Minh Nguyệt đứng bên cạnh không nén nổi bật cười, Tuyên Phái nghiêm túc châm chọc, khiến người xem cảm thấy rất sảng khoái. Vì Minh Nguyệt đứng về phía Tuyên Phái, tất nhiên cảm thấy sảng khoái, những có kẻ thì không. Mặt Tuyên Ly đổi sắc, cả cơ thể Triêu Dương không nén nổi run rẩy.
Cô ta biết thiếu niên trước mắt rất đáng sợ, dù khi cô ta luôn nhấn mạnh với Tuyên Ly rằng Tuyên Phái không hề vô hại như biểu hiện bề ngoài, nhưng Triêu Dương luôn cảm thấy, thứ thiếu niên này giấu còn rất nhiều. Hôm nay rốt cuộc cô ta cũng biết, thứ cô ta nhìn thấy chỉ là những thứ Tuyên Phái muốn cô ta thấy, cô ta biết Tuyên Phái là một người tâm cơ thủ đoạn, thế nhưng không ngờ tâm cơ và thủ đoạn của Tuyên Phái còn thâm sâu hơn nhiều, khiến cô ta không hề phát hiện ra.
Cô ta vốn đã cảm thấy rất áp lực, khi bị Tuyên Phái nhìn, càng khiến Triêu Dương lạnh hết cả người. Sao cô ta lại có cảm giác ấy được chứ, cô ta chính là sát thủ ưu tú nhất, nhưng thứ cô ta đối diện, lại là lòng người. Cô ta vốn là con cờ chết do Tuyên Ly đào tạo ra, cờ vừa ra, chỉ vì thúc đẩy đại cuộc, tất nhiên không thể sống tiếp. Một con cờ ôm lòng liều chết, trên đời hiển nhiên không có bất kỳ chuyện gì khiến nó cảm thấy sợ hãi, nhưng ánh nhìn của Tuyên Phái, lại khiến Triêu Dương cảm thấy sợ.
Triêu Dương không biết cảm giác này là gì, cô ta ở bên cạnh Tuyên Phái, cố gắng tận tâm làm một cung nữ nhát gan sợ chuyện, bởi vì đi theo một chủ tử đặc biệt, nên mới từ từ trở nên lớn gan hơn. Triêu Dương hoàn thành tốt vai diễn, tựa như cô ta thật sự chỉ là một cung nữ bình thường vậy, cô ta là sát thủ ưu tú nhất, mục đích hoàn thành nhát đâm cuối cùng, cô ta tin chắc mình không hề để lộ sơ hở, đến hôm nay, chỉ cần lên tiếng tố cáo khiến Tuyên Phái bị hoài nghi, sự hoài nghi này do người bên cạnh cậu đem tới, chỉ cần một chút xíu thôi, có chứng cứ hay không cũng chẳng quan trọng. Nếu Tuyên Phái không thể phản bác, ngày sau trên đường đoạt đích, sẽ khiến Ngự sử có lý do phê bình lên án, mất niềm tin của dân chúng. Nếu Tuyên Phái phản bác, Tuyên Ly có mười ngàn phương thức khơi mào cuộc chiến, cứ thế, Tuyên Phái sẽ thật sự cõng tội danh mưu nghịch.
Bất luận là gì, thứ Tuyên Phái gặp phải, đều là tử cục.
Triêu Dương ngẩng đầu nhìn Tuyên Phái, Tuyên Phái môi cười chúm chím, trên mặt không có một chút xíu kinh ngạc nào. Triêu Dương cẩn thận nhớ lại, không bỏ qua biểu cảm nào của Tuyên Phái dù là nhỏ nhất, hy vọng có thể phát hiện cảm xúc hốt hoảng. Nhưng rất đáng tiếc, cô ta chợt phát hiện, từ lúc mình nói Tuyên Phái giết cha cho đến bây giờ, Tuyên Phái không hề có một chút bất ngờ nào. Dù chỉ là diễn xuất, dù cố gắng bình tĩnh, cảm xúc thế này, thật sự quá thản nhiên.
Chẳng lẽ từ lâu Tuyên Phái đã dự liệu được mọi chuyện rồi sao? Triêu Dương thầm bác bỏ, vừa nãy nét mặt Mục Tích Nhu toát ra tia kinh hoảng, biểu cảm ấy tuyệt đối không phải giả. Nếu Mục Tích Nhu không ngờ được việc này, thì sao Tuyên Phái lại biết, có lẽ chỉ vì thiếu niên này đã quên che giấu ẩn núp thôi.
Tuyên Ly tiến lên một bước, nhìn Ý Đức Thái hậu hỏi. “Hoàng tổ mẫu, bây giờ nên làm thế nào cho phải?” Hắn khổ sở nhìn Tuyên Phái. “Thập tam đệ còn nhỏ, tất nhiên không thể làm ra chuyện như vậy, sợ rằng bên trong có điều kỳ lạ, nhưng nếu mặc kệ chuyện này, sợ rằng..” Nói Tuyên Phái còn nhỏ, chính là đang ám chỉ Tuyên Phái bị người khác xúi giục, người này là ai, lòng mọi người biết rõ, dĩ nhiên là Tưởng Tín Chi bị kéo vào.
Ánh mắt Ý Đức Thái hậu âm trầm quét qua mọi người ở đây một lượt, cuối cùng, rơi xuống Tuyên Phái vẻ mặt thản nhiên, đột nhiên vẫy tay, trầm giọng nói. “Nhốt Tưởng Tín Chi và Mục Tích Nhu vào địa lao thẩm vấn, còn lại, tra!”
Ba không nói phải nhốt Tuyên Phái lại, nói rõ vẫn còn ôm hy vọng với việc lần này, trên thực tế, dù có bất kỳ chứng cứ nào nhắm vào Tuyên Phái, trừ phi là chứng cứ xác thật, lập tức có thể định tội, thì Ý Đức Thái hậu sẽ không thể tùy tiện động vào Tuyên Phái. Chỉ vì bây giờ Đại Cẩm loạn hết cả lên, nếu chuyện này đồn ra, giang sơn Đại Cẩm sợ rằng sẽ không yên. Bất kể thế nào, chung quy sự uy hiếp đến từ bên ngoài vẫn quan trọng hơn, Ý Đức Thái hậu ngồi trên vị trí cao cả đời, tất nhiên biết đám người Nam Cương rục rịch, có lẽ đang chờ thời cơ, sao có thể để chúng nhân cơ hội thừa nước đục thả câu được chứ?
Tuyên Ly nhìn Triêu Dương quỳ dưới đất, hỏi. “Vậy cung nữ này…”
“Cùng giam lại!” Ý Đức Thái hậu lạnh lùng nói, đứng dậy phất áo bỏ đi. Bà không nói gì, thậm chí không tỏ thái độ gì với Tuyên Phái vì chuyện này, việc này không bình thường. Nhưng trước nay Ý Đức Thái hậu hành xử không theo khuôn phép gì, càng không có ai đoán được tâm tư của bà, so với suy đoán tâm tư Ý Đức Thái hậu, mọi người càng xem chuyện náo nhiệt của Tuyên Phái hơn.
Tuyên Ly đi tới bên cạnh Tuyên Phái, thở dài nói. “Thập tam đệ, có lẽ chỉ vì vận may không tốt thôi.” Nét mặt hắn cứ như huynh trưởng bất bình giùm đệ đệ, nhìn qua, cứ như huynh đệ tình thâm, chẳng qua giọng điệu ẩn chứa sự khiêu khích như có như không, đó là sự cười nhạo đối với kẻ thất bại.
Mặc dù Ý Đức Thái hậu không tỏ thái độ gì với Tuyên Phái, nhưng có lẽ bắt đầu từ hôm nay Tuyên Phái sẽ bị giam lỏng. Đối với hoàng tử mà nói đây không phải chuyện tốt, một khi bị giam lỏng, không thể trao đổi với triều thần ủng hộ mình, không biết chuyện bên ngoài. Cuộc sống bị giam lỏng, thế giới bên ngoài phát sinh biến hóa đến long trời lở đất, bản thân lại trở thành một kẻ câm điếc mù tịt, thật sự quá bị động.
“Vì sao Bát ca lại nói vậy?” Tuyên Phái tò mò hỏi. “Vận may của ta luôn rất tốt, ban đầu vốn cho rằng cuộc sống sẽ mãi luôn như vậy, không ngờ sau đó được phụ hoàng coi trọng.” Cậu mỉm cười. “Tuệ Giác đại sư đã bói cho ta một quẻ, nói ta đời này khổ tận cam lai. Chưa đến cuối cùng, ai biết được vận mạng sẽ như thế nào? Nói không chừng qua mấy ngày nữa, ta lại khổ tận cam lai rồi.”
Đối với lời Tuyên Ly nói, Tuyên Phái không thèm để ý, có vẻ như cố ý thả cho Tuyên Ly một quân. Bản lĩnh chọc người khác tức chết của Tuyên Phái thật sự không thể khinh thường, dù kẻ nhẫn nại như Tuyên Ly, cũng không nén nổi mắt lóe tức giận, tuy nhiên nhanh chóng biến mất, cười nói. “Vậy thì, chúc Thập Tâm đệ may mắn.”
…
Chuyện này lần không chỉ riêng trong cung lo lắng, đến cả Liễu Mẫn đã im hơi lặng tiếng thời gian qua, hiện giờ cũng lo lắng.
Tình cảm đối với Tưởng Nguyễn vào ngày nàng gả cho người hắn đã biết, kiếp này mình và nữ tử ấy không có duyên phận. Hắn tha thiết mong rằng Tưởng Nguyễn sẽ sống tốt, nhưng khi thấy nàng và Tiêu Thiều phu thê tình thâm, trái tim hắn lại ê ẩm. Tuy nhiên Liễu Mẫn là một người giỏi kiềm chế, hắn biết nếu không thể có được, quên đi cũng tốt.
Liễu Mẫn biết cảm tình giữa Tưởng Nguyễn và Tuyên Phái rất tốt, từ sau khi hoàng đế để hắn tới làm Thái phó cho Tuyên Phái, Liễu Mẫn luôn tận tâm tận lực dốc tâm truyền hết sở học của mình cho cậu. Trước đó khi làm Thái phó của Thái tử, Thái tử vô học, quả thật không thông văn chương, thật sự khiến Liễu Mẫn cảm thấy rất khó lòng. Tuy nhiên Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái lại khác, ban đầu vì quan hệ với Tưởng Nguyễn mà Liễu Mẫn nhìn cậu với con mắt khác, sau đó trong quá trình chung đụng, Liễu Mẫn cảm thấy, thiếu niên này nhận xét độc đáo, tâm tư kỳ lạ, trong chính sự, mặc dù thân là hoàng tử, lại có thể nhìn nhận vấn đề từ thấp đến cao, hơn nữa không xốc nổi như những bạn đồng trang lứa trái lại hành xử cực kỳ ổn thỏa chu đáo, thật sự là kỳ tài ngút trời.
Hoàng đế để hắn dạy học cho Tuyên Phái, Liễu Mẫn vẫn cho rằng, vì lót đường cho Tuyên Phái trong tương lai. Hắn và Tuyên Phái, là Bá Nhạc và Thiên Lý mã, đời này của hắn chỉ có hai học sinh, một người bình thường vô năng, một người kỳ tài kiểu vận, bất kỳ một người thầy nào đều yêu tài, huống chi là người như Liễu Mẫn.
Hắn thở dài, nay hoàng đế băng hà, triều đình như rồng không đầu, hắn là một văn nhân, không thể ra trận giết địch, cũng không thể ảnh hưởng toàn cục như những Tể tướng đại thần kia. Càng không thể vào thời điểm Tưởng Nguyễn sinh tử không rõ giúp đỡ được gì cho Tưởng Tín Chi, Liễu Mẫn chợt cảm thấy âu sầu, thở dài nói. “Một thư sinh vô dụng mà.”
“Nói cái gì vậy.” Một đôi tay khoác lên bả vai hắn, Liễu Mẫn quay đầu lại, phát hiện là Mạc Thông. Ban đầu ở Quốc tử giám, Mạc Thông từng ra tay giúp đỡ hắn, sau đó vào cùng một bảng, chẳng qua Mạc phủ có quyền, hắn lại dựa vào năng lực từng bước bò lên, thời điểm hai người chạm mặt nhau không nhiều. Giờ phút này thấy Mạc Thông tới, khiến hắn sửng sốt.
“Đại trạng nguyên, đừng tự coi nhẹ mình chứ, bao nhiêu người có học ở Đại Cẩm đều lấy ngươi làm gương, mong rằng bản thân có thể trở thành Trạng nguyên lang, nếu ngươi nói vậy, há chẳng phải phụ lòng của các học sinh, ngày sau khoa cử phải làm sao?” Mạc Thông đùa giỡn nói.
Liễu Mẫn lắc đầu. “Làm quan thì như thế nào? Không phải cũng chẳng thể làm được gì đấy ư, trước kia cho rằng có thể bằng sức một mình thay đổi thế giới, nay xem ra, chỉ là ăn nói vớ vẩn thôi.”
Mạc Thông nhìn hắn. “Ngươi đúng là người kỳ quái, ban đầu ở thư viện người khác bài xích thì rất thanh cao, sao vào triều làm quan rồi, lại trở nên luẩn quẩn căm ghét thói đời như thế?” Mạc Thông lắc đầu. “Vốn còn trông cậy ngươi giúp đỡ chuyện của Tam tẩu, giờ xem ra, ta phải tự tính toán lại rồi.”
“Tam tẩu?” Liễu Mẫn ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới người trước mặt này và Tiêu Thiều phu quân Tưởng Nguyễn có quan hệ không cạn, tim hắn đập nhanh hơn, chần chờ hỏi. “Hoằng. Cẩm Anh Vương phi?”
Mạc Thông thầm cảm thán người ta nói quả nhiên không sai, người này mơ ước hậu viện của Tam ca nhà mình đã lâu, thế nhưng vẫn khí phách nói. “Đúng thế.”