Tổ chương trình thống nhất giúp bọn họ đặt vé máy bay.
Mấy người Thẩm Minh Dữu đã thu xếp xong hành lý, lúc đang chuẩn bị ra cửa, đột nhiên cửa phòng bị ai đó nhấn chuông.
Niệm Niệm lạch bạch chạy tới mở cửa, lập tức nhìn thấy một người đứng trước cửa với một bó hoa vô cùng đẹp che khuất mặt người đó.
Niệm Niệm nghiêng đầu, muốn nhìn rõ rốt cuộc là ai tới.
Giang Trầm ôm một bó hoa tươi đứng trước cửa phòng khách sạn, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho Thẩm Minh Dữu.
Tối hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Minh Dữu xong, Giang Trầm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Anh gọi điện thoại cho người quản gia già đã chăm sóc hai mẹ con Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm khi còn ở nước ngoài, hỏi quản gia rất nhiều vấn đề, ví dụ như Thẩm Minh Dữu thích hoa gì, có sở thích gì,… rồi anh lấy cuốn sổ nhỏ ghi lại tất cả mọi thứ.
Mặc dù Giang Trầm không rõ điều mà Thẩm Minh Dữu muốn anh tiếp tục suy ngẫm là gì, nhưng anh đã tìm kiếm trên mạng rất lâu nên biết rằng muốn dỗ phụ nữ vui vẻ, tặng hoa luôn là một việc làm đúng đắn.
Hôm nay, anh cố tình bay từ thành phố A tới, sau khi thị sát chi nhánh tại thành phố biển vào buổi sáng, anh chờ đám người Thẩm Minh Dữu ghi hình xong chương trình vào buổi trưa, sau đó tới khách sạn đón họ về nhà.
Trên đường đi, anh tiện thể mua một bó hoa tươi.
Nhưng đến trước cửa, Giang Trầm đang ôm bó hoa lại cảm thấy có hơi ngại ngùng.
Vì thế, sau khi cửa phòng được mở ra, Giang Trầm vô thức dùng hoa che mặt mình lại. Anh nghĩ rằng Thẩm Minh Dữu nhìn thấy mình cầm hoa tươi mà cô thích nhất và xuất hiện ở đây chắc hẳn sẽ cảm thấy bất ngờ.
Giang Trầm hạ bó hoa tươi che mặt mình xuống, sau đó lại nhìn thấy một cục bột nhỏ đứng bên cửa đang nghiêng đầu nhìn anh.
Giang Trầm: “…”
Anh tưởng người mở cửa sẽ là Thẩm Minh Dữu.
Niệm Niệm nhìn thấy người đến là ba mình nên mở cửa phòng để ba vào: “Ba mau vào đi ạ.”
“…” Giang Trầm nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Niệm Niệm, ba ngày không gặp, xem ra con gái không hề nhớ anh chút nào.
“Niệm Niệm, ai tới thế con?” Thẩm Minh Dữu vẫn còn ở trong phòng kiểm tra lần cuối xem có thứ gì bị rơi hay không, Cố Cẩn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì đi sang xem ai tới.
“Mẹ, là con.” Giang Trầm nhìn về phía Cố Cẩn, anh và mẹ mình cũng đã gần một năm chưa gặp nhau, mặc dù mấy ngày trước đã nói chuyện điện thoại nhưng bây giờ được tận mắt nhìn thấy mẹ, Giang Trầm vẫn cảm thấy rất vui.
Cố Cẩn nhìn thấy con trai cũng rất mừng, tính cách của bà và Giang Trầm giống nhau, đều không phải là người thích bộc lộ cảm xúc nên hai mẹ con chỉ ôm nhau một lúc xem như chào hỏi.
Lúc này, Thẩm Minh Dữu cũng đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Giang Trầm xuất hiện, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Bọn cô sắp quay về thành phố A, chắc là Giang Trầm sẽ không đặc biệt tới đón bọn cô về nhà đâu nhỉ?
“Anh tới thị sát chi nhánh bên này.” Giang Trầm ôm một bó hoa tươi trong tay, trả lời cô: “Tiện đường đón mọi người về nhà luôn.”
Cố Cẩn nghe vậy bèn liếc mắt nhìn con trai mình một cái, đón về nhà thì nói là đón về nhà, tiện đường đón về nhà là cái gì? Chẳng lẽ không tiện đường thì không thể đón à?
Niệm Niệm nhìn thấy ba đang cầm hoa tươi, trên những bông hoa rực rỡ dường như vẫn còn đọng nước. Niệm Niệm rất thích bó hoa này, cô bé chưa từng được ba tặng hoa, bàn tay nhỏ của cô bé kéo ống quần của ba, mở to đôi mắt tròn xoe và hỏi: “Ba ơi, hoa này là tặng cho ai vậy ạ?”
Niệm Niệm hy vọng đây là hoa tặng cho Niệm Niệm.
Nhưng ở đây ngoài Niệm Niệm ra thì còn bà nội và mẹ, nhưng trong tay ba chỉ có một bó hoa tươi, căn bản là không đủ để chia. Niệm Niệm đảo con ngươi đen nhánh, bỗng nhiên hiểu ra: “Con biết rồi nhé, nhất định là tặng cho bà nội!”