Ngay khi Triệu Kỳ cảm thấy vô cùng căng thẳng, Đường Khiêm say bí tỉ ngã “phịch” xuống, cả người và ghế đều nằm dài trên đất.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều bị Đường Khiêm hấp dẫn, sự chú ý của Thẩm Minh Dữu và Triệu Diễm cũng chuyển sang đó. Thấy đề tài trận hỏa hoạn kia bị cắt đứt, lúc này đôi tay đang đặt dưới bàn của Triệu Kỳ mới thả lỏng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Diễm đặt đĩa xuống rồi cùng những người khác đỡ Đường Khiêm dậy.
Đường Khiêm cười ha ha hai tiếng: “Không sao, không sao, tôi không say, chỉ không cẩn thận trượt chân thôi, mọi người cứ ăn uống tiếp đi.”
Đường Khiêm đứng dậy rót rượu cho mọi người thì lại phát hiện đã uống hết rượu, anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên: “Rượu hết rồi, mọi người chờ ở đây để tôi đi mua.”
Rõ ràng Đường Khiêm đã say, mọi người cũng không dám để anh ta ra ngoài. Thẩm Minh Dữu nhớ ra tủ lạnh nhà mình cũng có rượu và đồ uống, lại thấy Niệm Niệm có vẻ đã hơi buồn ngủ, cô bèn bế Niệm Niệm lên và nói: “Không cần đi mua đâu, nhà tôi có rượu, để tôi về nhà lấy cho.”
Đường Khiêm lập tức nói: “Lão sư Thẩm, vậy cô nhớ qua đây nhanh nhé, tất cả mọi người đều đang chờ rượu của cô đó.”
Giang Trầm đang định đứng lên quay về cùng Thẩm Minh Dữu thì Triệu Diễm lại đứng lên nhanh hơn anh một bước, ôm lấy Niệm Niệm từ tay Thẩm Minh Dữu, anh ấy nói: “Anh đi với em.”
Anh ấy nói xong lập tức bế Niệm Niệm đi, Thẩm Minh Dữu chỉ có thể đi theo anh ấy ra cửa.
Tâm trạng của Triệu Kỳ lại vô cùng thấp thỏm.
Sau khi trở về, Thẩm Minh Dữu bảo Triệu Diễm qua tủ lạnh lấy rượu và đồ uống, còn cô bế Niệm Niệm lên lầu, nhanh chóng tắm rửa cho Niệm Niệm. Cũng đã sắp chín giờ, Niệm Niệm nằm trên giường dụi mắt, nói với mẹ: “Chúc mẹ ngủ ngon.”
Thẩm Minh Dữu hôn Niệm Niệm, Niệm Niệm nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.
Thẩm Minh Dữu bật camera giám sát trong phòng ngủ lên, hình ảnh giám sát kết nối với điện thoại di động, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm xuất hiện trong ống kính điện thoại, cô mới rời khỏi phòng và bước xuống lầu.
Lúc đến đầu cầu thang, cô tình cờ đụng phải Triệu Diễm vừa đi lên.
Thẩm Minh Dữu còn tưởng Triệu Diễm lấy rượu xong đã rời đi, không ngờ anh ấy vẫn còn đang ở đây chờ mình.
Triệu Diễm hỏi: “Niệm Niệm ngủ rồi à?”
Thẩm Minh Dữu làm lơ anh ấy, đi vòng qua rồi tiếp tục bước xuống lầu, nhưng ngay sau đó Triệu Diễm đã đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô.
“Dữu Dữu, em có nhất thiết phải dùng thái độ như vậy với anh không?” Trong lòng Triệu Diễm rất khó chịu, anh ấy luôn muốn hàn gắn mối quan hệ với em gái, nhưng Thẩm Minh Dữu luôn dùng thái độ dửng dưng với anh ấy. Điều này khiến anh ấy cảm thấy bản thân rất vô dụng, ngay cả việc lấy lòng em gái cũng không biết nên làm như thế nào.
“Anh cảm thấy em nên dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với anh?” Thẩm Minh Dữu hất tay Triệu Diễm ra: “Triệu Kỳ thông đồng với Quan Tường hại em bị chửi mắng trên mạng, loại người như vậy, anh còn dám đưa cô ta đến trước mắt em? Anh như vậy là ghét em hay là ghét chính bản thân mình hả?”
Tối nay là tiệc sinh nhật của Đường Khiêm nên cô không muốn phá hỏng bầu không khí, bằng không Thẩm Minh Dữu đã sớm khó chịu bảo bọn họ rời đi rồi.
Triệu Diễm lo lắng nói: “Anh không có ý gì cả, anh dẫn em ấy tới là để em ấy xin lỗi em.”
“Em không cần lời xin lỗi của cô ta!”
Triệu Diễm hơi luống cuống tay chân: “Dữu Dữu, Triệu Kỳ đã biết sai rồi, em ấy cũng đã bị trừng phạt rồi. Chúng ta là người một nhà, giữa người nhà với nhau, cho dù có một chút xung đột…”
Thẩm Minh Dữu ngắt lời anh ấy: “Em xin anh hãy nhớ cho kỹ, cô ta không có bất cứ quan hệ gì với em hết. Triệu Kỳ là người nhà của anh, không phải của em!”