Sau khi Triệu Kỳ biết cũng muốn đi theo anh ấy. Bởi vì lần trước Quan Tường tung tin đồn về Thẩm Minh Dữu lên mạng nên Triệu Kỳ vẫn luôn muốn đích thân xin lỗi Thẩm Minh Dữu, anh ấy nhất thời mềm lòng đã đồng ý với cô ta.
Ban đầu Triệu Diễm không muốn đồng ý, nhưng mấy hôm trước sức khỏe của Triệu Kỳ không tốt và phải nhập viện, cô ta chỉ vừa mới xuất viện hai hôm nay. Gần đây thời tiết ở thành phố A không tốt lắm, trời mưa liên tục, chân Triệu Kỳ bị thương rất nghiêm trọng vì cứu anh ta trong trận hỏa hoạn lúc trước. Phần lớn da chân đã bị bỏng và hoại tử, tuy rằng sau này vết sẹo được chữa bằng việc cấy ghép da và đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vết sẹo vẫn ở đó cũng vì vậy mà Triệu Kỳ rất ít khi mặc váy. Đùi và đầu gối của cô ta đã trải qua rất nhiều lần phẫu thuật, đến nay vẫn còn một số di chứng. Khi trời mưa, đôi lúc sẽ cảm thấy nhức nhối khó chịu, nếu nặng hơn thì phải nhập viện.
Triệu Diễm thật sự không đành lòng từ chối, anh ấy bèn đưa Triệu Kỳ đi cùng.
Thẩm Minh Dữu thấy Triệu Diễm và Triệu Kỳ đi vào, chỉ nhìn bọn họ một cái rồi tiếp tục đút Niệm Niệm ăn.
Triệu Diễm bất ngờ đến tiệc sinh nhật của người khác mà không chào hỏi, anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi cũng chưa chuẩn bị quà cáp gì hay là như này đi, tôi nướng đồ ăn cho mọi người, nhìn thế thôi chứ tôi đã từng trải qua “huấn luyện nướng thịt chuyên nghiệp” rồi đấy, mùi vị chắc chắn sẽ ngon.”
Đường Khiêm khách sáo nói: “Sao có thể để khách nướng thịt được chứ?”
“Không sao đâu.” Triệu Diễm xắn tay áo đi tới, chuẩn bị nướng thịt xiên cho mọi người.
Trên bếp nướng đã đặt rất nhiều xiên thịt, những xiên thịt nhỏ rất nhiều dẫu mỡ, lò than phía dưới đang cháy hừng hực. Lúc Triệu Diễm vừa tới gần, ngọn lửa bùng lên và đột nhiên bốc cháy.
Thẩm Minh Dữu nhìn sang bên đó và nhíu mày.
Đường Khiêm vội vàng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Triệu Diễm cầm xiên thịt lên, thuần thục dập tắt lửa.
Thấy Triệu Diễm không sao, Đường Khiêm tiếp tục đón khách, Triệu Kỳ cũng được anh ta sắp xếp ngồi ở một chỗ cách Thẩm Minh Dữu không xa.
Triệu Kỳ nhiều lần nhìn về phía Thẩm Minh Dữu, nhưng người xung quanh quá đông lại ồn ào, cô ta không tiện lên tiếng. Vì thế cô ta dứt khoát im lặng ngồi ở đó, thầm nghĩ đợi lát nữa tìm một lúc nào đó không có người sẽ xin lỗi Thẩm Minh Dữu lần nữa.
Không lâu sau, Triệu Diễm bưng thịt xiên đã nướng xong tới.
“Không phải anh sợ lửa sao?” Lúc anh ta đi ngang qua Thẩm Minh Dữu, cô đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ khỏi rồi?”
Cô nhớ rõ sau khi xảy ra hỏa hoạn năm Triệu Diễm mười một tuổi, anh ta đã bị rối loạn căng thẳng hậu chấn thương rất nghiêm trọng. Sau khi được cứu, tuyệt đối không được nhắc tới những chuyện liên quan đến trận hỏa hoạn đó, một khi nhắc tới thì cảm xúc của anh ta sẽ bị mất kiểm soát, tuy rằng sau này đã tốt hơn rất nhiều, nhưng từ đó về sau trở nên rất sợ lửa.
Thẩm Minh Dữu luôn cho rằng căn bệnh này của Triệu Diễm vẫn chưa khỏi, nhưng vừa rồi khi ngọn lửa hừng hực trong lò nướng đột nhiên bùng lên, Triệu Diễm không hề cảm thấy hoảng sợ chút nào.
Nhìn có vẻ như không hề sợ lửa.
Triệu Diễm bối rối hỏi: “Sao em biết anh sợ lửa thế?” Năm anh ta mười một tuổi, trong nhà đã xảy ra hỏa hoạn nên sau này, mỗi khi nhìn thấy lửa, anh ấy sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng sau khi lớn lên, căn bệnh này đã dần trở nên tốt hơn. Có điều lúc anh ta gặp phải hỏa hoạn thì Dữu Dữu đang ở nước ngoài xa xôi, căn bản không biết chuyện gì, người trong nhà cũng chưa từng nói cho cô chuyện này.
Vì thế, lẽ ra Dữu Dữu không biết chuyện anh ấy sợ lửa mới đúng.
Chẳng lẽ ba đã nói cho Dữu Dữu sao?
Ở bên kia, Triệu Kỳ nghe thấy bọn họ nhắc tới trận hỏa hoạn năm đó, cả người cô ta bỗng cứng đờ, hai tay để dưới bàn gắt gao siết chặt lại, thấp thỏm và bất an nhìn về phía Thẩm Minh Dữu.