Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 89: 89: Đại Khoái Nhân Tâm Bốn



Thời điểm Diệp Tiêu trở lại trong phòng bệnh, Mạc Thiên Hằng đã đi.

Trần Hải nói anh có việc, về công ty trước, kết quả cô không biết Mạc Thiên Hằng đã nói gì với Trần Hải, thế nhưng, cha hết giận, hơn nữa thái độ đối với Mạc Thiên Hằng lại khôi phục như trước kia.

Điều này làm cho cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng là ngẫm nghĩ lại, người kia là Mạc Thiên Hằng, lại có cái gì không có khả năng đây?
Lúc Mạc Thiên Hằng chạy về Cảnh thị, đã là một giờ sau, trên đường cái ngựa xe như nước, Tiêu Hạo ngồi trên chỗ lái phụ, càng không ngừng lau mồ hôi.

-“Tổng tài, hôm nay là ngày đầu tiên thu mua Cảnh thị, hội nghị đến trễ có phải hay không! ! ”
Anh dừng một chút, Mạc Thiên Hằng cho tới bây giờ đều là đúng giờ tới phòng họp, hôm nay nếu không phải điện thoại của Diệp Mặc, chỉ sợ anh thật sự vị tất sẽ rời đi.

Thế nhưng, cái này đồng dạng cũng thuyết minh địa vị của Diệp Tiêu ở trong cảm nhận của Mạc Thiên Hằng.

Bất cứ sự tình gì đều có thể bởi vì sự tình của cô mà trì hoãn, tại trên điểm này, là không thể nghi ngờ.

-“Bên trong Cảnh thị vốn chính là năm bè bảy mảng, phương diện dùng người của Cảnh Nam Kiêu tồn tại lỗ hổng, nếu không nhiều năm như vậy, anh cho là vì sao anh ta vẫn là như vậy?”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, lời này vừa ra, không thể nghi ngờ đang ám chỉ cái gì.

Tiêu Hạo đi theo bên người anh nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng nghe không hiểu!

Xem ra tổng tài bọn họ là tính toán muốn giảm biên chế đây? Nghĩ như vậy, trên mặt liền nhiều ra vài phần ý cười.

Phải biết rằng, chẳng phải mỗi người đều có thể đoán ra được ý nghĩ trong lòng Mạc Thiên Hằng.

-“Tổng tài, Diệp thị bên kia thì sao?”
Sau một lúc lâu anh chậm rãi mở miệng.

Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, trên mặt ý cười càng thêm dày đặc,
-“Tất nhiên là, không lưu được!”
Đơn giản năm chữ, đã tuyên án tử hình Diệp thị.

Tham Khảo Thêm:  Chương 79

Thế nhưng Tiêu Hạo lại có chút không hiểu, Diệp thị này, không hề có giá trị lợi dụng, bên trong năm bè bảy mảng không nói, mấy năm nay công trạng ở thành phố S cũng rất khó coi!
-“Đi, tìm ra trong khoảng thời gian này tất cả xuất nhập cảnh của Diệp Khải ghi lại toàn bộ!”
Anh vừa nói ra lời này, lại khiến cho Tiêu Hạo không rõ chân tướng.

Diệp Khải là con Diệp Tường, anh cùng cha khác mẹ với Diệp Tiêu.

-“Tổng tài, tra làm cái gì?”
Tiêu Hạo rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng, phải biết rằng, hôm nay tổng tài bọn họ kêu một cái huy hoàng, anh còn chờ mặt trò hay ở đằng sau đây!

Mạc Thiên Hằng chậm rãi sờ cổ áo sơ mi, chau mày lại, cực không kiên nhẫn nhìn Tiêu Hạo,
-“Vài năm nay nếu không phải Diệp Khải buôn lậu, anh cảm thấy Diệp thị dựa vào cái gì sống tới ngày nay?”
Mạc Thiên Hằng nói một câu, nhắc nhở Tiêu Hạo!
Tiêu Hạo chẳng thể nghĩ tới, thoạt nhìn Diệp thị sau lưng bấp bênh, thế nhưng cất dấu nhiều sự tình không muốn người biết, Diệp Tường lão hồ li này, sợ là chết cũng không nghĩ đến, hết thảy chuyện này thế nhưng bị Mạc Thiên Hằng xem ở trong mắt đi?
-“Tôi đã biết, tổng tài, tôi phải đi tra ngay!”
Thời điểm Tiêu Hạo nói chuyện, Mạc Thiên Hằng đã đẩy ra cửa xe, xuống xe.

Thế nhưng, đường đi lại bị một người chặn, Mạc Thiên Hằng híp mắt, nhìn xem Cảnh Nam Kiêu trước mặt,
-“Cảnh tiên sinh còn không trở về?”
Giọng nói lạnh lẽo của anh vào giờ phút này, có vẻ càng thêm thanh lãnh.

Cảnh Nam Kiêu nuốt nuốt nước miếng, đi lên phía trước, cuộc đời lần đầu tiên, rõ ràng bị người giẫm lên tôn nghiêm, anh lại còn muốn! !
Quỳ xuống cầu xin Mạc Thiên Hằng!
Mạc Thiên Hằng đang muốn rời đi, mặt sau chợt nghe đến ‘thình thịch’ một tiếng, Cảnh Nam Kiêu đã quỳ gối.

-“Cảnh tiên sinh làm cái gì vậy?” Mạc Thiên Hằng híp mắt, chậm rãi hỏi.

Giọng anh trầm thấp hùng hậu, bên trong lộ ra vài phần lười biếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: C12: Không cần nóng vội

-“Mạc tiên sinh, tôi từ nhỏ đã lớn lên ngay tại Cảnh thị, nay cũng không xa cầu cái gì, thầm nghĩ! ! ”
Cảnh Nam Kiêu dừng một chút, mím môi, đem lời khó có thể mở miệng nói ra miệng,
-“Nghĩ Mạc tiên sinh nhẹ tay cho tôi một chức vị, cũng có thể nuôi sống chính mình!”
Lời Cảnh Nam Kiêu vừa ra, đã thấy Mạc Thiên Hằng không thèm che giấu nở nụ cười.

-“Cảnh tiên sinh thực biết nói giỡn!”
Lời này của Mạc Thiên Hằng, khiến cho Cảnh Nam Kiêu cho rằng chính mình vẫn là có hi vọng, thế nhưng giây tiếp theo, liền nhìn đến Mạc Thiên Hằng liếc anh một cái,
-“Theo tôi được biết, Cảnh thị cùng Nhuệ Vũ cạnh tranh vài năm nay, cũng không làm qua cái chuyện tốt gì!”
-“Đầu tiên là ở Nhuệ Vũ chúng tôi đục khoét nền tảng, sau đó lại đoạt hiệp đàm Nhuệ Vũ đã lâu hợp tác, lại là dùng phương án sao chép trên đầu chúng tôi?”
Mạc Thiên Hằng dừng một chút, càng nói ý cười càng rõ ràng,
-“Cảnh tiên sinh, nếu như ngươi dùng chút thủ đoạn gì cho thấy quang minh một chút, Mạc mỗ còn có thể cho là cạnh tranh công bằng, nhưng ngươi làm việc này! ! ”
Anh lắc lắc đầu, thở dài một hơi,
-“Quả thực khó coi!”
Ngắn gọn sáng tỏ bốn chữ, khiến cho người trước mặt kinh ngạc không thôi, Cảnh Nam Kiêu luôn luôn cho rằng, những việc này chính là trời xui đất khiến tránh thoát được Mạc Thiên Hằng, không nghĩ tới kỳ thật cái gì Mạc Thiên Hằng đều biết!
Ánh mắt, lạnh lại lạnh.

-“Cảnh tiên sinh, Nhuệ Vũ trước sau chỉ cần người có thực lực, tôi không xem văn bằng, không xem kinh nghiệm công tác, mỗi người đều là theo tầng thấp nhất bắt đầu, nếu ngươi nguyện ý, đương nhiên cũng có thể đi phòng nhân sự đưa tin nhìn xem, nơi đó sẽ có người chuyên môn phụ trách huấn luyện!”
Anh rơi xuống một câu, sau đó cũng không quay đầu lại liền xoay người rời đi.

Cảnh Nam Kiêu lớn như vậy, đâu chịu nổi nhục nhã như vậy?

Lúc này hai tay đã gắt gao nắm thành nắm đấm, hầu kết cao thấp lăn lộn, lộ ra nóng nảy vội vàng nói không nên lời, trên cổ đã nổi lên gân xanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 24: 24: Chương 23

-“Mạc Thiên Hằng!”
Cảnh Nam Kiêu chết cắn răng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm rít, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đấm tới Mạc Thiên Hằng.

Người đi ngang qua chung quanh đều ngẩn ra, phải biết rằng, hai nam nhân diện mạo anh tuấn đánh nhau, thế nhưng tuyệt đối hiếm thấy!
Thế nhưng, bên kia, Mạc Thiên Hằng cũng là vô cùng bình tĩnh, quay mặt lại, bàn tay to hữu lực nắm lấy tay Cảnh Nam Kiêu, hai cái tay cương ở giữa không trung.

Cảnh Nam Kiêu kinh ngạc, anh chẳng thể nghĩ tới Mạc Thiên Hằng thế nhưng có sức lực lớn như vậy, anh đều đã nghẹn đỏ mặt, thế nhưng Mạc Thiên Hằng cũng không động đậy!
Mạc Thiên Hằng cười cười, nhấc chân, một cước đá Cảnh Nam Kiêu ra ngoài, Cảnh Nam Kiêu chỉ cảm thấy cả người đau đớn truyền tới!
-“Cảnh tiên sinh đây là muốn nhận lời mời làm bảo tiêu sao?”
Mạc Thiên Hằng chậm rì rì hỏi một câu, nhìn nhìn anh, ánh mắt tựa như đang nói, ngươi sao?
Cảnh Nam Kiêu cắn chặt răng, còn chưa có kịp mở miệng, chợt nghe được giọng Mạc Thiên Hằng nói:
-“Tiêu Hạo, nói với phòng nhân sự, người này tôi đã thử qua, không thích hợp làm bảo tiêu!”
Không thích hợp làm bảo tiêu sao? Một câu uyển chuyển cỡ nào a?
Nói trắng ra là, vẫn là đang cảnh cáo Cảnh Nam Kiêu, ‘muốn đấu với ta sao? Ngươi còn quá non nớt!’
Giọng nói rơi xuống, anh liền xoay người lên lầu, Cảnh Nam Kiêu gian nan từ trên mặt đất đứng lên, xem ra, Mạc Thiên Hằng cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của anh, nếu chỉ dựa vào đánh một trận có thể đủ giải quyết vấn đề như lời nói, như vậy anh triệt để bị bại!
Cảnh Nam Kiêu không thể tin được, chính mình nói như thế nào cũng là mang đay đen Taekwondo, thế nhưng ở trước mặt Mạc Thiên Hằng, anh cũng không chịu nổi một kích như vậy, người này lai lịch không nhỏ, anh cơ hồ đã có đáp án.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.