Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 90: 90: Đại Khoái Nhân Tâm Năm



-“Tiêu Tiêu, hôm nay đoàn phim có đại nhân vật xuất hiện đấy!”
Diệp Tiêu trở lại đoàn phim, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, trợ lý Coco vỗ vỗ vai Diệp Tiêu nói, chu chu đôi môi mọng rất cao hứng.

Diệp Tiêu liếc Coco một cái, trên người cô còn đeo băng gạt, không dưỡng thương cho tốt, cả ngày ngược lại tại đây bát quái.

-“Ai vậy?”
Dù là đối Coco có ý tưởng, Diệp Tiêu vẫn là hỏi ra miệng.

Chỉ thấy Coco thần thần bí bí nghiêng người tới, trong lòng biết Diệp Tiêu đối với mấy cái gọi là bát quái không có hứng thú gì, vẫn là chậm rãi mở miệng,
-“Là Hứa Phàm đấy!”
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, đôi mắt đẹp nửa nheo lại, lộ ra vẻ mặt nói không nên lời.

-“Ngày hôm qua tin tức hẳn là chị có xem chứ? Chị có biết hay không, Hứa Phàm chính là người mà Diệp Vũ câu dẫn đó!”
Coco nói đến liền nói không dứt, Diệp Tiêu mày nhíu lại.

Cô làm sao có thể không biết, cô mới chính là người khởi xướng sự kiện đó!
Thế nhưng, trong lòng cứ việc nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không nói ra miệng, hơi híp mắt,
-“Chị làm sao có thể chú ý mấy chuyện đó, một ngày này chị đều phải làm việc đến điên rồi!”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Tiêu liền từ ghế tựa đứng lên.

Coco mím môi, liền nhìn thấy Diệp Tiêu đã bổ sung trang điểm xong liền đứng dậy đi ra phòng nghỉ.

Bên ngoài, lúc này đúng là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, vừa thấy Diệp Tiêu, đạo diễn lập tức tiếp đón,
-“Diệp Tiêu, nhanh chút, em diễn!”
Hôm nay là ngày đầu tiên Hứa Phàm đến đoàn phim làm khách mời, cũng là một màn diễn trong phim « Linh âm », Cố Hàn Yên chảy nước mắt cáo biệt với Hứa Phàm khi còn trẻ theo đuổi chính mình, dựa theo an bày ban đầu, một màn này, là quay ở trong mưa to, nhưng mà, đã ba ngày rồi bầu trời thành phố S, lại không có mưa.

Bất đắc dĩ, vì đúng thời gian để Hứa Phàm diễn xuất, Vương Lực Bằng chỉ có thể điều đến xe phun nước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Diệp Tiêu mặc một cái áo bào màu tím sẫm, đứng ở dưới ánh mặt trời, cả người tản ra một luồng hào quang ưu nhã, lại lộ ra mị lực nói không nên lời.

-“Diệp tiểu thư, cô là người mới!”
Hứa Phàm nhìn cô cười lạnh, tự nhiên anh không biết ngày đó người gọi điện thoại uy hiếp anh chính là Diệp Tiêu,
-“Tôi nói cho cô biết, diễn này, tôi đều diễn một lần là qua, sẽ không bởi vì cô biểu hiện không tốt lại phải diễn lại!”
Thời điểm anh nói lời này, Diệp Tiêu cười yếu ớt.

Hứa Phàm thật đúng là đã coi chính mình trở thành đạo diễn, thế nhưng nói ra loại lời nói này.

Mà đối với Hứa Phàm mà nói, anh cần phải làm là khó xử Diệp Tiêu, từ ngày hôm qua, anh cũng đã nghe Diệp Vũ nói, nói người chị này ở nhà chèn ép cô khắp nơi, thậm chí còn nghĩ tất cả phương pháp dùng cả ps tạo ra ảnh chụp ghê tởm lúc trước.

Tuy rằng Hứa Phàm bị uy hiếp ở trước truyền thông thừa nhận là Diệp Vũ câu dẫn chính mình, thế nhưng anh cũng không biết người sau lưng kia là Diệp Tiêu, vừa vặn nương theo cơ hội hôm nay, làm khó dễ Diệp Tiêu một chút, cũng coi như báo thù cho Diệp Vũ.

-“A, Hứa tiên sinh vẫn nên quản tốt bản thân mình đi!”
Diệp Tiêu hừ lạnh, đưa điện thoại di động trong tay cho Coco, trên mặt ý cười dần dần dày đặc.

Cô nhẹ nhàng nói ra một câu, khiến cho người trước mặt nao nao, theo bản năng có vài phần kinh ngạc.

Phải biết rằng, toàn bộ vòng giải trí người dám nói với anh như vậy cũng không nhiều, ngay cả đạo diễn đều phải nhường anh vài phần, Diệp Tiêu thế nhưng nói ra loại lời này, anh nhất định khiến cho cô phải hối hận!
Nghĩ như vậy, Hứa Phàm lạnh hơn vài phần.

-“Action!”
Lúc tiếng đạo diễn cao vút vang lên, Diệp Tiêu cùng Hứa Phàm cũng đã tiến nhập trạng thái.

-“Ngay từ đầu, người mà ta yêu không phải ngươi, ta yêu Linh Dạ, từ khi còn trẻ, cho đến ngày nay, ta không có được hắn, cho dù đi vào ma đạo, lại như thế nào? Phụ ngươi, ta không đành lòng, ngươi đi đi, rời đi nơi này, đừng vì ta thương tổn chính mình nữa!”
Giọng nói thanh lệ của cô lúc này đang truyền vào tai, Hứa Phàm mạnh ngẩn ra, không nghĩ tới, Diệp Tiêu thế nhưng có thể nói ra một câu lời trong phim vốn nên là bất đắc dĩ lại tan nát tất cả cõi lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Cố Hàn Yên đi vào ma đạo, mà giữa lục giới, chỉ có một người có thể cứu vớt nàng, dùng sinh mệnh của hắn, ngay tại lúc này, Hứa Phàm thừa nhận nhân vật này.

-“Ta! ! ”
Hắn dừng một chút, thâm tình nhìn nàng,
-“Cố Hàn Yên, cho đến ngày nay, nàng còn không biết, nàng yêu Linh Dạ, mà ta yêu nàng, nàng nguyện ý vì hắn trả giá đời đời kiếp kiếp, ta lại không thể? Nàng cũng biết chúng ta là một loại người?”
-“Ta biết! ! ” Lúc cô nói, khóe mắt đã có nước mắt tụ lại, đó là một loại tình cảm nói không nên lời.

Đúng lúc này, Vương Lực Bằng hướng về bên đạo cụ sư phất phất tay, bầu trời tức khắc tối tăm, mưa to giàn giụa không hề báo trước rơi xuống.

Diệp Tiêu đứng ở trong mưa, ánh mắt cô thanh lãnh, môi mỏng khẽ mở,
-“Hãy để cho ta tại đây tự sinh tự diệt đi, giữa tam tiết, đồ vật của ta đã mất còn lưu luyến cái gì, cho dù ngươi đem tất cả công lực tẫn tán cho ta, nay, ta cũng bất quá là một phế nhân!”
Môi cô run run nhè nhẹ, trong lời nói đó, phảng phất mỗi một lời đều đâm thẳng vào tâm Hứa Phàm.

Anh nhíu mày, nhìn người trước mặt,
-“Thì tính sao đi? Ta! ! ”
Giọng nói chưa nói xong, đã bị Vương Lực Bằng gọi lại,
-“Cắt!”
-“Hứa Phàm, Hứa tiên sinh, loại thời điểm này, cảm xúc hẳn là kích động một chút, anh không phải Cố Hàn Yên, không cần bình tĩnh như vậy, người anh âu yếm nhất ở nơi hoang dã chịu đủ tra tấn, chẳng lẽ không phải anh hẳn là phi thường vội vàng muốn dẫn cô rời đi sao?”
Vương Lực Bằng nhìn anh một cái, trong con ngươi nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30

Diệp Tiêu mím môi mỏng, toàn thân đều đã ướt đẫm, Coco lấy khăn lông tới cẩn thận giúp lau nước trên tóc cho cô.

-“Đừng lau, còn phải diễn lại!” Diệp Tiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngăn trở Coco.

Lời của cô, khiến cho Hứa Phàm cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng là càng nhiều cũng là phẫn nộ, anh là ảnh đế, cùng Diệp Tiêu đối diễn, lại bị Vương Lực Bằng gọi lại, anh thật không biết ở trong vòng diễn nghệ mặt mũi của chính mình về sau còn đặt ở nơi nào!
-“Diễn lại!”
Vương Lực Bằng không có cho anh đường sống, lập tức mở miệng, trong con ngươi lạnh băng cũng dũ phát sáng tỏ,
-“Lần này cũng không thể lại không được!”

Giọng ông hạ xuống, liền ai nấy đều tự trở về vị trí, một lần nữa bắt đầu.

-“Thì tính sao đi? Cố Hàn Yên, ta muốn mang nàng theo ta rời đi, ta muốn nàng sống sót!”
Lời kịch bản trong miệng anh lại lần nữa vang lên, Diệp Tiêu híp mắt, hiển nhiên, Hứa Phàm diễn vẫn là không thích hợp.

Mà lần này đã là lần thứ hai, xe phun nước đã phun nước lên trên người cô.

Diệp Tiêu không phải người già mồm cãi láo, lại càng không sẽ yếu ớt, nước phun xuống, cô tự nhiên cũng vẫn không nhúc nhích liền đứng ở tại chỗ, nhưng mà có lẽ thật là trên trời đều bị bọn họ diễn đến cảm động, trời có chút âm u, ánh mặt trời vừa mới đã mất dạng.

Gió nhẹ thổi qua, cả người Diệp Tiêu liền nổi da gà, đại khái thật là có chút lạnh.

-“Không được!”
Vương Lực Bằng có chút nhịn không được, nhìn nhìn người trước mặt,
-“Hứa tiên sinh, ngươi sao lại thế này?”
Liền ngay cả Hứa Phàm đều nói không rõ ràng là tình huống gì chính mình thế nhưng tại thời điểm nhìn đến cặp mắt Diệp Tiêu, liền đánh trống lui binh, có loại thấy lỗi nói không nên lời.

Diệp Tiêu liếc anh một cái, thừa dịp Coco đi tới nói Coco rót cho mình một ly nước ấm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.