“Sao anh lại tới đây?” Thẩm Minh Dữu hỏi anh.
“Đón em về nhà.” Giang Trầm nhìn cô: “Lần này anh không thuận đường ghé qua mà là đặc biệt tới đây để đưa em về nhà.”
“…” Thẩm Minh Dữu ngồi vào trong xe, hỏi anh: “ Niệm Niệm đâu?”
“Niệm Niệm ở nhà, có quản gia và dì chăm sóc, em yên tâm.”
Thẩm Minh Dữu vừa ngồi xuống, Giang Trầm đã xoay người, từ ghế sau của xe lấy ra một bó hoa hồng lớn nở rộ, anh mỉm cười nói: “Chúc mừng em đóng máy, hoa hôm nay sẽ không bị Niệm Niệm cướp mất nữa.”
Thẩm Minh Dữu nhớ tới bó hoa Niệm Niệm gửi cho cô mấy ngày trước, cô mỉm cười nhận lấy bó hoa từ tay Giang Trầm.
Nhìn thấy nụ cười trong mắt Thẩm Minh Dữu, đột nhiên Giang Trầm nói: “Dữu Dữu, gần đây biểu hiện của anh thế nào?”
“Hả?” Thẩm Minh Dữu không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy.
Giang Trầm nheo mắt nhìn sắc mặt của cô: “Lần trước anh tỏ tình với em, em nói muốn xem biểu hiện của anh như thế nào, em cảm thấy biểu hiện gần đây của anh có được không?”
Lúc này Thẩm Minh Dữu mới nhớ tới ngày Triệu Diễm biết được chân tướng của vụ hoả hoạn. Sau khi Giang Trầm đưa Triệu Diễm say rượu về khách sạn, lúc trở về dường như anh đã thật sự “thổ lộ” với cô.
Thẩm Minh Dữu nhớ tới lúc Giang Trầm hỏi cô có thể thích anh hay không, cô đáp rằng còn tùy vào biểu hiện của anh.
Thẩm Minh Dữu: “Anh xem cái đó là tỏ tình hả?”
Một câu “Anh thích em” còn chưa nói, sao có thể tính là tỏ tình được?
Hai tháng này những biểu hiện khác thường của Giang Trầm đều là vì theo đuổi cô, Thẩm Minh Dữu có thể cảm nhận và nhìn thấy được hết, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói là anh thích cô.
Giang Trầm nhớ lại một chút, dường như lời thổ lộ lần trước của anh cũng không chính xác lắm.
“Thẩm Minh Dữu, em nghe này, anh thích em.” Giang Trầm nhìn cô không chớp mắt: “Chúng ta yêu nhau đi!”
**
Như thường lệ, đúng giờ là Giang Trầm lái xe đến nhà trẻ đón con gái tan học.
Hiện giờ Niệm Niệm đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở nhà trẻ, cô bé còn kết giao được một vài người bạn tốt khi ở nhà trẻ. Lúc Giang Trầm đến, anh nhìn thấy Khương Húc và cậu bé trắng trẻo mập mạp đang đứng bên cạnh Niệm Niệm, ba bạn nhỏ ngoan ngoãn đứng thẳng hàng chờ ba mẹ tới đón bọn họ.
“Niệm Niệm, ba con tới đón rồi kìa.”
“Ba Niệm Niệm, lại là anh đến đón con đấy à.”
Giang Trầm thường xuyên tới đón con gái tan học cho nên ít nhiều gì thì anh cũng quen biết phụ huynh của các bạn nhỏ khác đến đón con ở nhà trẻ, khi tình cờ chạm mặt sẽ hàn thuyên đôi ba câu chào hỏi bọn họ. Mặc dù bình thường khi ở bên ngoài, mọi người đều gọi anh một tiếng tổng giám đốc Giang, nhưng khi ở nhà trẻ, dù anh có là tổng giám đốc chức vụ cao đến mấy thì ở đây, mọi người đều gọi anh là “ba Niệm Niệm”.
Sau khi chào hỏi những phụ huynh khác tới đón con, Giang Trầm bước nhanh đến trước mặt ba bạn nhỏ.
“Chú Giang, mẹ của con nói, hôm nay nhờ chú đưa con đến lớp năng khiếu.” Thấy Giang Trầm đi qua, Khương Húc liền lên tiếng.
“Cả con, cả con nữa, ba con cũng nói nhờ chú Giang đưa con đi.” Sợ chú Giang bỏ sót mình, nhóc mập bên cạnh Khương Húc cũng vội vàng nói theo.
Giang Trầm đi tới trước mặt con gái, nói với hai người bạn tốt của Niệm Niệm: “Chú biết rồi, ba mẹ các con đã nhắc chú trước, hôm nay chú sẽ đưa các con qua đó.”
Ở nhà trẻ cũng có hoạt động giao lưu giữa các phụ huynh, trong khoảng thời gian này, không chỉ Niệm Niệm kết giao được bạn tốt ở nhà trẻ mà ngay cả Giang Trầm là Niệm Niệm nên cũng quen biết với một số phụ huynh khác. Trong số đó, ngoại trừ ba mẹ của Khương Húc anh quen biết từ trước ra thì còn có ba mẹ của cậu bé tên Lỗ Tư Mậu, nhũ danh là Nhóc Mập*.
*Phiên âm hán việt là Bàn Tử
Các phụ huynh trao đổi thông tin với nhau, nếu như phụ huynh nào đó có việc thì sẽ nhờ phụ huynh khác đón con hộ.