Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 429



“Ngươi muốn suy nghĩ gì?” Lâm Tự Hương cảnh giác hỏi. “Ngươi chớ làm chuyện điên rồ, làm ra việc ngồi tù sợ tội tự vẫn.” Loại chuyện này không hề hiếm, vì bảo toàn người nhà, một mình ôm hết tội danh tự vẫn trong tù.

Triệu Cẩn cười. “Ta làm sao tự vẫn được, nơi này canh phòng ta rất nghiêm, hơn nữa, dù ta có tự vẫn, phụ thân và các ca ca ta cũng không nhất định sẽ được thả ra. Ít nhất phải đợi mọi chuyện chân tướng rõ ràng. Yên tâm đi.”

Lâm Tự Hương nghĩ thấy cũng phải, nếu Triệu Cẩn thật sự sợ tội tự vận thì sẽ không tốt, với bản tính bảo vệ người nhà của nàng, chắc chắn sẽ không làm ra việc đó. Mới gật đầu. “Được, vậy tự ngươi cẩn thận nhiều hơn.”

Triệu Cẩn gật đầu, đợi Lâm Tự Hương đi khỏi, nàng xoa trán, ngồi xuống dựa lưng vào tường, nền đất trải rơm ẩm ướt, ban đêm còn có con chuột bò qua. Nàng lớn như vậy, lần đầu tiên ngồi tù, nghĩ Tưởng Nguyễn từng bị nhốt vào thiên lao, bất giác lại cười tự giễu.

Nàng rất kính nể Tưởng Nguyễn, mặc dù không biết võ nghệ, đứng giữa đủ loại âm mưu, bất kể tình cảnh hung hiểm thế nào, đều có thể toàn thân lui ra. Một người vô cùng thông minh, luôn có thể tương kế tựu kế. Lúc bị nhốt vào thiên lao, có lẽ không nhếch nhác như mình bây giờ. Nhất định Tưởng Nguyễn đã điềm tĩnh chờ đợi, giống như dã thú lẳng lặng ẩn núp, chờ cơ hội phát động, một lưới bắt hết con mồi.

Nhưng nàng không có bản lĩnh như Tưởng Nguyễn, biết là Đổng Doanh Nhi hại mình, lại không có bất kỳ cách gì. Hơn nữa sơ ý một chút sẽ kéo theo cả người nhà. Triệu Cẩn hít một hơi thật sâu, nhìn mặt dây chuyền bên hông mình, đó là một khối ngọc hổ phách hình bán nguyệt, do Tưởng Tín Chi tặng nàng, vốn là một chiếc vòng cổ, cuối cùng Triệu Cẩn làm thành mặt dây chuyền. Sự việc xuất phát từ Tưởng Tín Chi, nếu không phải Tưởng Tín Chi, có lẽ hận thù của Đổng Doanh Nhi đối với nàng sẽ không nhiều đến vậy.

Nay làm ra quyết định này, nếu nói có lỗi với ai, ngoài người thân, có lẽ chính là Tưởng Tín Chi. Nhưng mà… Nàng không hối hận, Triệu Cẩn nhắm mắt, đột nhiên nói. “Tiểu ca, tiểu ca!”

Nàng đang gọi cai ngục, bởi vì nhờ Tưởng Tín Chi đánh tiếng, nên cai ngục đối xử với nàng không tệ, cai ngục nghe thế thì đi tới, hỏi. “Chuyện gì?”

“Ta muốn… Viết thư tạ tội.” Triệu Cẩn đáp.

Chuyện trên đời thiên biến vạn hóa, thư xin lỗi của Triệu Cẩn còn chưa gửi đi, trong cung đã xảy ra biến cố.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: C37: Gia đình mới của mẹ

Căn nguyên là do có người phát hiện trong tẩm điện của Mục Tích Nhu có chất độc giống với độc trên nhân sâm Triệu Cẩn đưa vào cung. Mục Tích Nhu và Triệu Cẩn có đánh tám cây sào cũng không tới, chuyện này e rằng có điều kỳ lạ, bèn lục soát tẩm điện của Mục Tích Nhu, thế mà lục soát ra một con dấu. Con dấu này, có thể tùy ý điều động thị vệ trong cung, đi lại rất tiện lợi, mà con dấu này không phải của ai khác, chính là con dấu của Thập Tam hoàng tử.

Chuyện vừa ra, triều đường xôn xao.

Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái tuổi còn quá nhỏ, nếu nói có dang díu dính dấp với Mục Tích Nhu, thì hiển nhiên quá gượng gạo. Nhưng tại sao trong tay Mục Tích Nhu lại có đồ của Tuyên Phái, vậy thì chỉ có một lý do, đó chính là —— Mục Tích Nhu vốn chính là người của Tuyên Phái.

Sau đó lại soát ra nhiều điểm khả nghi ở tẩm cung của Mục Tích Nhu, nơi như hoàng cung, một khi có hoài nghi, phải nghiêm túc điều tra, không sợ không tra ra được gì. Sơ hở của Mục Tích Nhu mặc dù nhỏ, nhưng vẫn bị phát hiện, như vậy, gần như ai nấy đều xác định một chuyện, Mục Tích Nhu chính là người của Tuyên Phái.

Mục Tích Nhu là người của Tuyên Phái, Mục Tích Nhu có quan hệ với Thập Tam hoàng tử, vậy vì sao lại là Triệu Cẩn tới tặng đồ cho Đổng Doanh Nhi, vô tình độc chết hoàng đế. Chuyện này giống như một mớ hỗn loạn, khiến người ta không nhìn ra đầu mối, càng thêm mờ mịt. Nhưng đúng lúc này, có người đứng ra, nói biết ẩn tình bên trong, phải đứng ra bào chữa.

Người này chính là cung nữ thiếp thân của Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái, Triêu Dương.

Triêu Dương quỳ xuống trước mặt Ý Đức Thái hậu, dập đầu nói. “Nô tỳ biết chuyện này. Mục Chiêu Nghi vốn là người của Thập Tam điện hạ, Thập Tam điện hạ muốn cướp ngôi vị hoàng đế, nên đưa độc cho Mục Chiêu Nghi, sai nàng ta nhân cơ hội bỏ độc vào thuốc của hoàng thượng, nhưng thời gian Mục Chiêu Nghi hầu hạ bệ hạ rất ít, đều do một tay Đổng Tu nghi chăm sóc, không tìm được cơ hội hạ thủ.” Triêu Dương thoáng dừng, nhìn Ý Đức Thái hậu, mới tiếp tục khiếp sợ nói. “Sau đó, sau đó bởi vì Hoằng An quận chúa. Hoằng An quận chúa và Thập Tam điện hạ đã sớm kết thành đồng minh, nhưng nay Hoằng An quận chúa sinh tử không rõ, Thập Tam điện hạ mới gấp gáp động thủ, vì vậy đại ca ruột của Hoằng An quận chúa là Tưởng tướng quân đã nghĩ ra một cách, vị hôn thê của Tưởng tướng quân là Triệu gia tiểu thư, Triệu gia tiểu thư và Đổng Tu nghi từng là bạn tốt, muốn dùng cơ hội này đưa hai gốc nhân sâm vào cung. Đổng Tu nghi một lòng vì bệ hạ, tất nhiên sẽ không bỏ qua hai gốc nhân sâm kia, bỏ nhân sâm vào thuốc sắc chung cho bệ hạ uống.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 303: Quân ta đánh quân mình

Triêu Dương dập đầu, sắc mặt sợ hãi nói. “Sau khi nô tỳ biết chuyện này, trong lòng luôn rất bất an, nhưng nô tỳ thấp cổ bé họng, nói ra sợ không ai tin tưởng, cho nên, cho nên cứ giấu mãi, nghĩ có lẽ bọn họ không lớn gan đến vậy. Không ngờ chuyện lại xảy ra, nô tỳ ngày đêm sống trong lo lắng sợ hãi, nay không thể nhịn được nữa. Thái hậu nương nương, Triệu gia tiểu thư kia chỉ bị lợi dụng, thật ra kẻ chân chính muốn hại chết bệ hạ, là Tưởng tướng quân, không, là Thập Tam điện hạ!” Triêu Dương nói một hơi, lại dập đầu vang dội mấy cái, đến khi rịn máu.

Tuyên Phái và Tuyên Ly cũng đứng ở đây, Tuyên Ly nghe vậy, nét mặt kinh ngạc không thôi, nhìn Tuyên Phái nói. “Thập tam đệ, ngươi. Thật sự là ngươi làm?”

“Bát ca làm ta đau lòng quá đấy,” Tuyên Phái không nhanh không chậm nói. “Chúng ta là thủ túc, ngươi lại tình nguyện tin tưởng một cung nữ đê tiện, mà hoài nghi ta. Chuyện này tất nhiên không phải ta làm.”

Ý Đức Thái hậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn hai người. Trong căn phòng này, vẻ mặt Mục Tích Nhu bình tĩnh lạ thường, cấm vệ chờ sẵn bên ngoài, chỉ chờ ra lệnh sẽ lập tức bắt Mục Tích Nhu lại, bất luận thế nào, đã lục soát ra độc dược giống với trên nhân sâm trong phòng ngủ của nàng, đây là sự thật không thể nghi ngờ, chỉ dựa vào điểm này, Mục Tích Nhu đừng hòng thoát khỏi liên can.

“Thái hậu nương nương, lời nói nô tỳ thiên chân vạn xác, nô tỳ không hề nói dối. Việc liên quan sinh tử của bệ hạ, dù cho nô tỳ một trăm lá gan nô tỳ cũng không dám bịa chuyện!” Triêu Dương dập đầu liên tục. “Hôm nay nô tỳ nói ra chân tướng, không mong còn đường sống, nhưng cầu lòng an, lúc xuống suối vàng mới có mặt mũi gặp phụ mẫu.” Triêu Dương tỏ rõ liều chết, người sắp chết, nói lời thiện, liền có lý do khiến người khác tin phục.

Đổng Doanh Nhi đứng một bên, che miệng, vẻ mặt hoảng loạn bất an, lẩm bẩm nói. “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?” Nàng ta đột nhiên tức giận nhìn Tuyên Phái. “Bệ hạ đối với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi lại hại bệ hạ! Thập Tam hoàng tử, ngươi thật là lòng như bò cạp!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ma quỷ xui khiến liền tin hắn (2)

“Cô ta là thiếp thân cung nữ của ngươi.” Đổng Doanh Nhi nói. “Vô duyên vô cớ, tại sao phải hãm hại ngươi?”

“Không sai, ta cũng muốn biết, vô duyên vô cớ, tại sao cô ta phải hãm hại ta?” Tuyên Phái cười nhìn Triêu Dương đang quỳ dưới đất, ngày thường Triêu Dương coi như thông minh lanh lợi, trước mặt Tuyên Phái cũng có chút phân lượng, nên trong cung đều biết cô ta là Đại cung nữ của Tuyên Phái. Giờ phút này Tuyên Phái không đếm xỉa hỏi. “Triêu Dương, bổn điện cũng muốn hỏi một chút, ngày thường bổn điện đối đãi ngươi không tệ, tại sao ngươi phải hãm hại bổn điện?”

“Ta không hãm hại điện hạ, ta không hãm hại điện hạ,” Triêu Dương sợ hãi rụt người về sau, tựa như rất e sợ Tuyên Phái, chẳng qua nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện sự sợ hãi đó rất giả tạo, không hề chân thực. Thế nhưng chẳng ai quan tâm đến thần sắc trong mắt. Sự chú ý của họ đều bị lời thốt ra từ miệng Triêu Dương hấp dẫn, Triêu Dương nói. “Điện hạ muốn cướp ngôi vị hoàng đế, nhưng ngài không thể giết bệ hạ, đấy là giết cha, cũng là hành thích vua, nô tỳ rất sợ, nô tỳ rất sợ..”

“À à,” Tuyên Phái hứng thú cười nói. “Vậy thì lạ thật, ta vốn là con trai của phụ hoàng, thiên hạ này, nói không chừng ngày sau phụ hoàng sẽ giao cho ta, vốn là đồ của ta, ta cướp nó làm gì.” Cậu lời nói này nói ý vị thâm trường, mâu quang Tuyên Ly chợt lóe, Ý Đức Thái hậu cũng cau mày, chỉ nghe Tuyên Phái nói tiếp. “Dĩ nhiên, có lẽ phụ hoàng sẽ giao thiên hạ cho Bát ca, nhưng mà, tiểu Triêu Dương,” cậu cười vô cùng sáng rỡ. “Phụ hoàng chưa từng tỏ rõ ý sẽ giao thiên hạ vào tay ai, ta không biết, Bát ca hẳn cũng không biết, chẳng lẽ ngươi biết?”

Triêu Dương sửng sốt, lòng vừa kinh vừa sợ nhìn Tuyên Phái, thiếu niên dung nhan tinh xảo nở nụ cười sáng rỡ, nhìn qua tựa như quý công tử trang nhã nhẹ nhàng, vốn là nụ cười ấm áp nhất, bây giờ lại như mang theo sự âm lãnh sâu không thấy đáy, trực tiếp dội thẳng vào lòng người ta. Tuyên Phái nói. “Triêu Dương, ý ngươi là, phụ hoàng muốn giao thiên hạ này vào tay Bát ca, bổn điện không cam lòng, mới làm ra việc hành thích vua? Bổn điện muốn biết, sao ngươi lại biết được quyết định của phụ hoàng, thánh chỉ phụ hoàng muốn lập bát ca đang ở đâu? Nếu ngươi biết, thì đừng giấu giếm, cầm ra để mọi người xem thử.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.