Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 37: Ba ngày huấn luyện



Ngày mai rất nhanh đã đến.

Trời tháng tám trong xanh, không một gợn mây. Dùng xong bữa sáng, Mộc đại nương nhiệt tình dẫn Thanh Hòa và Trì Hành đến “Đại Liễu Thư xã”.

Trước cửa “Đại Liễu Thư xã” trồng một cây liễu lâu năm, cành lá sum suê, chính là cái cây mà Trì Hành đã lấy diều cho lũ trẻ cách đây không lâu.

Ngôi nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ, ngước lên có thể nhìn thấy một tấm biển đề: Đại Liễu Thư xã.

Bốn chữ rồng bay phượng múa này, tương truyền là do một vị Trạng nguyên xuất thân từ làng đích thân viết cách đây hai trăm năm.

Cây liễu lớn cũng chính là do Trạng nguyên lang tự tay trồng cho vợ trước khi đi xa, hứa rằng khi cây trưởng thành, nhất định sẽ vinh quy bái tổ.

Cuối cùng, đúng như lời hứa, người thiếu niên đã được bảng vàng đề tên, áo gấm về làng. Sau khi trở về lại đối xử với người vợ tào khang như báu vật, hai vợ chồng tình cảm sâu đậm, chung thủy suốt đời.

Người đương thời lần lượt noi theo, đều lấy việc yêu thương và chiều chuộng vợ làm vinh dự.

“Thư xã” được đặt tên theo cây liễu trước cửa, mục đích là noi gương người xưa.

Có năm cặp vợ chồng chưa cưới đến thư xã, Thanh Hòa và Trì Hành sóng vai đứng ở giữa.

Trì Hành nghĩ thầm: Họ là vợ chồng chưa cưới thật sự, còn mình với Uyển Uyển thì là giả.

Nàng không muốn bị phát hiện thân phận giả mạo nên tập trung quan sát những cặp vợ chồng chưa cưới thật sự, xem họ đối xử với người bạn đời tương lai của mình như thế nào.

Giữa lúc chìm trong suy tư, Thanh Hòa bỗng cảm nhận được bàn tay ai đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mình. Nàng khẽ nâng mí mắt, bắt gặp ánh mắt hàm chứa ý cười của tiểu tướng quân, tựa như suối nguồn tuôn trào, lan tỏa từ khóe mắt.

Mộc đại nương vừa lơ là một chút đã thấy đôi trẻ liếc mắt đưa tình, khẽ ho một tiếng: “Mọi người đã đến đủ, có thể vào trong rồi. Khi vào trong, các ngươi nhớ giữ im lặng, chỉ cần nghe theo lời dặn dò của phu tử là được.”

Phu tử trong thư xã có nam có nữ, phân chia theo giới tính, Trì Hành đứng đối diện Thanh Hoa bị nam phu tử bắt đi.

Trước khi rời đi, nàng còn quay đầu nhìn lại, nhìn vào ánh mắt nhẹ nhàng mỉm cười của Uyển Uyển, trái tim bồn chồn của nàng bỗng chốc bình tĩnh trở lại.

Nhập gia tùy tục, chỉ ba ngày mà thôi, coi như tham gia cho vui, cho có không khí vậy.

Trong nhóm năm người, nàng là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mới mười bốn tuổi. Mặc dù nhập gia tùy tục, nhưng phu tử trong thư xã vẫn không muốn vội vàng phá vỡ sự trong sáng của “hắn”.

Nhưng có một số chuyện, con người trên đời này sớm muộn gì cũng phải trải qua.

Vì vậy, theo ý của trưởng làng, người đến dạy dỗ Trì Hành về chuyện nam nữ là một lão giả cao tuổi.

Râu tóc bạc phơ, trong làng rất có uy tín, bình thường ít nói nhưng khi mở lời, già trẻ lớn bé đều muốn nghe lời dạy dỗ của ông.

Bước vào căn phòng gỗ nhỏ đặc biệt, Trì Hành tò mò nhìn xung quanh. Nàng vừa mới bước vào, cánh cửa sau lưng đóng lại. Ông lão ngồi trên đệm hương bồ, mở đôi mắt đục ngầu nhìn lướt qua, bị ấn tượng bởi khí chất thanh nhã tươi sáng của thiếu niên.

Hầu hết người lớn tuổi thường thích những hậu sinh trẻ trung, năng động. Hơn nữa, vì “hắn” là người nhỏ tuổi nhất, cũng xem như trẻ con chưa trưởng thành, nên ông lão với vẻ mặt hiền hòa nói: “Trước tiên hãy xem tị hỏa đồ [1] đi.”

[1]: Nguyên văn “避火图“nghĩa là tranh khiêu dâm.

Tị, tị hỏa đồ?

Trì Hành sửa sang lại y phục cho chỉnh tề, ngồi xuống đệm hương bồ, che giấu đi sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt, cúi đầu, nhặt lấy tập tranh đặt bên cạnh đệm.

Bước vào căn nhà gỗ nhỏ, từng cử chỉ hành động của nàng đều nằm trong tầm mắt giám sát của ông lão.

“Con đừng sợ, mở ra đi.”

Gương mặt tiểu tướng quân ửng đỏ, ngoan ngoãn mở tập tranh ra. Khi nhìn rõ những hình ảnh tinh xảo, mượt mà mà không kém phần đẹp mắt trên đó, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm——may mà không gây hại cho mắt.

Những công tử thế gia ở Thịnh Kinh khi bước sang tuổi mười ba sẽ được ma ma dạy dỗ vấn đề này.

Một là để cảnh tỉnh con cháu trong nhà không được sa đà vào dục vọng, hai là sắc dục có thể làm hại người, nên cho tiếp xúc với những chuyện này từ sớm để tránh trường hợp khi lớn lên, chưa từng gặp qua nữ tử, dễ bị những nữ tử phong trần làm mê hoặc tâm trí.

Hoàn cảnh của Trì Hành khác với bọn họ, nàng là nữ tử, từ bé đã cải trang thành nam, tuổi tác cũng còn nhỏ, cho nên Trì phu nhân vẫn chưa tiến hành dạy dỗ chuyện này. Lời dặn dò mà hàng ngày nàng được nghe nhiều nhất chính là không được tiết lộ thân phận.

Mặc dù “Trì tam công tử” ở Thịnh Kinh nổi tiếng háo sắc nhưng sự háo sắc của nàng khác với nam nhân, cái “tốt” của nàng phần lớn là vì chỉ thiên về ngưỡng mộ đơn thuần đối với sắc đẹp, tâm tư trong sáng, thuần khiết, không có sự vẩn đục, đen tối.

Cầm tị hỏa đồ trên tay, nàng vô thức nhớ lại thoại bản ngày đó đọc cho Uyển Uyển, mặt nàng nóng bừng, dù xấu hổ nhưng vẫn không cưỡng lại được mà lật tiếp.

Non nớt, ngây ngô, thoạt nhìn biết ngay là một đứa trẻ ngoan hiếm có.

Trên mặt ông lão lộ ra nụ cười: “Mở ra đi, sớm muộn gì con cũng phải hiểu.”

Cũng may người động viên nàng là một ông lão cao tuổi.

Trì Hành vò nhăn nhúm các góc của tị hỏa đồ, thuần khiết trong lòng dần dần bị sự tò mò lấn át, nàng giơ tay lật ra một trang, tư thế bên trong đa dạng, phong phú.

Nàng cẩn thận nhìn ông lão, ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề nhìn nàng.

Dần dần trở nên bạo gan hơn, chỉ sau mười lăm phút, từ sự rụt rè ban đầu nàng đã chuyển sang có thể thưởng thức những điểm tinh tế của từng tư thế cụ thể.

Yên tĩnh suốt ba mươi phút, lật đến trang cuối của tị hỏa đồ, ông lão mở mắt ra và hỏi: “Sau khi xem xong, có chỗ nào không hiểu không?”

So với sự đơn giản và trực tiếp mà làng dành cho nam nhân thành niên, lời “chỉ dạy” của làng đối với khách nhân có thể được coi là kiên nhẫn và dịu dàng. Để tránh dọa cho Trì tiểu hữu trẻ tuổi vô tri sợ hãi, phu tử phụ trách nàng là lão nhân nổi tiếng nhất làng.

Không hiểu chỗ nào?

Lời đến bên miệng, Trì Hành không biết nên hỏi như thế nào.

Ông lão lại đổi cách nói khác: “Có gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi, chuyện lớn của đời người, không thể coi thường.”

Trì Hành cúi đầu nhìn nữ tử trong tranh tựa hồ vừa nhẫn nhịn lại vừa vui sướng, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, do dự nhiều lần, đỏ mặt hỏi: “Chuyện này, có đau không?”

Làm sao cũng không ngờ được sau khi xem xong, câu đầu tiên thiếu niên lang hỏi lại là câu này.

Có đau không?

Ngoài ngôi làng nhỏ biệt lập của họ, đa số nam nhân ở bên ngoài quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của bản thân.

Ông lão cảm thán dù sao “hắn” cũng còn trẻ, tâm hồn trong sáng, vẻ mặt càng thêm hiền hòa: “Đau hay không đau tuỳ thuộc vào cách phối hợp, trong chuyện này không thể sử dụng vũ lực, không thể một mực tỏ ra uy quyền, nam tử ở trên, phải có lòng thương xót. Ngoài ra, nam nữ khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm.”

Không thể vơ đũa cả nắm?

Vậy là sẽ đau sao?

Nàng hỏi câu này không phải cho mình mà cho Thẩm Thanh Hòa.

Chuyện nàng giả nam suốt đời có thể khôi phục lại thân phận nữ nhi hay không còn chưa biết được, nói chi đến chuyện xa vời và không thực tế như lấy chồng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhưng một ngày nào đó Uyển Uyển sẽ kết hôn, gả đi rồi thì không thể tránh được cửa ải này.

Nghĩ đến Uyển Uyển của nàng cũng sẽ vì phu quân tương lai của nàng ấy mà lộ ra vẻ dịu dàng, nhu mì, ẩn nhẫn nức nở như trong tranh, lòng Trì Hành bỗng nhiên đau như kim chích.

“Vậy, vậy phải làm thế nào mới khiến thê tử cảm thấy dễ chịu hơn?”

Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình trong nhân gian. Vẻ mặt ông lão vẫn không chút gợn sóng, từ trong tay phải rút ra một quyển khác: “Xem đi.”

Xem nữa sao?

Trì Hành nuốt khan, mở quyển sách ố vàng ra.

Hình ảnh đập vào mắt nàng, nàng đóng sầm quyển sách lại: “Lão gia gia, cái này…”

“Ghi nhớ, học.”

Học? Trì Hành choáng váng, nghĩ thầm: Ta học cái này làm gì?

Đọc xong quyển sách dày cộp, tâm trạng nàng không những không nhẹ nhõm mà còn trở nên nặng nề hơn.

Phu thê hòa làm một thể, vậy mà lại có thể hòa làm một thể theo cách này? Vậy sau này ai sẽ may mắn được hòa làm một thể với Uyển Uyển?

Nghĩ đến sau này sẽ có người hoàn toàn có được cả thể xác lẫn tinh thần của Uyển Uyển, sẽ có người làm chồng của nàng ấy, làm ông trời của nàng ấy, trong ngực nàng nổi lên ghen tuông vô cớ, đồng thời cũng giận cá chém thớt chuyện nam nữ.

Khác với những nam tử đã thành niên trong làng không nỡ rời khỏi nhà gỗ, Trì Hành kết thúc sớm buổi huấn luyện ngày hôm nay, trong lòng buồn bã, không tiện để mọi người nhìn ra tâm trạng sa sút của mình, nàng dựa vào cây liễu lớn, ngửa đầu nhìn trời.

Nàng còn nhỏ, không hứng thú với chuyện hoan ái cũng là điều bình thường, cho nên không ai làm phiền nàng suy ngẫm sau khi huấn luyện.

Uyển Uyển vẫn chưa ra nữa.

Nội dung Uyển Uyển được học, liệu có phải là những nội dung giống như nàng không?

Chuyện vớ vẩn đó, thật là phiền phức!

Nàng thở dài, người trẻ tuổi càng thêm phiền muộn.

Thanh Hòa hơn Trì Hành hai tuổi, cùng với những cô nương sắp đến tuổi lấy chồng khác trong làng tiếp nhận “huấn luyện”.

Người nàng thích là nữ tử nên không cần học cách hầu hạ phu quân, nhưng có một số đạo lý có thể áp dụng cho mọi trường hợp nên nghe cũng không hại gì.

Nữ phu tử trong thư xã đang giảng giải cho các cô nương về những điều cần chú ý, cách bảo vệ bản thân và cách làm hài lòng bản thân với khuôn mặt không chút biểu cảm. Các cô nương trong phòng đều đỏ bừng tai vì ngượng ngùng.

Thanh Hòa ngồi trước cửa sổ cầm tách trà thơm, qua cửa sổ, nàng vô tình nhìn thấy tiểu tướng quân đang tựa vào cây liễu thở dài.

Thông thường, một ngày huấn luyện sẽ kết thúc trước khi mặt trời lặn, hiện tại ánh mặt trời còn rực rỡ, một con bướm hoa đậu trên đầu ngón tay của Trì Hành.

“Thật là một vị tiểu tướng quân thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Giọng điệu không nhanh không chậm, đôi môi đóng mở mang theo sự tao nhã và nhẹ nhàng mà người thường không có, Trì Hành đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: “Uyển Uyển?!”

Đôi mắt nàng sáng ngời như thắp lên một ngọn đèn sáng trong lòng Thanh Hòa. Nàng từ từ bước đến, cúi người nói: “A Trì không ở bên trong, đến đây làm gì?”

Sau một hồi huấn luyện, Trì Hành đã hiểu rõ chuyện nam nữ, nhớ lại chuyện không thể chấp nhận kia, nghĩ đến việc Uyển Uyển của nàng một ngày nào đó cũng sẽ ân ái ở dưới thân người khác, nàng như có gai trong họng, nụ cười cứng đờ: “Chẳng vui gì cả, không thú vị.”

“Ta cũng cảm thấy không thú vị.” Thấy vẻ mặt nàng thật sự không tốt, Thanh Hòa vươn tay đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà nhé?”

“Chúng ta” và “về nhà” – hai từ đơn giản nhưng lại khiến tâm trạng Trì Hành tốt hơn nhiều, nàng nắm tay nàng ấy không buông, đôi mắt u sầu trở nên sáng sủa hơn một chút: “Được.”

Chỉ trong vòng nửa ngày, tâm trạng của nàng ấy đã tụt dốc không phanh, chẳng còn chút mong chờ nào như trước khi ra khỏi cửa nữa. Thanh Hòa quay đầu nhìn lại “Đại Liễu thư xã” đang im lìm, thầm đoán già đoán non nguyên nhân khiến nàng không vui.

Ngay ngày đầu tiên được huấn luyện, hai người đã vội vã rời đi. Mộc đại nương biết chuyện nhưng không nói nhiều, bà hiểu mục đích của chuyện này là để se duyên cho hai người, không hề ép buộc.

Vì trải nghiệm không tốt trong ngày đầu tiên, Trì Hành có chút kháng cự ngày huấn luyện thứ hai.

Sau khi biết được sẽ không đến thư xã nữa mà là đi thăm một đôi vợ chồng ở trong làng, lúc này nàng mới có hứng thú.

“Chính là nơi này.” Mộc đại nương chỉ vào một cánh cửa gỗ.

“Đây là nhà của ông lão Trương và thím Quý. Ông lão Trương và bà Quý là cặp ‘vợ chồng cài hoa’ nổi tiếng ở làng chúng ta.”

“Vợ chồng cài hoa?” Thanh Hòa kinh ngạc.

“Đúng vậy, làng chúng ta có ‘vợ chồng cài hoa’, ‘vợ chồng gửi liễu’, họ là những cặp vợ chồng từ thuở thiếu thời đến khi già vẫn ở bên nhau, những cặp vợ chồng đó đều đã thành hôn hơn sáu mươi năm rồi.”

“Ông lão Trương năm mười sáu tuổi đã cưới thím Quý. Mỗi độ xuân về, ông đều hái một bông hoa cài lên mái tóc vợ. Khi ấy nhà nghèo, không mua nổi trâm vàng trâm bạc, cho nên lấy hoa làm trâm, ngày ngày thay mới.

Đến mùa đông giá rét, không tìm được hoa, ông lão Trương đã tìm mọi cách học làm hoa lụa. Hoa trên mái tóc thím Quý từ hoa tươi chuyển sang hoa lụa, cuộc sống của họ cũng trôi qua êm đềm, đẹp đẽ. Đến khi điều kiện tốt hơn, thói quen cài hoa vẫn được giữ nguyên.

Đây là tình thú mà hai vợ chồng bọn họ đã lưu giữ suốt nhiều năm qua.”

Mộc đại nương vừa nói vừa cảm động, nhìn đôi trẻ bên cạnh, cười nói: “Các ngươi nhìn xem, ông lão Trương lại đang cài hoa cho thím Quý kìa.”

Nhìn ra xa, bà lão với mái tóc bạc phơ đang ngồi trong sân nhà, ngước lên nhìn trượng phu không còn trẻ trung đang cười thật lớn khi cài hoa lên tóc của bà.

Hoa cài trên tóc bà lão là hoa ngọc.

Vợ của ông lão không còn trẻ trung và xinh đẹp như thời còn son nữa. Tuy nhiên, trong lòng ông lão, bà vẫn đẹp hơn bất kỳ bông hoa nào.

Ánh mắt chân thành không bao giờ lừa dối được ai. Đôi mắt già nua ấy rõ ràng ẩn chứa một tình yêu vụng về, không biết cách thể hiện.

Nhìn thấy ông lão đang cài hoa cho bà lão, trong lòng Trì Hành cảm động, thầm nghĩ: Sáng nay ta cũng cài trâm vàng cho tỷ tỷ.

“Đi thôi. Chúng ta đến nhà ông ấy dùng bữa.”

Chi phí ăn uống được làng chi trả, hai người Thanh Hòa vai kề vai bước vào tiểu viện.

Ông lão vỗ trán lẩm bẩm gì đó, bị bà lão mắng một trận.

Họ quên mất hôm nay là ngày phải tiếp khách.

May mắn thay, nhà có sẵn nhiều loại rau củ và thịt. Bây giờ không phải là giờ ăn nên có rất nhiều thời gian để chuẩn bị bữa trưa.

Ông lão Trương có lúc hay bị lẫn, bị bà lão lẩm bẩm vài câu cũng không thấy mất mặt, quay người cười híp mắt lấy rượu gạo quý giá cất giữ trong hầm ra.

Hàng năm, khi các cặp đôi chưa kết hôn trong làng đến nhà họ ăn cơm, ông lão Trương đều mời người trẻ tuổi uống một chén rượu.

Tên rượu là “Trường Cửu”, do nhà tự nấu, không phải thứ gì hiếm lạ. Tay nghề nấu rượu của ông lão Trương rất tốt, tên rượu do thím Quý đặt, ngụ ý mong muốn tình cảm vợ chồng bền chặt, vĩnh cửu.

Uống xong một chén rượu, Trì Hành khen một tiếng rượu ngon, không cay nồng, hương vị êm dịu, thích hợp cho người có tửu lượng yếu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 486-487: 486: Cố Gắng Thuyết Phục - 487: Khu Ba Mươi Ba

Thanh Hòa uống một chén rượu xong cười dịu dàng, đứng dậy kéo “chồng chưa cưới” vào bếp phụ giúp.

Thím Quý đã lớn tuổi, không thể làm lụng vất vả, chịu trách nhiệm chỉ đạo trong bếp, nhìn thấy thiếu niên bận rộn làm việc, chịu thương chịu khó, trực giác mách bảo rằng đôi này có thể bên nhau lâu dài.

Một số người có thể cùng chung hoạn nạn nhưng lại không thể cùng hưởng vinh hoa phú quý, một số người có thể cùng hưởng vinh hoa phú quý nhưng lại không thể cùng chung hoạn nạn.

Trong cuộc đời mỗi người, tìm được một người yêu có thể gắn bó đến đầu bạc răng long đôi khi phụ thuộc vào may mắn, đôi khi phụ thuộc vào số phận, ngoài hai điều này thì còn phải xem quyết tâm ở bên nhau của hai người.

Có biết bao nhiêu người, đi cùng nhau một đoạn đường rồi lại tan vỡ. Có những người đàn ông si tình, có những người phụ nữ u sầu, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.

Bà có ý tốt muốn giúp đỡ đôi “vợ chồng chưa cưới” đến nhà bà hôm nay tránh đi những sai lầm trong quá khứ, cho nên đã thuận miệng nói về chuyện cũ.

Mọi chuyện đều bình dị, nhưng đều khiến người ta cảm động.

Củi gạo dầu muối cũng là một phần của thế giới rộng lớn.

Thế giới của những người bình dị.

Sau khi đã chuẩn bị xong bữa ăn, Trì Hành cầm chén đĩa trên tay dẫn đầu đi ra khỏi phòng bếp.

Trong làng không có quy định nam nhân không được xuống bếp, vừa bước ra ngoài, bà lão liền nói: “Thẩm cô nương.”

Thanh Hòa dừng lại, quay người, im lặng nhìn bà.

“Thẩm cô nương và Trì tiểu công tử, không phải là một đôi ‘vợ chồng chưa cưới’ thực sự.”

Có thể giấu diếm được mọi người, nhưng không giấu được bà lão trước mặt, nàng khẽ cười, trong ánh mắt toát lên sự tự tin: “Bây giờ chưa phải là thật, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành sự thật.”

Bà lão cười cười không nói, thấy nàng là người có chủ ý, cho nên bà im lặng không xen vào chuyện người khác.

Quan sát cuộc sống bình dị và ấm áp của một đôi tình nhân đích thực là chìa khóa của buổi huấn luyện ngày thứ hai.

Vợ chồng sau khi ra khỏi khuê phòng, còn có những cách chung sống cao siêu hơn.

Trì Hành ít nhiều hiểu được điều này.

Khi hoàng hôn buông xuống, bước đi trên con đường đá cuội của làng nhỏ, nàng nghiêng đầu hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có ao ước cuộc sống như thế này không?”

Thanh Hòa suy nghĩ một lúc, quả quyết lắc đầu.

“Hả? Đây là cuộc sống mà vợ chồng trẻ ở trong làng đều mong muốn, tỷ tỷ không thích sao?”

“Không phải là không thích, nhưng cũng không nhất thiết phải ao ước.”

Thanh Hòa thong thả bước đi trên con đường đá xanh thẳng tắp: “Mỗi người có một cách sống riêng, làm gì có đôi tình nhân nào có cách chung sống cố định?

Từ nhỏ ta đã quen ăn ngon mặc đẹp, một ngày khổ cực cũng được, hai ngày khổ cực cũng không sao, nhưng năm này qua năm khác chỉ được ăn cơm rau đạm bạc, còn yêu cầu ta an phận thủ thường, vui vẻ với cuộc sống nghèo khổ, khó lắm.

Ta nguyện vì người ta yêu mà hạ mình, nhưng nếu có lựa chọn tốt hơn, tại sao ta không thể có cả hai?

Giàu sang, quyền thế, người yêu, ta đều muốn.

Giàu sang có thể giúp ta chuyên tâm sống vì tình yêu, giảm đi những mâu thuẫn trong cuộc sống thường ngày do vấn đề sinh tồn.

Quyền thế có thể giúp ta sống một cách vẻ vang. Người đời có quyền thế bên mình, chẳng khác nào chiến tướng có áo giáp hộ thân, sao lại không muốn?

Còn về người yêu, ta cần có hai điều trước đó mới có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi người mình muốn. Môn đăng hộ đối, trải qua hàng nghìn năm nay, không thể nói là có lợi hay có hại, chỉ có thể nói là tự có lý lẽ của nó.”

Trì Hành trầm tư suy nghĩ rồi cười nói: “Suy nghĩ của ta không xa vời như tỷ tỷ, ta chỉ cảm thấy việc duy trì tình thú mười năm như một ngày cũng không tệ. Nhưng đã gọi là tình thú, đương nhiên phải mới mẻ mới thú vị hơn.”

“Thích mới mẻ sao?”

Tiểu tướng quân không ngờ nàng lại hỏi như vậy, ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, nói đúng tình hợp lý: “Tỷ tỷ, có thiếu niên nào mà không ham của lạ?”

“Nói cũng phải.” Mi mắt Thanh Hòa cong cong, mỉm cười.

“Tỷ tỷ, tay tỷ lạnh quá, để ta ủ ấm cho tỷ.”

Hai bàn tay đan xen vào nhau, nửa bầu trời rực rỡ sắc đỏ của hoàng hôn.

Trì Hành nắm lấy tay Thẩm Thanh Hòa, không hỏi, tỷ tỷ, tỷ có người trong lòng chưa?

Nàng im lặng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đan ngón tay vào ngón tay nàng ấy. Mười bốn năm cuộc đời, lần đầu tiên nếm trải cảm giác chua xót, trái tim như bị dao cắt thành hai mảnh.

Một đêm mơ mộng hỗn loạn.

Trời chưa sáng, Trì Hành đã toát mồ hôi lạnh, ngồi dậy từ trên giường gỗ, lớp áo lót bên trong ướt đẫm, dính chặt vào lưng.

“Sao lại thế này?”

Nàng thở hổn hển, suy sụp chống tay lên trán, cổ áo trong hở ra để lộ xương quai xanh tinh xảo, mồ hôi lăn dài theo xương quai xanh.

Nàng từ từ vùi mặt vào hai đầu gối.

Sao lại thế này chứ?

Sao có thể mơ thấy tỷ tỷ kết hôn?

Trong mơ, Thanh Hòa tỷ tỷ mặc bộ váy cưới màu đỏ rực, che mặt bằng chiếc khăn trùm đầu đỏ, dáng người thon thả, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được mình không vui.

Nàng nhìn thấy có người vén khăn lên, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng vô hồn của Uyển Uyển được giấu bên dưới chiếc khăn trùm đầu.

Trong mơ, nàng muốn giấc mơ dừng lại.

Nhưng giấc mơ vẫn tiếp tục.

Một bàn tay đặt lên vai Uyển Uyển, siết chặt không cho phép phản kháng, còn bàn tay kia vươn đến eo, muốn cởi bỏ đai lưng quấn quanh eo…

Trong mơ nàng sốt ruột muốn chết.

Trước khi đai lưng bị cởi ra, Trì Hành đã bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh

***

Trước bàn ăn, Thanh Hòa kẹp đũa tre đưa cho nàng, thấy sắc mặt nàng còn khó coi hơn ngày hôm qua, không khỏi lo lắng.

“A Trì, ăn cơm đi.”

Trì Hành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy nàng ấy ngồi đối diện mình bình an vô sự, tảng đá lớn đè nặng trong lòng chầm chậm được dời đi.

Nàng tuyệt đối sẽ không để Uyển Uyển gả cho nam nhân nàng ấy không yêu, cho dù có chết, nàng cũng muốn nàng ấy được như ý nguyện, cả đời thanh thản, an yên.

Ý thức được bản thân bị ba ngày huấn luyện ở làng nhỏ làm cho tâm trạng sa sút, nàng lại càng bướng bỉnh hơn——nàng muốn xem xem còn chuyện gì mà mình không biết!

Mang theo khí phách hăng hái xông pha trận mạc, Trì Hành trở nên háo hức, một hơi giải quyết xong hai chén cơm, ăn hết nửa đĩa thức ăn, nói vài câu an ủi Thanh Hòa rồi cầm đao bước ra sân.

Tiếng gió rít lên, Thẩm cô nương dời chiếc ghế tròn nhỏ ngồi trước cửa nhìn nàng luyện đao, trong mắt hiện lên một tia sâu thẳm.

Đêm đến, A Trì trằn trọc không ngủ được, rốt cuộc nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, đang sợ hãi điều gì?

Thanh Hòa bình tĩnh lại, nghĩ về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.

Ba ngày huấn luyện: Ngày thứ nhất dạy về chuyện nam nữ, rõ ràng là ham muốn xác thịt. Ngày thứ hai đến thăm đôi vợ chồng cài hoa, muốn nhấn mạnh về tình cảm vợ chồng.

Sáng nay A Trì nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ so với ngày thường, vô cùng lo sợ. Điều gì khiến nàng ấy phải lo sợ?

Chẳng lẽ…nàng đang lo lắng cho hôn sự của mình?

Tiểu tướng quân lo lắng, suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôn sự của nàng, khiến cho Thanh Hòa dở khóc dở cười.

Nàng nghĩ, có lẽ đây lại là cơ hội của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8: 8: Truy Tìm U Linh 8 Đêm Thứ Ba

Là cơ hội để nàng tiến thêm một bước.

Hôm nay là ngày thứ ba nàng nhập gia tùy tục mà tham dự “ba ngày huấn luyện”, Mộc đại nương vẫn chưa đến.

Chờ từ sáng đến tối, cho đến khi mặt trời lặn xuống đằng tây mà vẫn không có ai đến thúc giục.

Thanh Hòa chống cằm thầm nghĩ: Lời dạy bảo cuối cùng chẳng lẽ còn phải quan tâm đến thiên thời địa lợi nhân hòa sao?

Ăn tối xong, những ngôi sao trên bầu trời bắt đầu lấp lánh, Mộc đại nương vội vã chạy đến: ” Thẩm cô nương, Trì tiểu công tử, mau đến đây!”

Trì Hành trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bộ quần áo được hun bằng ngải cứu trước mặt. Thấy nàng vẫn chưa động đậy, trưởng làng tốt bụng giục: “Trì tiểu công tử, mau thay quần áo mới đi.”

“Cái này…”

Nàng nhìn sang Thanh Hòa bên cạnh, Thanh Hòa dùng ánh mắt trấn an.

Cuối cùng, hai người nhanh chóng thay quần áo mới theo tập tục của địa phương, thay xong bộ quần áo mới dệt từ sợi gai mịn rồi mới lần lượt bước ra khỏi phòng.

Thấy hai người đã chuẩn bị xong, Mộc đại nương nói: “Đi thôi.”

Lời dạy bảo vào ngày thứ ba là các cặp vợ chồng chưa cưới phải canh gác ở hậu viện, cách một cánh cửa lắng nghe tiếng sản phụ sinh nở bên trong.

Nghe có vẻ khó tin nhưng đây chính là truyền thống mà làng này đã duy trì suốt hai trăm năm qua.

Theo quan điểm của họ, những đau khổ mà người phụ nữ phải chịu đựng khi sinh con không cần phải né tránh, mà ngược lại cần được tôn vinh.

Quá trình sinh con đầy rẫy hiểm nguy, được ví như đi vào cửa tử. Là nữ tử, sau khi kết hôn, họ phải sinh con nối dõi tông đường cho phu quân, phải chịu đựng những đau khổ cần phải chịu.

Vì vậy, hôn nhân không thể lấy ra làm trò đùa, một khi đã thành hôn thì dù sống hay chết cũng phải giữ gìn.

“……Nữ tử đã như vậy, nam tử càng phải hiểu được nỗi vất vả khi sinh con của họ, hiểu được sự hy sinh mà thê tử đã dành cho gia đình. Bây giờ ta hỏi các ngươi, có ai hối hận vì đã đính hôn không?”

Mộc đại nương, với vẻ mặt trang trọng và nghiêm nghị khác với sự nhiệt tình thường ngày, bắt đầu đặt câu hỏi theo truyền thống của làng.

Nam nữ trong làng đã định ra hôn ước có một cơ hội để đổi ý trước khi thành thân, hôm nay là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện ba ngày.

So với hôn nhân sắp đặt, người dân địa phương thích phơi bày bản chất của hôn nhân cho giới trẻ nhìn nhận rõ ràng hơn.

Cho dù là chuyện nam nữ, hay là tình yêu nam nữ, hoặc là cửa ải sinh nở mà nữ tử nhất định phải trải qua sau khi lấy chồng đều được bày ra rõ ràng trước mặt ngươi, nghiêm túc nói với ngươi rằng, cơ hội để hối hận chỉ có một lần.

Nếu không có sự quyết tâm hoàn toàn và sự sẵn lòng trăm phần trăm thì dù hôn sự có thành, một ngày nào đó cũng sẽ sinh ra khoảng cách.

Có một nữ tử trong thôn từng chọn hủy hôn tại cửa ải này. Lý do là vì nàng ta chưa yêu nam nhân kia đến mức sẵn sàng sinh con cho hắn. Cuối cùng, nàng nhận được sự tôn trọng từ dân làng và sự chấp thuận từ người được hứa hôn.

Mộc đại nương hỏi xong, đứng tại chỗ ba mươi phút.

Tiếng kêu xé lòng của sản phụ bên kia cánh cửa vang lên không ngừng trong ba mươi phút.

Môi Trì Hành trắng bệch, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Nàng nghĩ, ba ngày huấn luyện ở nơi này quả thực là đến để khắc mình.

Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ trán nàng, Thanh Hòa tưởng rằng nàng sợ hãi cảnh nữ tử sinh nở, suy nghĩ thay đổi, nghi ngờ lại tăng thêm: A Trì gan dạ vô cùng, sao có thể dễ dàng bị dọa sợ?

Nhưng không ai biết rằng lần Trì phu nhân sinh nữ nhi là một ca khó sinh, thật sự là một lần đi vào cửa tử.

Nếu không phải lúc nguy cấp có Khương Tinh Khương thần y giúp đỡ, e rằng sẽ dẫn đến kết cục một người chết, một người sống.

May là đứa nhỏ đã chào đời, mạng của Trì phu nhân cũng giữ được.

Trải qua chuyện này, Trì đại tướng quân càng yêu thương thê tử hơn.

Năm Trì Hành năm tuổi, ông thường xuyên dặn dò nàng rằng nương sinh nàng ra rất khó khăn.

Mưa dầm thấm đất, Trì Hành từ nhỏ đã biết quan tâm, đau lòng nương, miệng ngọt như bôi mật, thường xuyên dỗ dành Trì phu nhân vui vẻ ra mặt.

Bắt đầu từ lúc đó nàng đã ám ảnh về việc sinh con, từ khi còn rất nhỏ, tiểu tướng quân đã coi đây là chuyện nguy hiểm nhất trong đời.

Bóng ma năm xưa giờ đây bị xé toạc, phơi bày trực tiếp trước mặt nàng. Tiếng rên rỉ đau đớn của sản phụ như sóng trào ập đến, hình ảnh trong tâm trí nàng dần dần thay đổi, từ nương chuyển sang Thanh Hòa.

Sức khỏe của nương rất tốt, võ công không thua kém gì cha mà còn suýt chết vì khó sinh, thân thể Uyển Uyển vốn yếu đuối, nếu thực sự mang thai, ải này làm sao qua được? Chẳng phải là muốn lấy mạng của nàng ấy sao?

Nàng sững sờ đứng đó, tay chân lạnh ngắt.

Làng nhỏ lấy đây làm nội dung cuối cùng của khóa huấn luyện ba ngày, mục đích ban đầu là để cho nữ tử tự quyết định cuộc đời mình, đồng thời cũng để nam tử nhận thức được những khó khăn trong đó, từ đó đối xử với vợ thêm phần kính trọng.

Cuộc sống vốn có những lúc thăng trầm, gập ghềnh, nhưng đừng quên lời thề son sắt muốn kết tóc se duyên năm xưa.

Ý định ban đầu là tốt, nhưng không ngờ lại dọa đến Trì Hành.

Đứng trước cửa, năm cặp đôi chưa kết hôn không một ai lên tiếng đổi ý.

Cho đến khi đứa bé chào đời, huấn luyện kết thúc, Trì Hành mơ mơ màng màng được Thanh Hòa dắt về nhà.

Bước vào tiểu viện, đi vào phòng, khép hờ cửa lại, Thanh Hòa không yên tâm thử bắt mạch cho nàng: “A Trì, ngươi…”

Tiểu tướng quân bỗng nhiên ôm chặt eo nàng: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, làm nữ nhân thật không dễ dàng!”

Nàng ấy đột nhiên lao đến, Thanh Hòa chưa kịp phản ứng đã bị nàng ấy ôm vào lòng, nàng sửng sốt một lúc rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng ấy: “A Trì, ngươi sao vậy?”

Trong lòng Trì Hành hoảng sợ, đầu ngón tay run rẩy, nàng thấp giọng cầu xin: “Uyển Uyển, sau này tỷ đừng lấy chồng được không?”

Đau đớn khi phá thân, đau đớn khi sinh con, tỷ chịu được cái nào?

Tỷ sinh ra đã xinh đẹp nhưng lại mang bệnh trong người, nếu gả nhầm cho người xấu, ai sẽ thương xót cho tỷ đây?

Thanh Hòa yên tâm ôm lại nàng, giọng nói dịu dàng, thở dài: “A Trì, nếu ta không lấy chồng, ai sẽ nuôi ta đây?

Sau khi cha qua đời, phủ tướng quân sẽ là nhà của Thanh Yến và dì. Ta không có gia đình riêng, vậy phải đi đâu?”

“Để ta, ta sẽ nuôi tỷ tỷ, ta sẽ chăm sóc tỷ tỷ suốt quãng đời còn lại!”

Sau khi nói ra những lời này, trái tim hoảng loạn của Trì Hành dần dần bình ổn lại, nàng nghĩ: Đúng vậy, lẽ ra phải như thế. Nàng là nữ tử, nàng sẽ chăm sóc cho tỷ tỷ suốt quãng đời còn lại. Nàng sẽ cố gắng sống lâu hơn một chút để có thể phụng dưỡng tỷ tỷ lúc tuổi già.

Nàng vùi mặt vào cổ Thanh Hòa, nhẹ giọng nói: “Ta có rất nhiều tiền, tỷ thích khu đất nào ở Thịnh Kinh ta đều mua cho tỷ, chúng ta vẫn làm hàng xóm, được không?”

Một lúc lâu sau, Thanh Hòa nở một nụ cười nhạt: “Là hàng xóm, không phải ngoại thất [2] sao?”

[2]: Vợ không hôn thú.

—————

Lời của editor: Một chương khá dài (gõ hơi mỏi tay) nhưng mà cũng rất ý nghĩa. Chuyện hôn nhân cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, không thể qua loa, tạm bợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.