Tống Dư Hàng nói xong lời đó giống như sợ bị đánh dùng tốc độ tên lửa quay đầu đi, vừa nghịch máy tính vừa trộm liếc nhìn nàng.
Môi Lâm Yêm cong cười, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô lập tức xụ mặt, giơ tay đẩy cô ngược trở lại dúi đầu vào máy tính.
“Nhìn cái gì mà nhìn, làm việc của chị đi.”
Lần cầu hôn thứ hai: thất bại.
Tống Dư Hàng phì hơi thật dài, nhận mệnh tiếp tục mài mò.
Tuy cô không rành máy tính như lão Trịnh, nhưng muốn tìm kiếm thông tin gì đó trong mạng nội bộ cảnh sát thì dễ như trở bàn tay.
Tống Dư Hàng cho nàng xem kết quả tìm được: “Quách Hiểu Quang, tên trước đây của hắn Chu Phương Kiệt, con trai của tên đồ tể Chu Dũng, sau khi ba của hắn gặp chuyện hắn được người nhà họ Quách nhận nuôi, đổi tên thành Quách Hiểu Quang.”
Tấm ảnh trên hộ tịch được chụp khoảng ngoài 30, tóc húi cua, mắt một mí, dung mạo tầm thường, nhưng so với bức ảnh của Chu Dũng mà Lâm Yêm tìm được thật sự có vài nét giống nhau.
Nhiều năm qua nàng vẫn luôn tìm kiếm những người có liên quan đến Chu Dũng nhưng vẫn chưa thu thập được tin tức gì, còn tìm được đều toàn là giả.
Tống Dư Hàng cười cười giải đáp nghi hoặc trong lòng nàng: “Mấy năm trước, Bộ công an đã bắt đầu lập nên “Skynet”, chính là nguyên bản của giao diện mạng nội bộ ngày nay, bao gồm tất cả thông tin của cảnh sát, những người bị giam giữ, tù nhân sau khi mãn hạn tù, địa chỉ nhà, các thành viên trong gia đình, thậm chí là bằng chứng sinh học, vân tay, nhóm máu, DNA, v.v…”
“Một tấm lưới thép đã được giăng ra phòng trường hợp tội phạm tiếp tục phạm tội, đây cũng chính là nguyên do mấy vụ án hình sự gần đây luôn giải quyết một cách nhanh gọn, đương nhiên cũng không thể không ghi nhận sự chuyên nghiệp trong kỹ thuật điều tra.”
“Trong mạng lưới này, dù là kết hôn, ly hôn, đăng ký hộ khẩu cho con cái, hay công tác thẩm tra chính trị, chỉ cần có yêu cầu xác nhận thân phận đều sẽ bị công an địa phương lưu lại hồ sơ rồi truyền đến mạng nội bộ, nhưng để có thể xét duyệt những thông tin đó thì quyền hạn cũng phải rất cao.”
Lâm Yêm phì cười, nhàn nhã ôm quyền đứng thẳng người: “Hay lắm, không phải chị nói tốt xấu gì chị cũng là lãnh đạo cấp cao sao. Nói trọng điểm đi.”
Tống Dư Hàng đưa địa chỉ nhà, số điện thoại cùng thông tin của Quách Hiểu Quang cho nàng: “Tôi cảm thấy chúng ta nên nhín chút thời gian đến gặp hắn một chuyến.”
Lâm Yêm cầm tờ giấy lập tức xoay người đi, bị cô ngăn lại: “Em muốn đi đâu?”
“Dư thừa! Điều tra chứ đâu.”
Ánh mắt Tống Dư Hàng sáng quắc, đứng chắn trước người nàng: “Đừng manh động, chúng ta cần bàn bạc kỹ lại, tìm thêm nhiều chứng cứ hơn mới có thể lập lại án điều tra.”
Lâm Yêm nhếch môi, hất tay cô ra: “Manh động? Em không còn nhiều thời gian, 14 năm qua không chút tiến triển, chỉ còn 6 năm nữa vụ án sẽ hết hạn truy tố, đợi tới khi đó mới tìm ra hung thủ thì được ích gì? Pháp luật sẽ trả lại cho em, cho Sơ Năm công đạo gì đây? Có thể khiến hung thủ nợ máu trả máu sao, có thể phán hắn tử hình sao? Nếu không thể, em —“
Tống Dư Hàng nắm bả vai nàng, cao giọng gọi tên nàng: “Lâm Yêm! Cho dù hết thời hạn truy tố, chúng ta sẽ đến trung ương, viện kiểm sát nhân dân, khiếu nại lên toà án tối cao, công lý luôn sáng tỏ, công đạo tại lòng người. Tôi nhất định sẽ không để tên hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật!”
Lâm Yêm lắc đầu lộ ra nụ cười khinh miệt, tròng mắt ngấn lệ: “Vô dụng, chị quên vụ án của Đinh Tuyết rồi sao? Đã quên Hạ Miên, Bạch Linh, Ngô Uy quên đi những đứa trẻ đã bỏ mạng trong án Bạch Kình rồi sao? Hung thủ không chỉ một mình Lý Dương, ba mẹ của những đứa trẻ đó không có trách nhiệm với con cái, lão sư đồng học lại đứng khoanh tay đứng nhìn, dân mạng nhục mạ xúi giục, bọn chúng đều là hung thủ!”
Hốc mắt Tống Dư Hàng đỏ hoe, giống như bị một hòn búa tạ đâm thẳng vào ngực, cô ôm chầm lấy Lâm Yêm.
Lâm Yêm vùng vẫy nhưng cô không buông tay, ôm sát đầu nàng, thì tầm từng chữ bên tai nàng: “Chúng ta theo đuổi công lý – chính nghĩa, không phải vì một ngày biến thành kẻ sát nhân, Lâm Yêm, nếu em thật sự dụng tư hình với tội phạm thì có khác gì Lý Dương, khác gì những tên hay châm ngòi thêu dệt, khoanh tay đứng nhìn kia?”
Thân thể Lâm Yêm nhẹ run trong lòng cô, Tống Dư Hàng đỡ nàng lên, thay nàng lau nước mắt, nhẹ giọng nói.
“Tôi không muốn em biến thành như vậy. Đồng ý với tôi, chúng ta nên suy xét lại vụ án này, em quên cái chết Lý Bân rồi sao? Đừng bứt dây động rừng, chúng ta cứ làm theo trình tự, một ngày nào đó chân tướng sẽ được hé lộ.”
“Nếu Sơ Nam còn sống, cô ấy cũng nhất định không muốn em vì cô ấy chịu tổn thương, dù sao thì em cũng là người bạn thân nhất của cô ấy không phải sao?”
Lâm Yêm cắn chặt môi không nói chuyện, ngón tay bấu siết quần áo, dưới ánh đèn mờ nhạt, nước mắt cô vừa giúp nàng lau đi lại bừng lên, nàng kiềm nén rất giỏi chỉ là hốc mắt đang cố chống chịu để nó không phải rơi ra.
Tống Dư Hàng đau lòng khi thấy nàng như vậy, cô ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng.
“Ngày mai thứ sáu rồi, buổi tối tôi chở em về nhà thu thập vài thứ, thứ bảy chúng ta sẽ đến nhà của Quách Hiểu Quang, nhưng bây giờ thời gian không còn sớm, em phải ngủ.”
Tống Dư Hàng cẩn thận nâng mặt nàng lên, xoa xoa hai gò mát: “Được không?”
Lâm Yêm thút thít cánh mũi, nắm tay cô giật ra: “Cút đi, không cần chị đi cùng, em tự mình đi.”
Cuối cùng, nàng vẫn nhỏ giọng bỏ thêm một câu: “Lâm Hựu Nguyên vẫn không vừa mắt chị, đừng đi.”
Nói đến cùng chính là lo lắng cho Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng bật cười, véo véo tay nàng: “Được, tôi không vào, ở bên ngoài đợi em.”
Cô giống như rất thành thục sử dụng ôn nhu bao bọc mọi góc cạnh của nàng, chậm rãi mài nhẵn sự bén nhọn cùng nóng nảy.
Tâm tình xao động của Lâm Yêm dần trầm tỉnh trở lại, nàng rút tay về, có chút nóng muốn ra ngoài: “Ừm, em đi ngủ.”
Tống Dư Hàng ba chân bốn cẳng thu thập mọi thứ linh tinh trên bàn, khoá cửa lại vẫy đuôi đuổi theo: “Lâm Yêm, tôi muốn….”
“Ngủ sô pha đi!”
Ba chữ “Ngủ với em” còn chưa kịp nói, Lâm Yêm đã dùng gót chân đóng cửa. Phành…. một tiếng nhốt cô ở bên ngoài.
Tống Dư Hàng khóc không ra nước mắt, nắm kéo then cửa nhưng không chút sứt mẻ, đành phải liên tục gõ cửa, mềm giọng khẩn cầu nàng: “Lâm Pháp y, Lâm Yêm, Yêm Yêm….”
Lâm Yêm quăng ngã mình vào trong chăn, phẫn nộ dùng gối đầu bưng kín lỗ tai, tay kia túm một chiếc gối khác ném về phía cửa: “Còn không để yên cho em ngủ thì ra ngoài sân mà ngủ!”
Tiếng đập cửa đột nhiên im bặt, Tống Dư Hàng xụ tai, biến mất như làn gió.
Thế giới rốt cuộc thanh tịnh.
Lâm Yêm thở ra một hơi, mở tủ đầu giường lấy ra hộp thuốc, bóc một viên bẻ ra bỏ vào ly nước pha loãng uống cạn, tắt đèn bàn, trốn trong chăn nhắm mắt lại.
Ngủ đến nửa đêm bị lạnh tỉnh, tay chân cóng cả, Lâm Yêm mở công tắc làm ấm giường, bật điều hoà.
Nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài, bầu trời tối đen, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lùa ngoài khe cửa cùng âm thanh tuyết rơi xào xạc.
Nàng ngồi dậy, lấy một tấm chăn lông từ trong tủ ra, mang dép lê nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Dưới lầu dường như có ánh sáng, nàng tựa vào lan can trộm nhìn xuống, Tống Dư Hàng đang nằm ngửa mặt trên sô pha ngủ ngon lành, máy tính ở bên cạnh vẫn còn mở.
Lâm Yêm rón rén bước xuống lầu, nàng dám thề với trời đất những lúc hoá thân thành kẻ trộm cũng chưa hề chột dạ như lúc này, vỏn vẹn chỉ tầm mười mét mà tim nàng đã đập thình thịch, mồ hôi lạnh xuất ra làm ướt tấm lưng.
Cho đến khi nhẹ nhàng phủ được tấm chăn lông lên người cô, Lâm Yêm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay bận rộn cả ngày lại ngâm mình dưới trời tuyết lâu như vậy, nhất định rất mệt mỏi rồi, động tác tay của Lâm Yêm có chút nóng vội nhưng vẫn không thể đánh thức cô.
Tống Dư Hàng nhắm mắt, miệng lẩm bẩm vài câu, lật người qua úp mặt vào lưng ghế sô pha.
Lâm Yêm giúp cô chỉnh chăn, xoay người định tắt máy tính thì nhìn thấy mấy giao diện mà cô đã tìm kiếm, có liên quan đến “Vụ án phanh thây ở bến tàu Phần Dương”, liên quan đến “đăng ký kết hôn đồng giới ở nước ngoài” còn có “Những địa điểm du lịch tổ chức lễ cưới lãng mạn”, rực rỡ muôn màu sắc.
Lâm Yêm cố gắng kiềm nén để không bộc lộ độ cung trên khoé môi, quay đầu nhìn cô, vươn tay đóng máy tính lại.
Nàng muốn đứng dậy nhưng chợt nghe thấy Tống Dư Hàng thì thầm nói gì đó, nàng cúi đầu sát vào nghe kỹ hơn.
“Lâm Yêm…. kết hôn….”
— Thật là…. nghĩ đến việc này mãi hoá ngốc luôn rồi.
Lâm Yêm bật cười, rốt cuộc không giữ nổi hình tượng nữa rồi, mặt mày cong tớn, nhìn gương mặt tràn đầy anh khí, cúi người dâng lên chính đôi môi mình.
•
Sáng sớm hôm sau, lúc nàng duỗi cái lưng lười biếng bước xuống lầu, Tống Dư Hàng đã làm xong bữa sáng, pha cho nàng một cốc cà phê, nhắm mắt nhắm mũi tò tò sau lưng nàng.
“Tối qua em mang chăn xuống đắp cho tôi?”
Lâm Yêm nhấp một ngụm cà phê, bước đến phòng thay quần áo: “Không phải.”
“Vậy là ai?”
“Chắc là quản gia.”
Tống Dư Hàng nghi hoặc: “Nhưng mà tôi cảm giác được rất rõ có người hôn tôi ý.”
Lâm Yêm chậm rãi quay đầu, đặt ly cà phê vào tay cô: “Coi chừng mộng xuân.”
Tống Dư Hàng lại vò đầu bứt tóc: “Vậy ai đã tắt máy tính của tôi?”
Lâm Yêm mở cửa tủ quần áo được xếp gọn gàng ngăn nắp chọn vài cái: “Ma làm đó.”
Tống Dư Hàng càng thêm mờ mịt: “Nhưng là —“
Cô rất nhanh đem vấn đề này ném ra sau đầu, Lâm Yêm đang đứng trước gương thay quần áo, ngón tay thon dài câu lấy dây lưng váy ngủ.
“Lâm Yêm, tối nay tôi muốn ngủ cùng em, chúng ta đã một ngày rồi không có —“
Gân xanh thái dương của Lâm Yêm bạo phát, cố nén xúc động muốn đánh cô.
Tống Dư Hàng không nghĩ sẽ buông tha cho nàng, ánh mắt dán chặt lên người nàng: “Không thì em ngủ với tôi cũng được.”
“Cút chỗ khác!” Lâm Yêm giận dữ gầm lên, cầm móc áo trên tay ném về phía cô.
— Chết tiệt! Lão nương vẫn còn đang giận đấy, không gặp thì thôi, gặp là chỉ biết “ngủ ngủ”, nằm mơ đi!
Tống Dư Hàng ôm đầu, cầm ly cà phê muốn tè ra quần.
Chờ nàng một lần nữa trở ra, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, TV trong phòng khách bật mở, phát tin tức buổi sáng.
Tống Dư Hàng mở nắp lò vi sóng lấy cốc sữa đã được hâm nóng ra đưa đến cho nàng: “Nè, uống nhân lúc còn nóng.”
Lâm Yêm giương mắt nhìn chằm chằm vào TV.
“Lâm Đổng, Lâm Đổng, giá cổ phiếu của Cảnh Thái gần đây giảm mạnh, nhà đầu tư ngày hôm qua bị phá sản lên tần cao nhất của Tập đoàn Cảnh Thái gieo mình tự vẫn, Ngài có cảm nghĩ gì không?”
“Lâm Đổng, bất động sản của Cảnh Thái đang gấp rút rao bán, xin Ngài phát biểu chút gì đi!”
“Lâm Đổng, nghe nói nội bộ Cảnh Thái đang tiến hành giảm biên chế, có thật không?”
Trước cửa toà cao ốc Cảnh Thái, Lâm Hựu Nguyên ngồi trên xe lăn bị phóng viên vây quanh rặng hỏi.
Vệ sĩ khó khăn lắm mới dọn được đường đi giữa đám người leo nheo lóc nhóc, gương mặt Lâm Hựu Nguyên trước sau không chút phản ứng gì, nhưng không biết có phải vì ảo giác hay không khi nhìn thấy nét già nua hiện rõ trên mặt ông thông qua ống kính camera.
Rõ ràng lần trước lúc gặp ông ấy, tóc hai bên thái dương không bạc nhiều đến vậy, ánh mắt trước giờ luôn sáng quắc tinh tường giờ đã bắt đầu né tránh ống kính, không nói một lời nào đẩy xe lăn đi về phía trước, hai vai suy sụp, dáng vẻ cằn cỗi lao lực.
Vệ sĩ của Cảnh Thái chạy đến, tạo thành hai bức tường chắn phóng viên bên ngoài cửa kính.
Cách đó không xa còn treo biểu ngữ nói Cảnh Thái lừa đảo tiền mồ hôi nước mắt của nhà đầu tư cùng với thau đồng đốt giấy tiền vang mã của người nhà của người đã gieo mình tự tử, một nhóm khác thì than khóc đòi tiền lương nhân công.
Phóng viên trên màn hình lập tức phành phạch bước đến chỗ họ.
Tống Dư Hàng ngồi đối diện cùng nàng, yên lặng chắn tầm mắt nàng, chạm khẽ vào tay nàng: “Em mau uống đi, nếu không đợi lát nữa sẽ lại đi làm muộn.”
Lâm Yêm lấy lại tinh thần, gật đầu, cầm điều khiển từ xa tắt TV: “Ừm.”
Trên đường đến Cục cảnh sát Giang Thành, Tống Dư Hàng lái xe, đi ngang qua toà cao ốc Cảnh Thái thì giẫm phanh hạ tốc độ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Em có muốn dừng lại một chút không?”
Lâm Yêm lật xem quyển tạp chí trong tay, nhấp một ngụm cà phê, khoé môi xả ra một nụ cười lạnh: “Dừng làm gì, Cảnh Thái thế nào thì liên quan gì đến em?”
Tống Dư Hàng không hé răng, chờ đến khi đưa nàng đến Cục cảnh sát, một mình trở về văn phòng gọi điện thoại cho cảnh sát khu vực phụ trách vụ tự sát đó hỏi thăm tình huống.
“Đúng là người đó đã nhảy xuống từ tầng thượng cao ốc Cảnh Thái, có đến mấy trăm cặp mắt nhìn thấy, nghe nói số tiền thiệt hại lên đến 180 vạn tệ, đó đều là số tiền vất vả kiếm được để chữa bệnh cho con trai, giờ tiền mất, con trai cũng không qua khỏi, vợ cũng bỏ ông ấy, nhà tan cửa nát cho nên mới….”
Người nọ dừng một chút, hình như có chút không đành lòng: “Chuyện này bên điều tra kinh tế cũng đã tham gia, Tống đội có thể hỏi thử xem.”
“Được, tôi đã biết, cảm ơn.” Tống Dư Hàng tắt điện thoại, sau đó lại gọi tiếp một cuộc cho bên điều tra kinh tế.
Câu trả lời là Cảnh Thái kinh doanh bất hợp pháp, sản xuất hàng nhái, nghi ngờ có liên quan đến việc góp vốn phi pháp, gian lận tài chính, đã đệ đơn xin phép điều tra, và Uỷ ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc cũng đã vào cuộc bắt đầu điều tra rõ ràng.
Trong bối cảnh nền kinh tế vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như hiện nay, một kết cuộc như vậy càng khiến tình hình của công ty trở nên tồi tệ hơn.
Tống Dư Hàng xoa ấn giữa lông mày: “Tốt, có tin gì mới lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng! Tống đội.”
Nhân viên tiếp điện thoại bên tổ điều tra kinh tế vẫn còn chút nghi hoặc: “Vụ án này đã được chuyển từ án hình sự sang án kinh tế, không thuộc phạm vi điều tra của Ngài, Ngài vẫn nhọc lòng vậy sao?”
Đến giờ cơm trưa, Lâm Yêm không đến căn tin, Tống Dư Hàng sợ nàng đói nên gọi một phần cơm mang đến cho nàng, ai biết được người ta đã sớm ăn rồi.
Bình thường các đầu bếp sẽ chuẩn bị mỗi bữa ăn đưa đến cho nàng, toàn bộ đều được đựng trong bát gốm sứ.
Tống Dư Hàng nhìn hộp nhựa đựng thức ăn trong tay mình có chút khó coi, chần chừ thu trở về giấu phía sau lưng.
Lâm Yêm ngồi trên ghế tựa chưa ăn được mấy miếng đã bỏ đũa: “Không ăn nữa, đổ đi.”
Tống Dư Hàng chạy nhanh tới: “Đừng nha, lãng phía lắm.”
Lâm Yêm quay mặt đi: “Dù sao gì em cũng no rồi, nếu chị không nỡ thì ăn hết đi.”
Vẫn là có chút biệt nữu* (khó chịu) quan tâm cô.
Tống Dư Hàng mỉm cười, kéo một cái ghế đến ngồi kế bên cạnh nàng, không hề ghét bỏ cầm lên đôi đũa của nàng: “Sao em biết tôi chưa ăn?”
Lâm Yêm mỉm cười: “12h ăn trưa, chỉ mới 5 phút mà chị có thể trổ tài ăn xong bữa trưa rồi chạy đến đây sao, chỉ có thần thánh mới làm được như vậy đi.”
Khả năng lớn nhất chính là cô đã xếp hàng mua thức ăn xong lập tức chạy đến đây.
Nhìn toàn bộ số thức ăn trên bàn toàn là món mình thích, Tống Dư Hàng cười tít mắt, biết nàng cố tình chuẩn bị cho mình liền gắp một khối thịt bỏ vào trong chén của nàng.
“Nếm thử xem, món này hôm nay làm ngon lắm.”
“Đã nói không muốn ăn rồi mà.” Lâm Yêm ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng vẫn bị uy thêm mấy đũa thức ăn.
Nhìn nàng ăn được nhiều, Tống Dư Hàng vui vẻ hẳn lên.
Người tổ kỹ trinh đều đã đi ăn trưa, hiện tại không có ai, lá gan của Tống Dư Hàng cũng phình to hơn một chút, ngồi nhích lại nàng gần hơn.
“Tối nay khi nào em đến Lâm gia? Quà sinh thần chuẩn bị thế nào rồi?”
Lâm Yêm cầm củ khoai tím mà cô lột vỏ sẵn đưa đến: “Tan tầm liền đi, mà chị quan tâm làm gì, lo chuyện bao đồng.”
“Em xem, ngày mai chúng ta lên tỉnh, đêm nay có phải nên ngủ ở nhà em không, đỡ mắc công sáng sớm lại phải chạy tới chạy lui….” Tống Dư Hàng cắn đầu đũa trộm mắt nhìn nàng.
Lâm Yêm cười ngoài vẻ* (cười nhưng trong lòng thì không): “Có thể, ngủ sô pha.”
“Lâm Yêm.” Tống Dư Hàng nhấn giọng gọi tên nàng: “Em biết tôi đang muốn nói gì.”
Khoé miệng tiểu hồ ly cong cong, loại biểu cảm đắc ý đàm phong nguyệt, biết rõ nhưng giả vờ.
“Chị muốn nói gì, em không hiểu.”
Tống Dư Hàng hít sâu một hơi, đặt tay lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, khoảng cách đến môi nàng càng lúc càng gần.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng đứng hình trong mắt cô khoảng 3s, nghĩ đến chuyện đụng chạm da thịt đó, Lâm Yêm bất chợt đỏ mặt vội nhìn sang chỗ khác.
Tống Dư Hàng bật cười, nuốt nước miếng nhìn bốn phía không người, khẽ nâng cằm nàng lên: “Khẩu thị tâm phi, rõ ràng em cũng đang nghĩ đến.”
“Em —“
Không cho nàng cơ hội phản bác, Tống Dư Hàng nhắm mắt dán đến gần.
“Emma! Vô lộn phim trường nữa rồi!” Đoạn Thành cầm hộp cơm vừa mở cửa bước vào đã cảm thán một câu, che mắt, lui lại phía sau giẫm trúng chân của vài nhân viên tổ kỹ trinh.
Mấy cặp mắt đồng loạt nhìn về phía các nàng.
Mặt Lâm Yêm đỏ lựng, đẩy cô ra bỏ lại một câu: “Em no rồi!” Sau đó gấp vội chạy vào phòng thí nghiệm.
Tống Dư Hàng khóc không ra nước mắt, thiếu chút nữa a a a a!
Nội tâm nàng rít gào sóng cuộn, vẻ mặt lại bình thản đến chuyên nghiệp.
“Mọi người đã thấy được gì?”
Tất cả đồng loạt lắc đầu: “Không thấy gì cả.”
Tống Dư Hàng cúi đầu hài lòng mỉm cười, đứng dậy: “Ở đây còn có giò heo Đông pha, thịt kho tàu, cánh gà nướng. Lâm Yêm chưa động đến, mọi người cùng ăn đi, tôi về văn phòng.”
Cuối cùng, nàng quay đầu nhắc nhở một câu: “Sau này lúc đi vào nhớ gõ cửa!”
Đoạn Thành đang nhai khối thịt kho tàu trong miệng, uỷ khuất không thôi, cậu vào văn phòng mình mà cũng phải gõ cửa sao a.
Hết cách rồi, đều vì tính phúc* của sếp a.
*Tính phúc: hưng phấn trong QHTD.
•
Buổi chiều, Tống Dư Hàng phải chỉ đạo buổi hội nghị lâm thời ở phân cục.
Đến khi bước ra cổng phân cục mặt trời đã sắp lặn, Tống Dư Hàng nói với những người đi cùng mình: “Mọi người về trước đi, tôi đi dạo một lát.”
Giống như bình thường mỗi khi đến giờ tan tầm các đồng sự xôn xao ra về, Tống Dư Hàng một mình đi đến cây ATM rút tiền, bắt taxi đến trung tâm mua sắm sầm uất nhất thành phố.
Lần đó cô cùng Lâm Yêm đến đây mua sắm, lúc đi ngang qua khu vực bán trang sức, ánh mắt Lâm Yêm lưu luyến nhìn chiếc nhẫn kim cương trưng bày trong tủ kính nhưng rất nhanh kéo cô rời đi.
Tống Dư Hàng đến đúng khu vực trưng bày lần đó.
“Xin chào, tôi muốn xem chiếc nhẫn này.”
Nhân viên lấy chiếc nhẫn ra cho cô xem, giọng ngọt như mía lùi: “Ánh mắt của Tiểu thư thật tinh tường, đây là mẫu mới nhất vừa được trưng bày trong năm nay, chế tác từ vàng trắng 18K, viên kim cương được gọt giũa chỉnh chu 4.59 cara, Ngài nhìn mọi góc cạnh của nó xem, có phải rất giống một con hồ điệp chuẩn bị chắp cánh bay hay không, mang ý nghĩa rất đẹp! Không ít các đôi tình nhân mua những mẫu tương tự trong bộ sưu tập này để cầu hôn! Hơn nữa nhân dịp thu đông năm nay, cửa hàng chúng tôi có chương trình giảm giá đặc biệt, giá gốc 45 vạn một đôi giảm còn 39 vạn thôi.”
Nhân viên tiếp tục lải nhải: “Tiểu thư, Ngài đi cùng bạn trai tới sao, xin chúc Ngài hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn….”
Tống Dư Hàng ướm thử chiếc nhẫn vào ngón tay, khoé môi sung sướng mỉm cười: “Không phải, tôi mua cho bạn gái mình.”
Miễn cho Lâm Yêm thường xuyên ghét bỏ cô chỉ biết nói lời đường mật vô nghĩa, không biết biểu đạt tình cảm.
Nụ cười trên mặt nhân viên cứng đờ, giống như cuốn băng chị chập: “Haa ha, Ngài thật thích nói đùa.”
Tống Dư Hàng lấy ví tiền ở trong túi ra, đưa thẻ cho nhân viên: “Kích cỡ không đúng, tôi có thể đặt làm không?”
Nhân viên giật mình trừng lớn mắt, lát sau mới hồi phục, nở nụ cười chân thành tha thiết đúng chất chuyên nghiệp: “Có thể, có thể, Ngài để lại số điện thoại cùng tên họ, điền thông tin vào đây, chúng tôi sẽ nhận phân nửa tiền cọc, một nửa còn lại nửa tháng sau sau khi đến thử nhẫn Ngài hoàn tất thanh toán cũng được.”
Tống Dư Hàng sảng khoái gật đầu, viết đầy đủ thông tin lên mẫu đơn, Lâm Yêm, trong lúc ngủ cô đã tranh thủ đo kích cỡ ngón tay của nàng rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng không lâu nữa cô được tự tay đeo chiếc nhẫn vào tay nàng, chính thức tuyên bố với mọi người rằng nàng chính là vị hôn thê của mình, gương mặt Tống Dư Hàng không kìm nén được kích động, nhưng mà lúc nhìn thấy nhân viên đưa biên lại cho mình, cô thật sự có chút tiếc đứt ruột.
Chiếc nhẫn gần 40 vạn, đào rỗng hơn phân nửa tiền tiết kiệm của cô rồi, bao gồm cả số tiền thừa kế lẫn lương hưu của ba cô để lại.
Sớm biết vậy 2 năm trước cô đã gắng gồng để thăng chức, không thì giờ đâu phải ở trong thế lấy trứng chọi đá kết hôn như vậy.
Tống Dư Hàng siết chặt biên lai nhân viên đưa đến cẩn thận bỏ vào trong ví, nhét vào túi áo trong rời khỏi cửa lớn trung tâm mua sắm.
•
Lâm Yêm tan sở, chiếu theo thường lệ quay đầu nhìn thoáng qua nhưng ai đó không ra về cùng nàng.
Tài xế thúc giục: “Tiểu thư, nơi này không thể dừng xe quá lâu, chúng ta cần phải đi.”
Lâm Yêm lấy lại tin thần ngồi vào băng ghế sau, tài xế giúp nàng đóng cửa lại.
“Lễ vật đã chuẩn bị rồi chứ?”
Tài xế quay đầu cung kính nói: “Nằm trong cốp xe thưa tiểu thư.”
Lâm Yêm gật đầu, trên đường đi nàng không nói chuyện, rất nhanh đã đến Lâm gia.
Lâm Khả đang đứng trước sân viện đón khách, nhìn thấy xe của nàng chạy tới, ánh mắt anh lập tức sáng ngời, đưa ly rượu cho người hầu chạy đến đón nàng.
“Em tới.”
Lâm Yêm gật đầu, tháo kính râm trưng ra khuôn mặt đẹp như tạc, khoé môi cong cong, nhìn tài xế đưa lễ vật cho quản gia mang vào trong.
“Thím đâu, em muốn đi gặp Người.”
Trang viên Lâm gia lớn hơn căn biệt thự của nàng rất nhiều, được tạo nên từ rất nhiều toà kiến trúc, bên trong có sân Golf, Bowling, bể bơi ngoài trời, phía sau còn có khu vườn trồng cây ăn quả, lúc còn trẻ nàng rất thường xuyên bị lạc bên trong đó.
Khu phía đông là nơi ở của Lâm Hựu Nguyên, một căn biệt thự độc lập có hàng rào hoa xung quanh, căn biệt thự tối om, vô cùng yên ắng.
Phía tây là nhà của Lâm Khả, khu bên này đèn đuốc sáng trưng, trước cửa trải dài thảm đỏ, đèn lồng loé sắc màu rực rỡ, được tô điểm bởi không ít lẵng hoa mừng thọ mà đối tác gửi đến.
“Ở trong, anh đưa em vào.” Lâm Khả dẫn nàng vào trong, thấy nàng luôn dõi ánh mắt nhìn sang khu phía đông thì bật cười.
“Đừng nhìn nữa, hôm nay Lâm thúc không ở nhà, Cảnh Thái xảy ra chuyện nên ông ấy cũng không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.
Lâm Yêm thở phào, không hiểu sao nàng có chút để tâm.
Cảnh Thái khủng hoảng, Lâm Yêm nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, không phải sao?
Ngỗn ngang dòng suy nghĩ miên man trong đầu, rốt cuộc gặp được người thím đã xa cách nhiều ngày nay.
Bà Lâm đang ngồi trên sô pha cười nói cùng mấy lão tỷ muội, đầu đội chiếc mũ len giữ ấm, máy sưởi trong phòng mở thật lớn, Lâm Yêm vừa vào đã phải cởi áo khoác ra ngay, bộ quần áo trên người bà rất kín kẽ, chắc cũng bởi vì thân thể của bà hiện tại không được tốt.
Lâm Yêm đứng từ xa nhìn bà, lòng đau xót, bước nhanh đến gọi một tiếng: “Thím.””
Bà Lâm nghe thấy thì quay sang nhìn nàng, hốc mắt lập tức nóng lên, lão lệ lăng dài.
“Yêm Yêm, Yêm Yêm của chúng ta đã về rồi…. lại đây, ngồi đi con.”
Vẫn là lòng nhiệt tình chào đón nàng giống như lúc nhỏ.
Nhưng lúc đứng dậy bà có hơi choáng, Lâm Khả nhanh chóng chạy đến đỡ bà: “Mẹ, mẹ đừng kích động, ngồi xuống đi.”
Bà Lâm nhìn con trai mình, lại nhìn Lâm Yêm, tâm tình rốt cuộc hoà hoãn đi nhiều, rút nước mắt ngồi xuống cùng anh, bà nắm tay Lâm Yêm, hàn huyên buôn chuyện.
“Thân thể con sao rồi? Lần trước bị trọng thương, thím muốn đến thăm nhưng Lâm Khả đã không cho nói thân thể thím cũng không khoẻ nên không cho ta đi.”
Lâm Khả ở bên cạnh mỉm cười: “Mẹ, uống trà đi.”
“Câu này là con nên hỏi mới đúng, con đã không đến thăm thím….” Lâm Yêm nắm đôi bàn tay lấm tấm đốm đồi mồi cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
“Là con vô tâm quá.”
Nàng không muốn bà Lâm áy náy, tâm tình của bệnh nhân là quan trọng nhất, cho nên nàng cười rất nhiều, cố tình dùng giọng điệu hoạt bát nhất để nói chuyện với bà.
“Người xem, hôm nay con mang đến rất nhiều thứ tốt, nhân sâm, linh chi hỗ trợ bổ khí dưỡng nhan rất tốt.”
“Còn có khăn choàng cổ, lông dê Cashmere, thiết kế mới nhất đó, từ lúc mua về con còn không nỡ mang, cho thím luôn.”
“Chiếc vòng ngọc này kích thước bo tròn rất đồng nhất, vừa nhìn con đã thấy rất hợp với thím.”
Lâm Yêm muốn tốt với một người phải xem nàng có nguyện ý hay không, nếu nguyện ý nàng có thể đào tim nạo phổi thậm chí trả giá gấp mười lần tâm huyết để báo đáp ân tình của họ.
Bà Lâm lắc đầu, nắm tay nàng mà rơi nước mắt: “Con đến thăm ta là niềm vui lớn nhất rồi, một mình sống bên ngoài đừng quá phung phí tiền bạc, thân là con gái, phải dư giả mới không bị người khác xem thường.
Lâm Yêm gật đầu: “Ngài không biết sao, chỉ có tiền là con không thiếu —“
Tài sản của nàng đủ sống sung sướng cả đời.
Bà Lâm hé môi muốn nói thêm gì, Lâm Khả đã dịu dàng giúp bà đặt tách trà trong tay xuống, đỡ bà lên.
“Mẹ, đến giờ về phòng uống thuốc nghỉ ngơi rồi, bác sĩ đang đợi mẹ bên trong.”
Bà Lâm quay đầu nhìn Lâm Yêm, có chút không muốn: “Yêm Yêm….”
Lâm Yêm đứng dậy nhìn Lâm Khả cùng bác sĩ tư nâng đỡ bà vào trong: “Không sao đâu thím, Ngài uống thuốc trước đi, lát nữa con sẽ lên phòng nói chuyện với Ngài.”
Đôi mắt Bà Lâm chan chứa nước mắt cùng nỗi u buồn.
Lâm Yêm hơi giật mình, nhưng đến khi kịp nhìn rõ thì Lâm Khả đã đỡ bà đi rồi.
Nàng nhấp một ngụm vang đỏ, đè nén sự lo lắng trong lòng.
Khi ấy nàng cho rằng ánh mắt của bà chỉ luyến tiếc nhìn mình mà thôi, để đến sau này mới hiểu được, hàm xúc trong ánh mắt đó đang hướng nàng cầu cứu.
—————
—————