Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 57: 57: Yêu Nhau Ba



Hai người một trước một sau ra cửa, vì đầu Diệp Tiêu còn đau, Mạc Thiên Hằng tự mình chọn một nhà hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất ở S thị.

Tới một chỗ gần bên cửa sổ, Diệp Tiêu ngồi xuống, lại đối với Mạc Thiên Hằng như trước không có gì hay nóng giận.

-“Em yêu, muốn ăn cái gì? Anh đi lấy cho em!” Mạc Thiên Hằng cười, từ từ hỏi.

Đã thấy Diệp Tiêu chau mày liếc anh một cái, nói:
-“Vô cớ hiến ân cần, phi gian tức đạo!”
Nói xong những lời này, cô liền đứng dậy đi lấy thức ăn, Mạc Thiên Hằng nheo nheo đôi mắt đẹp.

Vừa rồi thời điểm Diệp Tiêu đứng dậy, anh rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cô xuất hiện một chút ý cười nồng đậm, nha đầu này, kỳ thật căn bản không có tức giận!
Nghĩ như vậy, anh liền cảm thấy chính mình bị Diệp Tiêu đùa giỡn.

Kết quả là, tổng tài vĩ đại, buồn bực.

Thời điểm Diệp Tiêu trở về, lại nhìn thấy anh như trước còn ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt đã có thêm một mâm mì Ý, còn bốc lên hơi nóng.

-“Anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
Diệp Tiêu nheo nheo mắt, nhìn người trước mặt.

Không hiểu, Mạc Thiên Hằng trong lòng nảy lên một cảm giác không tốt, cô gái nhỏ này, dùng ánh mắt này nhìn anh, thật đúng không biết đang nghĩ cái gì?
Anh theo bản năng nhíu nhíu mày, không có trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà là mím môi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, liền nhìn thấy Diệp Tiêu múc mã tạp long* đưa tới bên miệng anh, Mạc Thiên Hằng hơi giật mình……!
(editor: mình không biết là món gì, bạn nào biết giúp mình với)

Mà một màn này, thực không khéo cũng dừng ở trong mắt Giang Ngọc vừa mới đi vào.

Hừ, Diệp Tiêu cô gái này không biết phân biệt, đồ ăn Mạc Thiên Hằng chán ghét nhất chính là đồ ngọt, huống chi mã tạp long lại ngọt lại ngấy, anh nhất định sẽ lật bàn, sau đó bỏ đi!
Thời điểm Giang Ngọc đang đắc ý, lại thấy Mạc Thiên Hằng nheo mắt, hỏi:
-“Anh ăn, em sẽ tha thứ anh?”
Nghe xong lời này, Diệp Tiêu hơi hơi nhíu nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng mà nheo lại, theo sau cười khẽ, nói:
-“Việc này, em suy nghĩ đã!”
Cô nói xong, liền mỉm cười nhìn về phía Mạc Thiên Hằng.

Mạc Thiên Hằng há mồm, đang muốn nói chút gì, ai ngờ, liền trong cái nháy mắt đó, Diệp Tiêu không chút do dự nhét mã tạp long vào trong miệng của anh.

Mạc Thiên Hằng: ……!
Anh có chút bất đắc dĩ, nhấm mắt nuốt nuốt cái thứ trong miệng xuống, có thế này mặt không biểu cảm đã mở miệng, hỏi:
-“Hiện tại không còn tức giận chứ?”
Diệp Tiêu nào biết đâu rằng, thấy được một màn như vậy, cả người Giang Ngọc đều như hỗn độn trong gió.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Phương Pháp Tu Hành (2)

Cô không phải không có cùng Mạc Thiên Hằng đi ra ngoài ăn cơm, nhưng Mạc Thiên Hằng cũng không giống như vậy, cho dù là Giang Ngọc có thể đón ý nói hùa anh yêu thích, Mạc Thiên Hằng cũng là một bộ dạng hờ hững, nhưng cô không nghĩ tới, ở trước mặt Diệp Tiêu, thế nhưng Mạc Thiên Hằng sẽ toát ra nhu tình như vậy!
Nghĩ như vậy, Giang Ngọc liền cắn chặt răng, cất bước đi tới.

Vừa để sát vào chợt nghe được giọng Diệp Tiêu có vài phần bất mãn nói:
-“Em không đáp ứng anh, dù sao về sau sẽ sinh hoạt tại dưới cùng mái hiên, xem anh biểu hiện đi!”
Cô híp mắt, nhợt nhạt cười.

Mạc Thiên Hằng có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mặt, sau đó, bất đắc dĩ vuốt ve tóc cô, nói:
-“Được rồi, về sau anh sẽ cẩn thận một chút, để lại dâu tây ở chỗ không ai thấy!”

Anh không chút để ý nói xong, hai người hoàn toàn không phát hiện, không biết khi nào Giang Ngọc đã đi đến gần, nghe được những lời này của Mạc Thiên Hằng, cô lại tức giận không chỗ để phát.

Trước kia, Giang Ngọc không phải không có vì muốn trèo lên giường Mạc Thiên Hằng mà đã kê đơn anh, nhưng cố tình, tự chủ của nam nhân này vượt quá người thường.

Thời khắc mấu chốt còn có thể bảo trì tình hình đẩy Giang Ngọc qua một bên, vì thế, thậm chí Giang Ngọc đã từng hoài nghi có lẽ phương diện kia của anh có vấn đề, ai biết…..!
-“Hừ, anh nghĩ thật hay!”
Diệp Tiêu bất mãn trừng mắt liếc anh, còn muốn nói cái gì, liền nhìn thấy Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, ánh mắt ngược lại trở nên lạnh băng.

-“Sao cô lại tới đây?” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

Diệp Tiêu nao nao, có đôi khi cô thậm chí thật hoài nghi, vẻ mặt Mạc Thiên Hằng biến hóa nhanh chóng như vậy anh không phiền lụy sao?
Theo ánh mắt anh nhìn lại, liền nhìn thấy Giang Ngọc lúc này đang ở phía sau mình cách đó không xa.

Cô như trước trang điểm rất đậm, vẻ mặt so với ngày xưa càng thêm lạnh như băng, trên tay xách một cái túi xách dior, quanh thân nồng đậm mùi nước hoa làm cho mũi Diệp Tiêu có chút ngứa.

-“Thiên Hằng……”
Vẻ mặt Giang Ngọc ưu sầu nhìn anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 174

Mạc Thiên Hằng cũng không chấp nhận, cũng không kêu cô ngồi xuống, tương phản, nhẹ nhàng ăn mì ý trong đĩa.

-“Ừ?” Anh lên tiếng.

-“Tiểu nhiều sinh bệnh!” Giang Ngọc nhìn anh một cái, ngữ khí bình tĩnh.

Đã thấy Mạc Thiên Hằng hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó, thả cái nĩa trong tay xuống, từ từ nâng mắt lên, nói:
-“Bị bệnh thì tìm bác sĩ, tìm tôi hữu dụng sao?”
Giọng anh như trước lạnh đến đáng sợ, chỉ một câu, khiến cho Giang Ngọc lạnh sắc mặt.

Mạc Thiên Hằng cầm khăn trên bàn, tao nhã lau tay, sau đó, mới lại tiếp tục mở miệng,
-“Giang Ngọc, cô là mẹ nó, đã sinh ra nó, nên phụ trách nó!”
Ánh mắt anh thực trầm, vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm, trách không được khiến cho Giang Ngọc nhíu mày.

Trong trí nhớ, cô nhận thức Mạc Thiên Hằng, cho dù không thương cô, nhưng lại đối với Tiểu Nhiều rất tốt, cơ hồ mỗi một lần Tiểu Nhiều sinh bệnh, đều là Mạc Thiên Hằng đưa nó đi bệnh viện, nhưng giờ khắc này, hết thảy dường như đều tràn ngập trào phúng, một khi nghĩ đến Mạc Thiên Hằng bởi vì Diệp Tiêu, biến thành cái dạng này, cô liền tức giận không chỗ để phát!
Nhưng đồng thời vào lúc này, trong nháy mắt Diệp Tiêu nhìn thấy Giang Ngọc, tay cô liền gắt gao nắm thành nắm đấm, là Giang Ngọc không sai, chính là cô!
Là cô ta làm hại Trần Hải bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện!
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi mỏng, ánh mắt lạnh hơn vài phần, cô kết hôn với Mạc Thiên Hằng không lâu, vừa vặn mục đích trong đó bao gồm muốn Giang Ngọc vì hành động của chính cô ta mà trả giá đại giới?
Nghĩ như vậy, tươi cười trên mặt Diệp Tiêu càng thêm lạnh như băng.

-“Tiểu nhiều là đứa nhỏ của cô, cô đã sinh nó ra, cũng không cần nghĩ trừ cô ra, trên cái thế giới này còn có người có thể đối tốt với nó, bởi vì cô mới là mẹ của nó!”
Mạc Thiên Hằng nhấp một ngụm cà phê, một tay ôm Diệp Tiêu, từ từ nói.

Giang Ngọc nghe xong lời này của anh, cả trái tim,‘lộp bộp’ liền trầm xuống.

Cô hiểu biết Mạc Thiên Hằng, bình thường anh làm nhiều hơn so với nói, Giang Ngọc tin tưởng, cái này cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay Mạc Thiên Hằng lại như vậy.

Anh nói nhiều như vậy, không thể nghi ngờ là muốn nói cho cô biết, về sau, mặc kệ là đối với cô hay là đối với Tiểu Nhiều, Mạc Thiên Hằng đều sẽ không lại hỏi thêm cái gì? Một khi nghĩ đến cái này, cô liền cắn chặt răng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1210

Vốn nghĩ rằng, có được Mạc Thiên Hằng dễ dàng như lấy đồ trong túi, ai biết……!
Diệp Tiêu lại phá hủy tất cả!
-“Anh yêu, ăn đi!”
Đúng lúc này, Diệp Tiêu lại nhẹ nhàng nở nụ cười yếu ớt, cố ý nhắc nhở anh.

Giọng nói mềm yếu nhu nhược kia, lại nhắc nhở Giang Ngọc, lúc trước chính mình nhìn thấy một màn kia.

Cô không biết, tiểu diễn viên chưa nổi tiếng này có cái gì tốt, thế nhưng có bản sự lớn như vậy, có thể khiến cho Mạc Thiên Hằng cam tâm tình nguyện ở lại bên người cô.

Nghĩ như vậy, Giang Ngọc trước sau cao ngạo, thế nhưng có thêm vài phần ảo giác.

Mạc Thiên Hằng ghé mắt liếc nhìn Diệp Tiêu, cười khẽ, nói:
-“Được!”
Động tác này, vẻ mặt này, không thể nghi ngờ đều khiến cho tâm Giang Ngọc đau đớn, cô thế nào cũng không nghĩ tới, Mạc Thiên Hằng thế nhưng sẽ có một mặt như vậy, tươi cười kia, giống như là ánh mặt trời vào đông, cùng với Mạc Thiên Hằng cái người trong ngày thường chính mình nhận thức hoàn toàn không phải một người.

Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Ngọc lại nhiều thêm hận ý, người chính mình thích lại đối tốt với nữ nhân khác như vậy, cô luôn nuốt không trôi cơn tức này.

-“Anh yêu, ăn xong, chúng ta sẽ đi đâu?” Diệp Tiêu vừa uống cà phê, vừa không chút để ý hỏi.

Cô không có khả năng không thấy ánh mắt Giang Ngọc, nhưng cô muốn kích thích Giang Ngọc, Diệp Tiêu muốn dùng phương pháp này, khiến cho Giang Ngọc biết, cô cũng không phải người dễ bị bắt nạt!
Mạc Thiên Hằng nheo mắt, biết rõ cô đang gặp dịp thì chơi, lại vẫn là nhợt nhạt cười, nói:
-“Chúng ta đi thăm ba!”
Chữ ‘Ba’ trong miệng anh, lại khiến cho Giang Ngọc cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.

Mạc Thiên Hằng cùng cô đính hôn nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ không có kêu ba cô như vậy, nay anh mới nhận thức Diệp Tiêu ngắn ngủn không đến một tuần, thế nhưng cũng đã sửa miệng!
-“Cũng được!”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi, cười lạnh, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Giang Ngọc.

Giang Ngọc cắn chặt răng, một đôi tay gắt gao nắm thành nắm đấm, trong khớp xương phát ra thanh âm ‘rắc rắc’, nhưng Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu, lại giống như không thấy được cô, từ từ nói.

-“À, đúng rồi!”
Diệp Tiêu tựa hồ nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên nhìn Giang Ngọc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.