Về phần Thẩm Minh Dữu, trong khi các cặp đôi khác đang tận hưởng buổi hẹn hò thì Thẩm Minh Dữu vẫn ở trong xe.
Đã một tiếng rưỡi kể từ khi khởi hành, không biết Giang Trầm đưa cô đi đâu, xe vẫn chạy, cho đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.
[Anh rể Giang, anh làm được không? Người khác tình cảm như vậy, còn anh thì suốt ngày lái xe. Anh muốn đi đâu? Hay cách hẹn hò của anh chỉ là lái xe hóng gió?]
[Ngài Giang sẽ không phải là lái xe đưa vợ đi dạo phố mua túi xách đi, tuy rằng biết giám đốc Giang rất giàu, mua túi xách chắc chắn là tốn một khoản tiền lớn, nhưng chúng tôi muốn nhìn anh thể hiện tình cảm với vợ mình, không phải muốn thấy anh thể hiện nguồn tài chính của anh đâu.]
[Đi xa như vậy, lát nữa không biết có kịp trở về xem buổi biểu diễn của Niệm Niệm không? Không thể đến muộn được đâu nha.]
[Thật tò mò không biết anh rể Giang định đưa chị Dữu đi đâu, không phải chỉ là hẹn hò thôi sao, có cần phải đi xa như vậy không?]
Xe chạy quanh co suốt quãng đường, cuối cùng thì dừng lại ở một nơi rất hẻo lánh.
“Đây là sân bay sao?” Thẩm Minh Dữu kéo cửa sổ xuống, phát hiện hình như là sân bay.
“Ừ.” Giang Trầm gật đầu, sau khi lấy được thẻ nhiệm vụ, địa điểm hẹn hò đầu tiên mà anh nghĩ tới chính là nơi này.
Giang Trầm nhớ rằng có một sân bay thương mại tổng hợp ở thành phố lân cận nơi họ ghi hình chương trình, do bạn tốt Tiêu Hàng của anh mở.
Giang Trầm cũng chỉ là bỗng nhiên nghĩ ra, chuyến bay thử ở sân bay phải được lên lịch, đường băng và không phận trong phạm vi được chỉ định phải được bỏ trống trước, anh đột ngột thông báo cho bạn bè ở đó, lịch trình bình thường rất khó thực hiện được. Nhưng may mắn thay, chiều nay người bạn đó của anh tình cờ cũng chơi ở sân bay đó, nghe tin Giang Trầm muốn đưa vợ mình đi hẹn hò, anh ta lập tức đồng ý.
Tiêu Hàng nhìn thấy vợ chồng Giang Trầm tới, liền vui vẻ tiến lên chào hỏi.
Sau khi chào hỏi, anh ta dẫn mọi người ra đường băng.
Thẩm Minh Dữu nhìn thấy một chiếc máy bay tư nhân rất bắt mắt đậu ở đó.
Chiếc máy bay đa năng bốn chỗ có đôi cánh mới toanh, thân máy bay màu trắng bóng loáng, trông như một chiếc máy bay mới được mua.
“Thế nào, đẹp đúng không?” Tiêu Hàng rất hài lòng với chiếc máy bay mới mua của mình, nhưng anh ta biết người bạn Giang Trầm hiểu rõ hơn anh ta về khoản chơi với máy bay, chỉ là Giang Trầm sẽ không vì thích một thứ gì đó mà mê muội mất hết lý trí, không giống anh ta, phóng khoáng và thoải mái, chưa bao giờ đặt ra nhiều quy tắc cho bản thân như vậy.
Tuy nhiên, lần này Giang Trầm đưa vợ đến sân bay chơi, điều này nằm ngoài dự đoán của Tiêu Hàng. Giang Trầm đã kết hôn được vài năm nhưng rất ít khi đưa vợ ra ngoài hòa nhập vào vòng xã giao của họ, đương nhiên Giang Trầm không có mấy người bạn thân, nhưng lại có rất nhiều đối tác kinh doanh.
Tiêu Hàng là một trong những người bạn thân nhất của Giang Trầm, anh ta đã tình cờ gặp được Thẩm Minh Dữu vài lần.
“Chị dâu, đây là máy bay em mới mua, hôm nay em vừa định bay thử thì Giang Trầm gọi điện thoại cho em, nói muốn mượn chỗ của em.” Tiêu Hàng cười nói: “Vốn là em đã định từ chối, nhưng nghe nói anh ấy đưa chị dâu đi hẹn hò nên em nể mặt chị dâu, cũng không thể không đồng ý, chị nói có đúng không?”
Thẩm Minh Dữu chạm vào thân máy bay, nhìn Tiêu Hàng và nói: “Mặt mũi tôi lớn như vậy sao?”
Tiêu Hàng làm ra vẻ mặt vô cùng khoa trương: “Đương nhiên là lớn rồi, mặt mũi chị không lớn thì còn ai lớn nữa hả?”
[Nơi hẹn hò vậy mà là ở sân bay, thật không ngờ!]
[Đây hình như là sân bay tư nhân, máy bay trên đường băng chói mắt quá, anh rể Giang định dẫn chị Dữu bay lên trời để nói chuyện yêu đương, aaaa, cách hẹn hò này thật tuyệt!]
[Tôi muốn hỏi, anh chàng đẹp trai điều hành sân bay tư nhân này đã kết hôn chưa?]
[Quả nhiên, người giàu chỉ kết bạn với người giàu, họ chỉ mua máy bay, du thuyền gì đó, đây mới là người giàu có thực sự!]
Trên đường băng lộng gió.
Tiêu Hàng rất thực tế, thấy hai người hẹn hò, sau khi chào hỏi xong liền dẫn mọi người ra ngoài, giao địa điểm lại cho bọn họ.
Giang Trầm giúp Thẩm Minh Dữu mở cửa khoang phụ lái, quay đầu ra hiệu cho cô: “Bà Giang, mời.”
Ghế lái vẫn chưa có ai, Thẩm Minh Dữu nhìn bãi đỗ máy bay, Tiêu Hàng và những người xung quanh đã lùi sang phía bên kia, không có ai khác ở đây ngoại trừ tổ chương trình.
Vậy ai sẽ lái máy bay cho họ?
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhận ra được vấn đề này.
[Ai sẽ lái máy bay? Tôi không thấy ai cả, tôi có phải đợi không?]
[Giá như tổng giám đốc Giang có thể lái máy bay thì tốt quá rồi, đưa vợ lên trời thật là ngầu và lãng mạn biết bao.]
[Ha ha ha, muốn ngài Giang tự mình lái máy bay là nói đùa sao? Rất khó để có được bằng phi công tư nhân, vì không phải ai cũng có thể lái được.]
[Tôi thực sự rất thích phi công máy bay, tôi đã có ước mơ được bay từ khi còn nhỏ. Tôi cực kì ngưỡng mộ những người có thể lái máy bay, tôi luôn nghĩ rằng họ nhất định phải rất đẹp trai!]