Ba tầng đầu dễ hiểu, chỉ cần đủ công lực lĩnh ngộ là có thể dần dần tăng tốc độ. Chỉ có tầng bốn là Dương Bách Xuyên biết rất khó luyện thành. Tầng bốn Phá Giới tức là trong một thế giới, bước một bước có thể đến bất cứ đâu, tốc độ nhanh đến mức có thể xuyên qua thế giới.
Đây là ý nghĩa thật sự của tốc độ cao nhất Chỉ Xích Thiên Nhai, bước ra một bước chính là chân trời, có thể đi tới chân trời góc bể.
Mặc dù thần thông này không phải thần thông công kích, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, hiện tại nó có thể phát huy tác dụng mạnh hơn bất kỳ thần thông hoặc pháp thuật công kích nào.
Bởi vì đây là thần thông sử dụng trên mặt đất, có thể dùng trong chiến đấu, nhất là ám sát ở khoảng cách gần, nếu luyện thành thì đúng là tuyệt chiêu.
Có thể tưởng tượng thế này, khi anh giao đấu với kẻ địch, đối phương còn đang chuẩn bị công kích thì anh đã bước tới đâm vào người đối phương.
Thần thông này cũng là pháp bảo giữ mạng có một không hai.
Khi không thể địch lại đối thủ thì chạy luôn, hai ba bước đã bỏ lại kẻ địch đằng sau.
Chỉ Xích Thiên Nhai là thần thông chân chính, không phải là tốc độ đơn thuần. Trước kia Dương Bách Xuyên cũng có thể đạt được tốc độ nhanh như tia chớp, nhưng đó chỉ là tốc độ của chính anh.
Còn Chỉ Xích Thiên Nhai là thần thông – thần thông chân chính, tốc độ thật sự sánh ngang tia chớp.
Tốc độ nhanh nhất trên đất bằng.
Bây giờ anh phi hành có thuật Ngự Phong, đi trên mặt đất có Chỉ Xích Thiên Nhai Công.
Tên họ Dương nào đó muốn ngửa mặt lên trời cười to, trong lòng tràn đầy tự tin “thiên hạ rộng lớn, mình có thể đi bất cứ nơi đâu”.
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang chìm trong niềm vui sướng, giọng nói chua lè của Chiêm Khánh Nhân vang lên: “Dương điên, cậu nhận được cơ may gì thế?”
Dương Bách Xuyên như sực tỉnh khỏi giấc mộng, thấy năm người Chiêm Khánh Nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị. Anh không kìm được nở nụ cười: “Tôi nhận được một loại thần thông tốc độ, mọi người có muốn học không?”
“Xời, Ngọc Hư Bộ của Côn Luân vô địch thiên hạ, ai mà thèm chứ, không nói thì thôi!” Trong mắt Chiêm Khánh Nhân, công pháp tốc độ cũng thường thôi, Ngọc Hư Bộ của Côn Luân mới là tuyệt nhất, anh ta cho rằng Dương Bách Xuyên không muốn nói nên tìm bừa lý do.
Mấy người khác nghe anh nói là thần thông tốc độ cũng nghĩ như Chiêm Khánh Nhân, tưởng rằng Dương Bách Xuyên cố ý kiếm cớ lấy lệ, vì vậy không hỏi nữa. Dù sao đây cũng là cơ duyên của Dương Bách Xuyên, người ta nói ra mới là lạ, nếu là bọn họ thì bọn họ cũng không nói.
“Hix, tôi nói thật mà mọi người không tin!”
Mấy người tự tìm chỗ ngồi xuống tĩnh tọa, không để ý đến anh nữa. Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười, anh vốn không lừa họ mà.
“Không tin thì thôi!” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu rồi cũng tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ tầng một của Chỉ Xích Thiên Nhai Công – Mị Ảnh Cảnh. Dù sao trời chưa sáng, vẫn còn thời gian.
…
Một đêm trôi qua, hôm sau Dương Bách Xuyên mở mắt ra, khóe môi nở nụ cười. Anh đã nắm chắc tầng một Mị Ảnh Cảnh, mô phỏng trong đầu vô số lần, hiện tại có thể thi triển bất cứ lúc nào. Nhưng anh không muốn khoe khoang trước mặt mấy người Chiêm Khánh Nhân nên không dùng thử.
Sau đó sáu người tiếp tục lên đường. Sơn cốc chỉ mở bảy ngày, bây giờ đã sang ngày thứ hai, bọn họ vẫn còn di chuyển trong khu thứ hai rừng Hắc Thạch, không biết còn phải đi bao lâu mới tới điểm đích, tức là khu thứ ba động Hắc Liên.
Lần này họ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trên đường, rốt cuộc đến buổi chiều sáu người cũng ra khỏi rừng Hắc Thạch.
Sau khi ra ngoài rừng Hắc Thạch, cuối cùng họ cũng tới khu thứ ba trong truyền thuyết.
Giới võ cổ gần như không có ghi chép về bí địa núi Trường Bạch, vì vậy mọi người không biết khu thứ ba có gì.
Lần này trong nhiệm vụ Tửu Tiên lão đầu giao cho không hề nhắc đến ở khu thứ ba cần phải cẩn thận những gì, có cái gì, mà chỉ vẽ ra một tuyến đường trên bản đồ, mục đích cuối cùng là đến động Hắc Liên lấy bảo vật nào đó.
Sau khi sáu người ra khỏi rừng Hắc Thạch, trước tầm mắt là tiên cảnh mịt mờ sương khói.
Phong cảnh không đáng sợ như trong tưởng tượng, trái lại còn đẹp tuyệt vời.