên mặt đất cái: “Mua túi đồ này.”
Thẩm Y Y nhìn một bao tải to trên mặt đất, mơ hồ có dự cảm, quả nhiên, xốc lên nhìn vào, tất cả đều là đồ cổ… tranh chữ, đồ sứ còn có đồ trang sức.
Tranh chữ giống với mấy cái lần trước cô nhận được, có không ít là bút tích thực của danh nhân lịch sử. Về phần đồ sứ, mặc dù không đặc biệt trân quý, nhưng ở thời đại, về căn bản đồ cổ sẽ không bị trộn hàng!
Đồ trang sức đừng nói, đều là đồ đáng giá.
Một túi này có nhiều vô số thứ gộp lại, giữ đến đời sau, kiếm được con số phải là tám con số… Thậm chí là chín con số cũng có thể.
Thẩm Y Y há to miệng, mãi hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình: “Vì vậy cả một túi lớn này chỉ dùng 500 đồng?”
Vậy gần một nửa bao của cô, là bao nhiêu tiền?
Lý Thâm gật gật đầu, sợ cô cảm thấy mình tiêu nhiều tiền như vậy mua những thứ bây giờ vô dụng là không đáng, giải thích nói:
“Mấy thứ này ngoại trừ là vơ vét từ nhà địa chủ, còn có một ít là có vài người không có cơm ăn nên cầm đi chợ đêm đổi lương thực ăn, đều là những món lúc trước vô cùng đắt giá, bây giờ tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng lúc ấy anh đã thăm dò thử, thuận miệng nói giá trên trời, nào ngờ tên Lão Hắc đó đúng thật sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy mua mấy thứ này, đã nói lên mấy thứ này nhất định có giá trị.”
Tuy rằng cô đúng là coi tiền như rác, nhưng cũng không cần dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy nói ra chứ, cô cũng là kẻ sĩ đấy!
Thẩm Y Y: “Anh không sợ anh dùng công phu sư tử ngoạm, người đó sẽ không thèm à?”
“Không thèm thì thôi vậy.” Lý Thâm lơ đễnh: “Tóm lại anh cũng không lỗ!”
Thẩm Y Y: “…” Anh nên may mắn vì anh là người đàn ông của em đi!
Lý Thâm cam đoan nói: “Vợ, em yên tâm, anh sẽ giấu kỹ, tuyệt đối sẽ không để người ta phát hiện!”
Thẩm Y Y rưng rưng nhẹ gật đầu, ôm chặt mười sáu nghìn năm trăm đồng trong tay.
Tóm lại quanh đi quẩn lại, số tiền này vẫn tới trong tay cô.
Có điều cô không ngờ Lý Thâm sẽ nhanh nhạy như vậy, chỉ qua một thái độ của cô đã có thể suy đoán được mấy món đồ cổ này có giá trị, lại còn có dũng khí, dám đánh cược lớn một lần, dùng năm trăm đồng mua nhiều đồ cổ như vậy.
Điều này an ủi Thẩm Y Y một chút, tuy rằng dùng mười nghìn đồng đổi những món đồ có lẽ Lý Thâm mua không đến hai trăm ba trăm, hoặc nhiều hoặc ít đều có vẻ cô quá ngu xuẩn.
Nhưng mà bởi vậy thức tỉnh Lý Thâm, kiếm về cho cô càng nhiều đồ cổ nữa, coi như là nhân họa đắc phúc đi!
Có điều, lần sau cô tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm ăn những phi vụ này với Lý Thâm nữa, nếu còn cần đồ cổ, cô sẽ bảo anh mua về cho cô!
Để anh gài bẫy cô!
“Vợ ơi?” Lý Thâm cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Thẩm Y Y bất thường.
“Hả?” Thẩm Y Y ngẩng đầu.
“Em làm sao vậy?” Lý Thâm lo lắng hỏi.
“Không có, em chỉ là quá vui mừng.” Thẩm Y Y hít mũi một cái: “Không nghĩ người đàn ông của em thông minh thế này, tài giỏi thế này!”
Được vợ khen, Lý Thâm cong cong khóe môi, lại trở lại giường lò, tiếp tục ăn cơm.
Thẩm Y Y ôm tiền quay về giường lò, lại nhìn túi đồ trên mặt đất: “Mấy thứ này anh muốn để chỗ nào?”
Mấy thứ này không thể để ngoài sáng, chẳng may bị người có mưu đồ thấy được, chụp cho bọn họ tội danh gì thì xong đời.
Thẩm Y Y đang muốn nói nếu không để cô giấu đi, Lý Thâm sáp tới, thấp giọng nói: “Trong hầm ngầm có một cửa ngầm, trong đó có thể bỏ đồ vào.”
???
Hầm thì Thẩm Y Y đã đi vào rất nhiều lần, nhưng không có phát hiện cửa ngầm nào.
Lý Thâm nhìn là biết cô không chú ý tới, vẻ mặt đắc chí như kiểu “em xem ngay cả em cũng không chú ý đến, người khác sẽ càng không chú ý tới”.
Cực kỳ giống dáng vẻ đắc chí thường ngày của Nhị Bảo, hơi ngây thơ, lại có chút chất phác. Nhưng vẻ đắc chí của Nhị Bảo thì trước mặt người nào cũng sẽ xuất hiện, nhưng Lý Thâm thì sẽ chỉ xuất hiện ở trước mặt cô.
Thẩm Y Y tâm trạng tốt phì cười hai tiếng: “Mau chóng ăn cơm đi, một hồi đem cất giấu mấy món đồ này.”
“Được!” Lý Thâm cưng chiều cười cười.
Thẩm Y Y lại nhớ ra cái gì đó, kích động chạy về phòng sát vách cầm áo len tới đây: “Áo len của anh đã làm xong, nhanh, thử xem!”
Đôi mắt Lý Thâm sáng lên, thuận theo động tác của vợ mặc áo len vào, sau đó tự mình chỉnh sửa, chờ mong nhìn về phía vợ: “Đẹp không?”
Toàn bảo người dựa vào ăn mặc Phật dựa vào mạ vàng, nhưng Lý Thâm thì đúng là lụa đẹp vì người. Đường may không hề chỉnh tề sau khi mặc lên người trông rõ ràng hơn, còn có mấy sợi len chỉa ra, áo nhìn rất giống như bị mèo cào. May mắn có mặt anh cứu cánh, ít nhất nhìn vào đều sẽ khiến người ta chú ý tới trước không phải áo len mà là mặt của anh.
Cô quả nhiên không hợp với may vá.
Thẩm Y Y giật giật môi: “Không đẹp!”
“Anh cảm thấy đẹp mà!” Lý Thâm nói tiếp, nhìn hai bên, nghẹn cả buổi, nói: “Ít nhất biết là một chiếc áo!”
Thẩm Y Y nhẫn nhịn, không nhịn nhịn được nữa: “Chứ chẳng lẽ là một cái bao bố sao?”
Lý Thâm cũng cười, lẽ thẳng khí hùng: “Chỉ cần là vợ anh làm thì đều đẹp!”
Khóe môi Thẩm Y Y không áp chế nổi cong lên, lầu bầu một tiếng “Thật biết sử dụng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành tôi”, sau đó cởi áo len ra cho anh.
Lý Thâm cho rằng cô cảm thấy không đẹp, không cho anh mặc, né tránh: “Anh muốn mặc!”
“Em biết.” Thẩm Y Y cực kỳ nhẫn nại: “Tắm rồi mặc tiếp!”
À.
Lý Thâm thuận theo cô cởi xuống, đợi cô cởi áo len của anh xong, anh tiến sát bên tai cô, ra hiệu bộ đồ cuối cùng trên người anh, nhỏ giọng nói: “Cái này cũng phải cởi!”
Nhìn ánh mắt của anh, Thẩm Y Y đã hiểu anh có ý gì rồi, xấu hổ đánh vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh một cái: “Anh còn chưa ăn cơm xong nữa đó!”
“Anh ăn no rồi!” Lý Thâm nói xong, bưng dĩa đồ ăn chỉ còn một nửa trên mâm nhỏ đặt dưới đất, quay đầu lại thuận tay nhấc chăn màn lên trùm cả hai người vào trong.
…
Chuyện kiếm tiền tạm thời báo cáo một phần.
Mấy ngày nay, Lý Thâm mỗi ngày đi sớm về trễ, mấy đứa nhỏ cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Hôm nay vừa tỉnh dậy nhìn thấy cha bọn nó, khiến bọn nó mừng muốn chết, quấn quít lấy Lý Thâm líu ríu cả buổi.
Lúc này, mẹ Lý hùng hùng hổ hổ đi tới, nhìn là biết lại cự cãi với Giang Ái Linh. Về phần gây gổ cái gì, Thẩm Y Y không cần nghĩ cũng biết, bởi gì mấy ngày qua mỗi sáng sớm và buổi chiều gần như là có thể nghe được tiếng tức giận mắng chửi của mẹ Lý và Giang Ái Linh. Về phần là vì cái gì, đương nhiên bởi vì vấn đề phòng bếp.