[A a a lại hôn lấy hôn để, hôm nay phúc lợi thật nhiều, nhanh quá nhìn không kịp.]
[Một nhà này thật ngọt, mỗi lần đều là cảnh báo nhiều đường, tôi rất thích!]
Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu.
Mọi người giống như mấy phòng trực tiếp khác, chờ mong một chút phúc lợi, liền thấy Giang Trầm đột nhiên ra ngoài phòng, đến đống đồ dùng làm bằng gỗ trong nhà bọn họ thuê lại từ chủ nhà chọn chọn lựa lựa.
Cũng không biết anh đang chọn cái gì.
Thẩm Minh Dữu trong phòng, cùng Niệm Niệm đi vào phòng ngủ, Thẩm Minh Dữu cùng như thường ngày, hôn lên trán con gái nói: “Mẹ yêu con.”
Sau đó Tiểu Niệm Niệm không đến ba giây liền nhỏ giọng khò khè.
Nhìn Niệm Niệm ngủ, Thẩm Minh Dữu cầm quần áo tiến vào toilet rửa mặt, mà Giang Trầm, còn đang ở đống đồ dùng trong nhà bên trong xem trái xem phải.
Đám fan hâm mộ vội muốn chết.
Kết thúc buổi phát sóng, đừng nói phúc lợi, ngay cả một khung hình cũng không thấy.
Tức giận rồi.
[Sao mới chín giờ đã kết thúc rồi, mãnh liệt yêu cầu tổ chương trình kéo dài thời gian trực tiếp đến mười một giờ, hoặc mười giờ cũng được, chín giờ thật quá sớm!]
[Anh rể Dữu quá lãng phí thời gian tốt, đến cùng anh ấy đang chọn cái gì, chẳng lẽ là đang chọn chậu rửa mặt cho buổi sáng ngày mai phải dùng sao, anh ấy tức giận quẳng chậu rửa mặt!]
[Hai vợ chồng này sao lại không đi con đường bình thường, đi học một ít mấy phòng phát sóng trực tiếp khác, tốt xấu gì cũng phát chúc phúc lợi lại chứ!]
[Ôm ôm hôn hôn nâng cao cao đâu, mong đợi cả một ngày cũng không thấy, tổng kết: Giang tổng, anh thật không được!]
[Hu hu hu còn chưa có nhìn đủ đâu, thời gian cuối cùng, chị Dữu và anh rể Dữu còn không chung một khung, thật đau lòng.]
[Chúc chị Dữu và anh rể Dữu có một đêm tuyệt vời ~]
Chín giờ, tất cả phòng phát sóng trực tiếp đúng hạn đóng lại.
Ông cụ chủ nhà Giang Trầm ở làm nghề mộc trong thôn, bình thường người trong thôn cần dùng sẽ đặt trước một số đồ cho ông cụ làm. Giang Trầm thấy vợ hôm nay bận bịu cả ngày, nhìn thấy chủ nhà có sẵn đủ loại gỗ dùng làm chậu rửa mặt, rửa chân để bán, thế là liền mua một lớn một nhỏ, chuẩn bị để vợ ngâm chân.
Sau khi rửa sạch chậu gỗ mới, Giang Trầm dùng chậu nhỏ bưng một chậu nước nhỏ trước, đi ra, mới phát hiện Niệm Niệm đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Thẩm Minh Dữu còn đang tắm rửa.
Giang Trầm đành phải đem chậu gỗ nhỏ mang quay lại, lại đổi một cái chậu lớn khác.
Lúc này Thẩm Minh Dữu đã tắm xong đi ra, cô ngồi trên ghế salon ở phòng khách.
Cô mặc chiếc váy ngủ chất lụa màu đen.
Làn da Thẩm Minh Dữu rất trắng, giống như là trong suốt, dưới sự trợ giúp của chiếc váy ngủ màu đen, da thịt lộ ra càng thêm sáng long lanh.
Váy rất ngắn, Thẩm Minh Dữu để chân trần ngồi ở trên ghế sa lon, một đôi chân dài thẳng tắp buông thõng.
Da như mỡ đông, mặt như hoa đào.
Lúc Giang Trầm bưng chậu đi vào, thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh đem nước bưng đến trước sô pha buông xuống, Thẩm Minh Dữu hỏi anh: “Anh làm gì thế?”
Giang Trầm: “Ngâm chân.”
“Ngâm chân làm cái gì?”
“Xua đuổi khí lạnh.” Giang Trầm có chút không tập trung, vốn là muốn nói xua đuổi mệt mỏi, làm dịu mệt nhọc, kết quả nói thành xua đuổi khí lạnh.
Thẩm Minh Dữu nhíu mày: “Anh xác định, trời nóng thế này để xua đuổi khí lạnh?”
Giang Trầm không có trả lời, anh bắt được một mắt cá chân Thẩm Minh Dữu, đem chân của cô bỏ vào trong nước.
Nước ấm, may mắn không bỏng, Thẩm Minh Dữu cảm thấy ngày hôm nay kết thúc quả thật có chút mệt mỏi, ngâm một chút cũng tốt, chỉ là bàn tay Giang Trầm không có ý muốn rời khỏi.
Bàn tay Giang Trầm cầm chân cô, vẫn chưa buông ra, ngón tay cái ở trong nước nhẹ nhàng lượn quanh lấy mắt cá chân cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nói ——
“Đêm nay, ngủ chung đi.”