Thẩm Minh Dữu ngồi ở vị trí phụ lái, Giang Trầm đã đóng cửa lại giúp cô.
Khi cô còn tưởng rằng Giang Trầm sẽ ngồi sau lưng mình, thì đã thấy Giang Trầm vòng qua thân máy bay, giống như muốn đi về phía bên kia.
Thẩm Minh Dữu chợt nhận ra điều gì đó.
Quả nhiên, một lát sau, Giang Trầm đã đi tới buồng lái, mở cửa sập ra, nhanh chóng xoay người ngồi vào ghế lái.
Thẩm Minh Dữu: “…” . Đam Mỹ Hiện Đại
[Aaaa, ngài Giang thật sự muốn tự mình lái máy bay sao? OMG, thật tuyệt vời!]
[Sốc! Anh rể Giang thực sự có thể tự mình lái máy bay, thậm chí còn đưa chị Dữu của chúng ta đi cùng, thật lãng mạn!]
Thẩm Minh Dữu cũng rất kinh ngạc, xem ra Giang Trầm muốn tự mình lái: “Anh có giấy phép lái máy bay sao?”
“Đương nhiên.” Nhìn ánh mắt nghi ngờ của vợ, Giang Trầm cười nói: “Sinh mệnh quý giá, nếu không có giấy phép, anh cũng không dám tùy tiện mang em đến đây.”
Thẩm Minh Dữu biết rằng cô đang hỏi điều vô nghĩa, nhưng cô thực sự không biết về khả năng lái máy bay của Giang Trầm.
“Em tưởng anh sẽ để người khác lái.”
Giang Trầm cúi người giúp vợ thắt dây an toàn: “Người khác lái máy bay cũng được, nhưng anh lái máy bay có đẹp trai không?”
[Anh đẹp trai, anh đẹp trai, anh đẹp trai nhất, em thay chị Dữu trả lời!]
[Aaaa, giúp vợ thắt dây an toàn thôi mà, sao anh còn nhìn vợ bằng ánh mắt quyến rũ như vậy, muốn hôn thì anh cứ nói đi!]
[Tổng giám đốc Giang còn là đàn ông thì anh cứ hôn đi, dùng ánh mắt nhìn có ích lợi gì, ánh mắt có thể hôn sao!]
Người quay phim của Thẩm Minh Dữu vốn định theo cô lên máy bay, nhưng chân anh ta có hơi run, chiếc máy bay này… anh ta không dám ngồi trên đó.
Người quay phim không bị say máy bay, chỉ là anh ta chưa bao giờ đi máy bay tư nhân, cũng không biết máy bay của ngài Giang lái như thế nào, dù cho anh có giấy phép bay nhưng vậy thì sao? Nếu là người mới vừa nhận được giấy phép, còn không phải sẽ rất nguy hiểm à. Đi máy bay không giống như lái ô tô, người quay phim chưa bao giờ nhìn thấy ngài Giang lái máy bay nên anh ta thực sự sợ hãi, dù sao mạng sống của anh ta cũng rất quý giá.
Thấy người quay phim sợ hãi, Ngô Lực đã bước tới để đảm nhận công việc của anh ta.
Ngô Lực rất muốn thử cảm giác ngồi trên một chuyến bay tư nhân, vì vậy ông ấy mang theo một người quay phim to gan khác đến cùng Thẩm Minh Dữu ngồi trên chiếc máy bay bốn chỗ.
Chẳng mấy chốc, máy bay từ từ cất cánh, vạn vật trên mặt đất dần dần thu nhỏ lại, khung cảnh bao la như tranh vẽ đập vào mắt người ta.
Núi, sông, đồng hoang bao la vô tận.
Thẩm Minh Dữu nhìn khung cảnh trước mặt, ngay cả tâm trạng của cô cũng tự nhiên trở nên tươi sáng hơn.
Cô liếc nhìn Giang Trầm.
Người bên cạnh lái máy bay rất thuần thục, động tác uyển chuyển, kỹ xảo tinh vi, nhìn qua không phải người mới.
Giang Trầm tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn cô: “Sợ sao?”
“Sợ cái gì?” Không phải là cô chưa từng đi máy bay.
“Vậy ngồi vững nhé.” Khóe miệng Giang Trầm cong lên.
Vừa dứt lời, chiếc máy bay đang bay lượn ổn định trên không đột ngột tăng tốc, đầu tiên là bay lên không trung một cách nhanh chóng, sau đó lao mạnh xuống, rồi bay theo hình số 8 hoàn hảo trên bầu trời.
Thẩm Minh Dữu thắt chặt dây an toàn, âm thầm xem thường dáng vẻ khoe khoang của Giang Trầm.
[Aaa, ngài Giang hôm nay đẹp trai quá, dáng vẻ vừa nãy đối với tôi thật sự rất đẹp trai!]
[Ngài Giang: Vừa rồi vợ tôi nhất định bị dáng vẻ của tôi mê hoặc.]
Thẩm Minh Dữu không phát ra âm thanh, nhưng Ngô Lực phía sau không thể không nói: “Tổng giám đốc Giang, lái chậm lại chút, cái mạng nhỏ này của tôi nằm trong tay cậu đó.”
Thẩm Minh Dữu không sợ, nhưng hai người quay phim phía sau lại bị Giang Trầm đột ngột thể hiện kỹ năng làm cho hoảng sợ, màn trình diễn kỹ năng mặc dù rất ngầu nhưng cũng rất đáng sợ, đặc biệt là khi anh lao xuống, suýt chút nữa đã sợ đến phát điên.
Giang Trầm lại để máy bay bay lượn trên cao, sau đó duy trì tốc độ ổn định, lái thẳng về phía trước.
Thẩm Minh Dữu vẫn thích cảm giác bay chậm như thế này, khi nhìn lên có thể thấy mây trắng, nhìn xuống có thể thấy đất liền vô biên.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này trong lòng cô khoan khoái và dễ chịu hơn bao giờ hết.
Giang Trầm đột nhiên hỏi: “Lần hẹn hò này, em có hài lòng không?”
Thẩm Minh Dữu trả lời: “Vẫn còn chỗ cần cải thiện.”
Không thể đạt điểm tối đa, rất dễ tự mãn.
Giang Trầm: “Vậy lần sau anh sẽ cố gắng hơn nữa.”