Đưa bà Lâm về phòng, Lâm Khả nhanh chóng trở xuống lầu, thay một bộ tây trang cắt may tỉ mỉ đón tiếp khách khứa, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng nâng ly cụng ly với họ, oanh yến quây quần xung quanh anh.
Lâm Yêm buồn cười nhìn tràn cảnh trước mắt, cầm đĩa lấy thức ăn của tiệc Buffet, là ái nữ được sủng ái nhất của Lâm gia, trừ bỏ mấy công tử thích săn mồi thì thực chất không ai dám đến trêu chọc nàng.
Thật vất vả thoát khỏi ma trận “Hồ Điệp”, Lâm Khả giơ ly Whiskey bước đến chỗ nàng: “Cô ấy hôm nay không đến cùng em?”
Buổi tiệc sinh nhật, chủ nhân chỉ lộ diện vài phút ngắn ngủi thì đến giờ không thấy ra chào đón quan khách.
Lâm Yêm lo lắng cho sức khoẻ của bà, vừa rồi nàng nhìn thấy được thần sắc khí khái của bà không được tốt lắm.
Nàng hờ hửng bóc một viên mứt quả trong khay bỏ vào trong miệng, đứng dậy: “Ừm, trái cây nhà anh trồng vẫn ngon lắm, em lên lầu xem thím thế nào rồi.”
Lâm Khả cũng đứng dậy duỗi tay ngăn nàng: “Đừng đi, mẹ nhìn thấy em chỉ thêm đau buồn thôi, em xem sức khoẻ của bà hiện tại đã không tốt, hôm nay là ngày đại hỉ chứ không dành cho bi thương, bà đang truyền dịch trên lầu, lát nữa xong anh sẽ dẫn bà xuống.”
Lâm Yêm nghĩ ngợi, đặt ly rượu vào trong tay anh: “Được, vậy em đi toilet một lát.”
Lâm Khả cười cười: “Có cần anh nhờ người đưa em đi không?”
Lâm Yêm quở trách: “Thôi đi, tốt xấu gì em cũng ở đây mấy năm, chưa tới mức già lú lẫn đâu.”
Chờ nàng đi xa, Lâm Khả nhìn theo bóng dáng thướt tha giẫm lên đôi giày cao gót in bóng xuống sàn nhà, nâng ly rượu vừa rồi của Lâm Yêm đang uống dỡ đưa lên môi nhấp một ngụm.
Một người hầu cầm bình rượu đi đến bên người anh, vừa rót rượu vừa nói nhỏ: “Thiếu gia, có cần phái người theo dõi nàng không?”
Lâm Khả gật đầu, xoay người đặt tay lên vai hắn, giống như trấn an vỗ vỗ: “Làm tốt lắm.”
Câu tiếp theo đột nhiên anh hạ giọng, chỉ dùng mức âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe được: “Cũng đừng để nàng chạy loạn.”
Người hầu buông bình rượu, cung kính cúi chào, biến mất hút trong đám đông.
Lâm Yêm vừa đi vừa nhắn tin cho Tống Dư Hàng, người nọ phản hồi thật nhanh.
• Khi nào em mới về?
Lâm Yêm trầm tư, gõ chữ: • Chắc phải thêm lát nữa, chờ thím truyền dịch xong em xem tình hình thế nào.
Tống Dư Hàng trả lời tin nhắn của nàng bằng mấy icon khóc rống, Lâm Yêm bật cười thành tiếng.
Nàng luôn nhìn chằm chằm vào di động, không nhìn phía trước nên lúc vào cửa toilet thiếu chút nữa va phải người.
Hai thiếu nữ màu mè hoa hẹ đỡ nhau đi ra, bước chân nghiêng ngã lảo đảo, mùi rượu nồng nặc.
Lâm Yêm tránh lui vài bước, nghe một trong hai cô nàng say khước vừa khóc vừa nói: “Hắn…. sao có thể đối xử với tôi như vậy? Họ…. họ Lâm…. không một ai tốt cả!”
“Được rồi, nhanh đi thôi, uống say về ngủ một giấc sẽ tốt lên ngay.”
Cô gái say rượu cả người xụi lơ, đứng cũng đứng không vững, miệng hùng hổ mà toàn nhờ người khác phải đỡ mình, hai người cứ nghiêng qua đảo lại mà mất hút ở cuối dãy hành lang.
Nằm không cũng trúng đạn, Lâm Yêm răng đau ê ẩm, cất điện thoại vào trong túi bước vào toilet.
Sau khi trở ra đứng trước bồn rửa tay, cánh cửa bên phía đối diện cũng mở ra, một nữ nhân trang điểm đậm bước đến trước gương lấy son ra tô lại môi.
Lâm Yêm thoáng liếc nhìn nàng ta, đó không phải là đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng mà một phụ nhân nên có, tay của nàng ta vừa thô ráp lại chi chít hình xăm.
Nàng im lặng thu hồi ánh nhìn, đưa tay vào máy hong khô, bước ra ngoài.
Vừa bước ra thì phát hiện trên hành lang xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, một người đứng trước cửa toilet nam gọi điện thoại, mặc tây trang giày da, người này nàng chưa từng nhìn thấy trong buổi tiệc.
Trên hành lang đôi trẻ tuổi đang cười nói, người hầu hối hả bưng khay bước chân vội vàng cùng nhân viên dọn vệ sinh.
Nơi này vừa rồi còn rất an tĩnh nháy mắt liền trở nên náo nhiệt.
Lâm Yêm nhếch môi, gọi người dọn vệ sinh đang quét dọn tàn thuốc bên cạnh: “Ừm —“
Người dọn vệ sinh rũ mắt cung kính đáp: “Vâng, Lâm tiểu thư, có chuyện gì cần sao?”
Người dọn vệ sinh của ngôi nhà xa hoa tráng lệ này cũng rất chuyên nghiệp hiểu phép tắc.
Lâm Yêm nâng cằm: “Mới đến sao?”
“Vâng, một tháng trước.” Đối phương đáp, trước sau vẫn luôn cúi đầu, tuổi xấp xỉ ngoài 40, mái tóc lộ ra dưới vành nón có vài sợi bạc.
Lâm Yêm nhìn mấy giọt nước bắn lên mũi giày mình, là do vừa rồi lúc rửa tay nàng không cẩn thận để văng trúng, hơi nhấc chân về phía trước: “Lau khô giúp tôi.”
Nhân viên dọn vệ sinh thả cây chổi xuống, quỳ một gối từ trong túi áo móc ra một chiếc khăn trắng tinh, cẩn thận lau sạch sẽ bụi bẩn cùng vết nước trên giày của nàng.
“Xong rồi, Tiểu thư.”
Lâm Yêm thu chân về, lấy ra vài tờ tiền thả rơi trên đầu hắn.
“Không tồi, tôi sẽ khen ông trước mặt anh tôi.”
“Vâng, cảm ơn tểu thư, cảm ơn tiểu thư.”
Người dọn vệ sinh nhanh chóng lụm tiền, cúi đầu khom lưng.
Trong khoảnh khắc xoay người rời đi, ánh mắt Lâm Yêm chợt lạnh.
Nếu mới đến làm sao biết được nàng họ Lâm, còn là Đại tiểu thư Lâm gia, lúc hắn lấy chiếc khăn từ trong túi ra có lẽ chính hắn cũng không ngờ để lộ ra một góc của chiếc điện thoại.
Logo nhãn hiệu đó, tuyệt đối một công nhân dọn vệ sinh thông thường không có khả năng mua nổi.
Lúc nàng bước đi, nam nhân đứng trước cửa toilet gọi điện cũng tắt máy.
Hai người trước sau duy trì khoảng cách hơn mười mét, Lâm Yêm cầm điện thoại nhắn tin, cũng không biết đang nói chuyện cùng ai, cười rất vui vẻ.
Chờ nàng qua khỏi hành lang, nam nhân đuổi đến đã không thấy bóng dáng nàng đâu cả, trong sảnh lớn cũng không thấy.
“Thiếu gia, bị cắt đuôi rồi.”
Lâm Khả nhướng mày, khoé môi nở nụ cười nhu hoà: “Thật đúng là nghịch ngợm, không khác gì lúc nhỏ.”
Lâm gia tuy lớn, nhiều năm qua cũng không thay đổi nhiều, Lâm Yêm lúc còn nhỏ thường chơi trốn tìm với mọi người, này là ngựa quen đường cũ.
Nàng xoay người liền bước vào thang máy lên lầu hai, Lâm đại tiểu thư thoát khỏi cái đuôi hào hứng mà huýt sáo, đến phòng của bà Lâm.
Nàng nhớ rõ phòng ngủ của bà ở bên phải cuối dãy hành lang lầu hai, nàng hưng phấn đi đến đẩy cửa bước vào, nhưng phát hiện bên trong không có ai, đến khăn trải giường cũng thẳng thớm sạch sẽ giống như chưa từng có ai sử dụng căn phòng này.
Lâm Yêm ngẩn người, nhẹ đóng cửa lại, không ở trong phòng ngủ vậy bà ấy có thể ở đâu?
Nàng trầm tư đánh giá khắp dãy hành lang, lầu hai yên tĩnh hơn nhiều so với lầu một, ánh mắt nàng dừng trước một căn phòng, bên ngoài có treo một tấm bảng cũ kỹ, trên đó viết “Cấm vào”, lật tấm bảng qua thì thấy phía sau là “Nhà Lâm Yêm”.
Trong mắt lập tức nổi lên ý cười, đây là lúc nàng vừa mới đến, Lâm Khả đã làm cho nàng.
Trước cửa phòng anh cũng có một tấm bảng tương tự.
“Lâm Yêm, cái này cho em, nếu muốn tìm ai đó chơi cùng thì xoay mặt “Nhà Lâm Yêm” còn nếu như em không muốn ai làm phiền thì xoay mặt bên kia ra, bất kể quản gia hay người hầu đều không thể quấy rầy em.”
Chỉ mới mười tuổi nhưng Lâm Khả không khác gì ông cụ non, đặt tấm bảng vào trong tay nàng, Lâm mẫu cười cười vuốt đầu anh.
“Lâm Khả, về sau con phải sống với em con thật tốt, con là anh, phải chăm sóc em có biết không.”
“Dạ!” Thiếu niên Lâm Khả siết chặt tay gật đầu thật mạnh, gương mặt nhỏ nhắn bộc lộ khí khái nam tử hán thực thụ.
Một Lâm Yêm không nhà để về lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.
Nàng xúc cảm rối rắm vuốt ve tấm bảng, vặn tay nắm cửa đẩy cửa vào trong, cánh cửa thế nhưng không khoá.
Lâm Yêm sửng sốt, hồi ức xưa cũ xông thẳng vào trong đầu nàng.
Cách trang trí của căn phòng không khác gì năm đó, những nét vẽ xấu xí mỗi khi nàng tức giận vẫn còn nguyên trên tường, chỉ thiếu một chiếc giường vì nó đã bị biến thành phòng sách.
Vừa vào cửa là thấy kệ trưng bày, những bức vẽ năm đó nàng đã vẽ, tượng đất sét, máy bay giấy.
Bước vào bên trong chút là kệ sách, máy tính vẫn còn đang mở, nàng nghĩ ngay đến việc có người thường xuyên làm việc trong căn phòng này.
Có một tủ đựng hồ sơ nằm sát vách tường, bênh cạnh là một bộ xương người, còn nghịch ngợm đội mũ.
Lâm Yêm thật sự buồn cười, nghĩ không biết đây là văn phòng của ai, chỉ có bác sĩ mới có thú vui trưng bộ xương trong phòng mình thôi, vì trong phòng sách của nàng cũng có.
Mỗi buổi tối khi Tống Dư Hàng ghé qua đều hoảng sợ khiếp vía.
Không ngờ phòng ngủ trước kia của nàng đã bị đổi thành thư phòng, Lâm Yêm nhìn ngắm nơi này, chuẩn bị quay người rời đi.
Máy tính trên bàn đột nhiên vang lên tiếng Tích Tích Tích…. âm thông báo phát ra không ngừng, thành công hấp dẫn tầm mắt của nàng.
Lâm Yêm ma xui quỷ khiến thế nào bước đến gần màn hình máy tính, ánh mắt vô tình rơi xuống một mô hình trong suốt đặt trên bàn.
Một hàm răng đều tắp xinh đẹp được khoá trong quả cầu thuỷ tinh, trắng đến phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, giống như được làm bằng loại sứ tinh hoa lâu đời, các chi tiết kẻ hở đều mô phỏng rất thật giống hệt một bộ răng của người.
Là một cô gái, đặc biệt là nữ bác sĩ làm sao có thể kháng cự lại sức hút tò mò, Lâm Yêm giơ tay cầm lên, ngắm nhìn nó thật kỹ, bỗng dưng nàng cảm giác có gì đó rất lạ khiến tim nàng nhộn nhạo.
Nàng tính mở đèn flash hỗ trợ tầm nhìn, cánh cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra, Lâm Khả nhìn thấy nàng đang thưởng thức món bảo bối của mình, kinh hoảng thất sắc chạy vào, cẩn thận giành lại quả cầu thuỷ tinh trong tay nàng, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
“Ôi trời, em nhẹ tay chút, có biết vật này đáng giá bao nhiêu không a? Sau khi tốt nghiệp đại học Giáo sư đã tặng anh đó, bảo vật vô giá đấy!”
Lâm Yêm tặc lưỡi: “Không phải chỉ là một quả cầu thuỷ tinh thôi sao, hiếm lạ gì, lỡ hư em đền cho anh cái khác.”
Lâm Khả đặt quả cầu lên bàn: “Nói như em còn gì là vật kỷ niệm, vấn đề không phải giá cả, là tình cảm a.”
Lâm Yêm sờ sờ cái mũi, nhìn hàm răng mô phỏng bên trong, bước ra ngoài: “Những món đồ của em anh vẫn còn giữ tới giờ à?”
Lâm Khả đóng cửa lại đi cùng nàng: “Anh đã nghĩ lỡ ngày nào đó em về thì sao, đây cũng là nhà của em nhìn những món đồ quen thuộc sẽ có cảm giác hơn. Đổi thành thư phòng là chuyện ngoài ý muốn, những chỗ khác quá lớn, căn phòng này xem ra thích hợp hơn, cũng gần phòng của mẹ.”
Lâm Yêm không phàn nàn gì vì chuyện này cả, chỉ khổ cho anh vẫn luôn nhớ đến đứa em này.
“Thím đâu?”
“Trong phòng săn sóc, anh đưa em đi.”
“Ra là ở đó, hèn gì em lên đây cả buổi mà cũng không thấy ai.”
“Em nói đi toilet rồi mất hút, đúng lúc mẹ tỉnh lại, anh còn nhờ quản gia đi khắp nơi tìm em, nếu còn tìm không được phỏng chừng anh sẽ báo cảnh sát.”
Lâm Yêm bật cười, nhớ đến lúc nhỏ nàng không muốn đi học liền trốn xuống tầng hầm tối om, Lâm quản gia sợ hãi đi tìm nàng muốn phát điên, lục tung khắp trang viên Lâm gia cũng tìm không thấy thiếu chút nữa đã báo cảnh sát, cuối cùng vẫn là nhờ Lâm Khả đi học về chạy xuống tầng hầm lôi nàng ra.
“Báo cảnh sát làm gì, em chính là cảnh sát.”
Lâm Khả mờ mịt nhìn nàng, nụ cười trên mặt anh dần phai nhạt: “Trong quá khứ em chưa từng nói như vậy bao giờ.”
“Còn không phải yêu ai yêu cả đường đi sao, khi tìm hiểu sâu vào em đột nhiên cảm thấy chức nghiệp cảnh sát cũng hay lắm.”
Nhắc đến những việc liên quan đến Tống Dư Hàng, có lẽ chính nàng cũng không phát hiện cơ mặt sẽ thỉnh thoảng mỉm cười vui vẻ, ngữ điệu cũng mềm mỏng hơn rất nhiều.
Lâm Khả si ngốc, không nói gì đẩy cửa bước vào: “Vào thôi.”
“Mẹ, mẹ —” Anh nhẹ giọng gọi vài tiếng, người nằm trên giường đang nhắm mắt tựa hồ đã ngủ.
Lâm Khả cười khổ: “Vừa rồi anh thấy mẹ còn tỉnh mà.”
“Được rồi, bệnh nhân thích ngủ là chuyện bình thường.” Lâm Yêm đi quanh giường một vòng, trên giá truyền dịch treo rất nhiều bình dược hoá chất, một bàn tay của bà Lâm lộ ra bên ngoài, nàng giúp bà nhét lại vào trong chăn.
Có lẽ bà Lâm cảm giác được, mí mắt run nhẹ nhưng không có dấu hiệu chuyển tỉnh.
Lâm Yêm đứng dậy: “Em về trước đây.”
“Không ngủ lại sao? Vẫn còn rất nhiều phòng trống.” Ngoài dự đoán, Lâm Khả giữ nàng lại.
Lâm Yêm lắc đầu bước ra khỏi phòng: “Không được, có người đang chờ em.”
“Yêm Yêm.” Anh đứng trên cầu thang, gọi tên nàng.
Lâm Yêm quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Em cùng Tống Dư Hàng….” Anh hơi chút do dự: “Thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ra là vì chuyện này, em còn tưởng chuyện quan trọng gì chứ.” Lâm Yêm cầm túi xách, tay khác mang theo áo khoác nhìn anh mỉm cười.
“Sang năm kết hôn, anh nhất định phải đến dự.”
Lâm Khả dường như không nghĩ đến nàng sẽ khẳng khái trả lời như vậy, mặt dại ra, ngay sau đó trả lại nụ cười bình thản.
“Được, nhất định, chúc phúc hai đứa trước.”
Được người thân chúc phúc, Lâm Yêm không giấu được hạnh phúc, giống như cô dâu sắp sửa kết hôn mang theo nụ cười ngượng ngùng.
“Ai cũng có thể không đến, riêng anh thì không được.”
Móng tay của Lâm Khả bấu chặt vào thành cầu thang đến trắng bệch, mỉm cười nhìn nàng: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đến.”
Trong khoảnh khắc vui sướng ấy, không ai ngờ rằng lời thề son sắt mấy cũng có khi bội ước.
•
Rời khỏi Lâm gia, Tống Dư Hàng đã đỗ xe ở bên ngoài đợi nàng, cô ngồi xổm bên đường lớn hút thuốc, nghe thấy cổng ra vào phát ra tiếng động, cô lập tức ném điếu thuốc chạy đến đón nàng.
“Lâm Yêm.”
Lâm Yêm bước chân siêu vẹo câu lấy cổ cô, Tống Dư Hàng ôm eo nàng, đỡ nàng đứng vững.
Nàng quay đầu nói với người tiễn mình ra về: “Em đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Lâm Khả đứng ở cửa nhìn theo bóng các nàng rời đi, Tống Dư Hàng cũng gật đầu với anh.
“Hẹn gặp lại.”
Tống Dư Hàng mở cửa xe đỡ nàng ngồi vào trong: “Đã nói em uống ít thôi mà.”
Lâm Yêm vòng tay câu cổ cô không buông, ngoắc một ngón tay quơ quơ: “Rượu đỏ….”
Nàng đánh nấc, lại duỗi ra thêm một ngón: “Một ly….”
Tống Dư Hàng bật cười, khép hai ngón tay của nàng lại: “Được rồi, em ngủ đi.”
Không gian trong xe nhỏ hẹp, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, cửa xe vẫn còn chưa đóng, một tay Lâm Yêm ôm cổ cô, lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượu thoang thoảng chập chờn trước mũi, đôi bàn tay nắm chặt tay cô toả nhiệt nóng rực.
Lâm Yêm kéo cổ áo Tống Dư Hàng túm người kề sát về phía mình, cọ cọ chóp mũi cô: “Em không có say….”
Tống Dư Hàng tâm ngứa ngáy khó nhịn, nhìn xung quanh xe cộ chảy xuôi, vẫn không chịu được hành vi câu dẫn vô thức của nàng, cúi đầu cùng nàng đắm chìm vào nụ hôn triền miên.
“Ưm….” Vẫn là Lâm Yêm đẩy cô ra trước: “Về nhà.”
Tống Dư Hàng liếm môi nhìn ánh mắt mê mang của nàng, ngửa đầu sắc mặt đỏ bừng có chút khó kìm nén, sốt ruột đóng cửa xe lại ngồi vào ghế lái, giẫm ga.
“Về nhà.”
Sau khi tiễn Lâm Yêm ra về, Lâm Khả vẫn chưa vào trong mà đứng yên tại chỗ dùng ánh mắt ý vị thâm thường ngắm nhìn chiếc xe rời đi.
Một bóng người nhỏ giọng bước đến: “Thiếu gia, hắn đã đến, đang đợi Ngài dưới tầng hầm.”
•
Cứ nghĩ cái người này uống say thật, ai ngờ vừa trở về nhà Tống Dư Hàng định nhân lúc nàng say nhưng bất ngờ Lâm Yêm chợt xoay người đè cô xuống sô pha.
Tống Dư Hàng giật mình: “Em không có say?!”
Lâm Yêm tháo dây buộc tóc, mái tóc xoăn phồng rũ xuống, trước ánh đèn mờ nhạt xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Nàng hếch mài nở nụ cười mê hoặc lòng người mở nút thắt dây lưng của Tống Dư Hàng.
“Em không say làm sao có thể thuận lợi thoát thân….” Móng tay của nàng theo đường viền mép quần chậm rãi xê dịch xuống phía dưới.
“Cũng tiện cho việc xao lãng sự cảnh giác của chị.”
Tống Dư Hàng hít sâu một hơi, bị nàng ấn xuống không thể động đậy: “Móng tay của em dài quá, tôi cảm thấy vẫn là tôi tới sẽ tốt hơn.”
Lâm Yêm quơ quơ ngón tay trỏ cùng ngón giữa của bàn tay phải lên: “Hửm, đã cắt rồi, còn dũa rất nhẵn, không tin chị thử xem.”
Không chỉ cắt tỉa sạch sẽ, đến chút sơn móng tay cũng không có, hoàn toàn đối lập với những móng vuốt lộng lẫy rực rỡ sắc màu trên những ngón còn lại, càng nhìn càng sắc tình.
Trước mắt Tống Dư Hàng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê luôn, cô liên tục nuốt khan lui người về sau: “Không, không, Lâm Yêm, Yêm Yêm, em nghe tôi nói đã….”
Sắc mặt Lâm Yêm nháy mắt biến đổi, rút thắt lưng của cô ra trói tay chủ nhân nó lại, dùng ngữ điệu không được xía vào nói chuyện với cô.
“Chị im miệng, là chị nợ em.”
Tống Dư Hàng thật sự ngậm miệng lại, có điều là bị nàng lấp kín.
Không biết tuyết rơi ngoài cửa sổ đã bao lâu rồi.
Máy sưởi trong phòng vặn mở vừa đủ.
Quần áo rơi vãi bên cạnh sô pha.
Nhiệt độ cơ thể khiến da thịt ửng hồng.
Tống Dư Hàng ngửa đầu, khó khăn thở dốc: “Lâm Yêm…. em có thể tắt đèn được không?”
Bóng đèn âm bên dưới sô pha vẫn còn bật mở.
Ánh mắt Lâm Yêm cực nóng rực như lửa, cơ hồ có thể hoả thiêu cô ngay lập tức đến linh hồn cũng bị thiêu rụi.
Khoé môi nàng đọng một màn dịch thể trong suốt.
Nàng ngồi dậy hôn Tống Dư Hàng: “Không thể…. em muốn nhìn rõ chị…. nếm thử hương vị của chị…. thế nào.”
Hai người dính sát vào nhau, tay chân Tống Dư Hàng đều nhũn ra cả rồi, tiếng nói hàm hồ không rõ: “Tôi càng thích…. em hơn.”
Sô pha phát ra thứ âm thanh thúc tình, tiếng hít thở trầm trọng đan xen.
Tay Tống Dư Hàng bị trói không thể động. Chân co lên lại bị nàng ép thẳng xuống.
Lâm Yêm: “Thả lỏng, chị quá khẩn trương.”
“Tôi….” Gương mặt Tống Dư Hàng hiếm khi lộ ra sự kinh hoảng bối rối.
Lâm Yêm ôm cô, một bàn tay cùng bàn tay cô mười ngón đan vào nhau, áp chặt xuống sô pha.
Nàng dùng hết thảy kiên nhẫn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, chờ thời cơ thích hợp.
“Đừng quá lo lắng, sẽ có chút khó chịu nhưng sau đó rất thoải mái.”
“Phối hợp với em.”
Lọn tóc dài của nàng rơi xuống trên mặt cô, Tống Dư Hàng nghiêng đầu hôn nàng.
“Ừm.”
Một đêm rất dài, Lâm Yêm nói không sai, không hổ là Pháp y tinh thông cấu tạo cơ thể người, lúc đầu quả thực có chút xót nhưng rất nhanh như lơ lửng trên chín tầng mây.
Tống Dư Hàng nằm trên đệm sô pha mềm mại, bị hương nước hoa thanh ngọt của ái nhân vây lấy, hai người cùng nhau rơi vào bể dục sóng triều.
Giống như Lâm Yêm chưa từng chân chính tin tưởng ai, Tống Dư Hàng cũng chưa bao giờ giao phó hoàn toàn quyền chủ đạo cho bất kỳ ai.
Các nàng đều là ngoại lệ đặc biệt nhất của đối phương.
Lâm Yêm tháo thắt lưng trói cổ tay cô, cho nên cuộc chiến này từ vở kịch một vai biến thành sân khấu của hai người.
So với sự nóng nảy lần trước khiến cả hai rơi vào trạng thái mất kiểm soát, ngay lúc này đây chỉ tồn tại sự kiều diễm dịu dàng đầy ý vị sâu xa.
Hai người vẫn còn rất nhiều thời gian cùng nhau trải qua những đêm tuyết rơi đầy và phần còn lại của cuộc đời.
•
Ngay lúc Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm rơi vào cực hạn hạnh phúc, một cuộc giao dịch ngầm cũng âm thầm mở màn.
“Xem ra nàng đã phát hiện ngươi có gì đó mờ ám.” Người đàn ông đứng trong bóng tối khàn giọng nói chuyện.
Nam nhân trẻ hơn siết chặt tay thành đấm, yết hầu liên tục cử động.
“Ngươi còn chưa ra tay? Cô ta phải chết.”
“Chưa.” Nam nhân thở phào: “Chưa nắm được di thư của Lâm Hựu Nguyên, nàng ta vẫn là người kế thừa hợp pháp khối tài sản của ông ta, chưa thể chết dược.”
“Nhưng là —” Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt ngoan tuyệt: “Một người khác nhất định phải chết.”
“Cô ấy sao….” Người đàn ông cười cười, trong mắt loé lên sự hoài niệm: “Là con gái của người đó sao, đã lớn như vậy rồi.”
Người đàn ông chống gậy, ngồi xuống đốt thuốc: “Ngươi nói rất đúng, sự tồn tại của nàng đã biến thành trở ngại của chúng ta, không chỉ nhổ đi ám cọc là Lý Dương, còn có ý định lật lại bản án….”
Khói của điếu thuốc kia lại là….
Làn khói xanh phảng phất tan trong không khí.
Người đàn ông rít mấy ngụm, tựa vào lưng ghế, vẻ mặt như phê thuốc.
“Chuyện này đối với ngươi cũng khá uy hiếp, ngươi sợ nàng, cho nên muốn giết nàng là chuyện bình thường.”
“Ra tay bằng cách nào?” Người đàn ông hỏi một câu.
Nam nhân trẻ tuổi cười nhạo một tiếng: “Cần phải có mồi nhử.”
“Hừm?” Người đàn ông mỉm cười, giơ ly champagne cụng ly với hắn.
“Vậy chúc ngươi thành công.”
•
Không đếm được tối qua mình đã lên mấy đỉnh núi, ấn tượng cuối cùng của Lâm Yêm là ở phòng thay quần áo, lúc tỉnh lại đã oa mình trên chiếc giường lớn.
Tống Dư Hàng ngủ thật say, lần đầu tiên cô tỉnh dậy trễ hơn cả nàng, Lâm Yêm cẩn thận gỡ cánh tay đang đặt bên hông mình xuống, rón rén xốc chăn bước xuống giường.
Vừa chạm đất hai đầu gối chợt mềm nhũn, nàng phản xạ đỡ giường, eo lưng đau nhức, nàng muốn vào phòng tắm xử lý cảm giác dính nhớp trên người, nhích từng bước rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lúc Tống Dư Hàng tỉnh lại phát hiện trên giường không thấy nàng, vội nhặt đại thứ gì đó quấn lên người, dép lê cũng không rảnh mang đã chạy xuống lầu.
“Lâm Yêm?!”
Lâm Yêm mang đôi dép lông, khoác áo ngủ, cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi ống tay áo rộng đang đứng trong bếp bật bếp lửa.
Nghe thấy cô gọi, nàng quay đầu, trên mặt vẫn còn đang đắp mặt nạ: “Cái bếp này sao em mở hoài không được.”
Khoảnh khắc không thấy nàng nằm trên giường, ba hồn bảy phách của Tống Dư Hàng muốn bay ra khỏi người cô, giờ rốt cuộc chúng đã bay trở về, cô bước đến xoa đầu nàng, ôm nàng vào trong lòng.
“Mới sáng sớm em muốn làm gì vậy?”
“Ừhm, không…. không có gì…. thức nên đi lòng vòng.” Lâm Yêm ngẩng đầu nhìn cô, có chút mất tự nhiên sờ sờ cái mũi, vừa chạm đến lớp mặt, chợt nghĩ đến lúc nãy ôm Tống Dư Hàng, mặt nạ vô tình cọ vào áo cô, nàng lập tức rít gào.
“Đừng chạm vào mặt nạ của em!!!”
Nhìn nguyên liệu nấu ăn bày bừa khắp bàn bếp cùng màn hình bật mở công thức nấu ăn, Tống Dư Hàng bật cười: “Đi lòng vòng? Lòng vòng xuống bếp, còn mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu, rồi lòng vòng mở luôn công thức nấu ăn, em lợi hại thật.”
“Chị….” Lâm Yêm hờn dỗi, phủi tay không thèm làm nữa.
Tống Dư Hàng buồn cười nhìn nàng, ôm nàng lại kéo trở về, đầu gác lên vai nàng cọ cọ.
“Tỉnh dậy không thấy em tôi sợ muốn chết, em đừng làm gì cả, để tôi làm cho.”
Tống Dư Hàng sờ nắn khớp xương ngón tay tinh tế của nàng, đây là đôi tay của nghệ thuật gia, không dùng cho việc phàm phu.
Lâm Yêm rũ mắt nhìn đôi bàn tay của hai người chạm vào nhau: “Khó lắm sao? Thỉnh thoảng cũng muốn —“
Vì chị làm chút gì đó.
Tống Dư Hàng xoay người nàng qua, nắm bả vai nàng, ánh mắt sáng rực kiên định: “Làm chính em đi.”
Cô thích không chỉ là một Lâm Yêm chuyên nghiệp xuất chúng, mà còn thích tính khí xảo quyệt xấu xa của nàng, một mặt cố chấp yếu ớt của nàng, yêu nhất nàng vì ái nhân mà từng chút thu liễm bản chất ngang ngược vốn có của nàng.
Cô không quan tâm đến sự vụng về của nàng, bất luận là tốt hay xấu, cô đều chấp nhận hết thảy.
Lâm Yêm cong cong khoé môi, hốc mắt ửng hồng nhưng lại nhìn thấy sắc mặt người đối diện cứng đờ ra.
Tống Dư Hàng sợ bị đánh, lui về sau mấy bước, nuốt nước miếng khó nhọc chỉ vào mặt nàng: “Mặt nạ của em….”
Lâm Yêm chạm lên mặt mình, mặt nạ đã bong hết nửa bên, lập tức phát ra thứ âm thanh dạ quỷ, chạy vọt vào phòng tắm đắp lại.
“Tống Dư Hàng chị chết chắc rồi! Miếng mặt nạ 1 ngàn đồng của lão nương a a a a a!”
•
Hai người ăn sáng chuẩn bị đồ đạc xong xuất phát đã là hơn 9h.
Tống Dư Hàng gọi điện thoại cho mẹ mình, nói với bà mình sẽ đi công tác.
Bà trầm mặc vài giây: “Đi cùng Lâm Yêm?”
Tống Dư Hàng nghiêng đầu nhìn Lâm Yêm ngồi bên cạnh uể oải buồn ngủ: “Dạ, chúng con đi cùng nhau.”
“Dư Hàng, con….” Ngữ khí của bà có chút hận sắt không thành thép.
“Mẹ, mẹ đừng gấp, chờ con trở về sẽ chậm rãi nói rõ với mẹ.”
Tống mẫu dứt khoát tắt điện thoại.
Lâm Yêm nhìn cô: “Tống….”
Tống Dư Hàng một tay nắm tay lái, tay còn lại nắm tay nàng: “Không có gì đâu, tin tưởng tôi, em ngủ một lát đi.”
Lâm Yêm còn muốn nói thêm gì chung quy nuốt ngược trở vào, nghiêng mình trên ghế dựa, nhắm mắt lại.
“Được rồi, đến nơi gọi em dậy.”
Xe các nàng vừa qua khỏi khu dịch vụ không lâu, nhân viên trạm xăng bước đến chỗ vắng người, cầm lên máy bộ đàm.
“Uy, các nàng đã xuất phát.”
————–
————–