Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 65: 65: Phản Kích



Lúc nghe tin Thời Tiến tìm được manh mối liên quan đến mẫu vật, Quái Nhị và Quái Tam liền vội vã quay về, túm tụm lại xem thứ đồ trong tay Thời Tiến.
“Đây là nét chữ của Long Thế à?” Thời Tiến chỉ vào chữ “Quân” mờ nhạt hỏi.
Quái Nhị và Quái Tam quan sát tỉ mỉ một lúc, rồi cùng gật đầu khẳng định.

Quái Nhị nói: “Là nét chữ của Long Thế.

Khi viết tên cậu Quân, hắn hay thích kéo dài nét chữ, rất dễ nhận dạng.”
Thời Tiến mừng rơn, vội dúi tập tài liệu vào tay Quái Nhị: “Mau, gửi fax cái này qua cho chú Long đi, chắc hẳn bên trong có manh mối mới về mẫu vật đấy.

Cái này cộng với phần tôi tìm được lần trước, kiểu gì cũng suy ra được toàn bộ mẫu vật thôi.”
Quái Nhị không kiềm được mà vò đầu hắn thật lực, đoạn nhận lấy tài liệu, quay lưng vội vã rời đi.
Nước L chênh lệch múi giờ với Trung Quốc, lúc bị Quái Nhị gọi điện thoại quấy nhiễu, chú Long vừa mới kết thúc một ngày nghiên cứu và ngủ chưa được bao lâu.

Vốn dĩ chú còn hơi gắt ngủ, nhưng khi nghe Quái Nhị nói xong, mọi cơn buồn ngủ bay biến cả.

Chú tức tốc vén chăn rời giường, vừa nói một câu chờ vào điện thoại, vừa bước nhanh về phía thư phòng.
Tiếng máy fax liên tục nhẹ vang lên, hết tờ này đấy tờ khác được đẩy ra.
Chú Long xem từng trang một.

Càng xem, chú càng kích động, nói: “Phần tài liệu này hữu ích lắm đây! Các trang đầu là tỉ lệ chiết xuất và kết hợp các thành phần độc hại, các trang sau hẳn là ghi lại các mẫu sử dụng được, trong đó còn có vài loại chất độc hoàn toàn trùng khớp với thành phần mẫu vật mà Thời Tiến tìm ra được lần trước.

Lần này các cậu làm tốt lắm!” Dứt lời, chú liền cúp máy, cầm tập tài liệu đi đến phòng thí nghiệm.
Tút, tút, tút.
Nghe thấy tiếng báo bận vang lên trong điện thoại, Quái Nhị đưa mắt về phía Thời Tiến đang căng thẳng nhìn mình.

Vẻ mặt nghiêm túc chợt đổi, miệng cười toe toét, anh ta giang tay choàng vai Thời Tiến nói: “Đi! Đãi cậu một bữa thịnh soạn, đại công thần của chúng ta.”
Thời Tiến nghe vậy liền buông nỗi lo lắng trong lòng xuống.

Hắn biết chú Long đã cho ra kết quả tốt, bèn hớn hở quàng vai bá cổ Quái Nhị, còn đấm thêm mấy cú thật lực bày tỏ sự vui mừng của bản thân.
Quái Nhị bị đánh đau cả người, vội đẩy hắn ra, làm dáng phản công.
Tuy cuộc khám xét phòng thí nghiệm chưa kết thúc, nhưng nhiệm vụ lần này của đám Thời Tiến coi như về cơ bản đã hoàn thành.
Bọn họ tụ tập ăn một bữa cơm thật vui vẻ, sau đó cùng gọi điện cho Liêm Quân báo cáo tình hình, rồi quay về trung tâm y tế Lệ Thuỷ, tìm một phòng bệnh bốn người trống, định bụng đánh một giấc qua đêm tại đó.
Tắm táp xong, mỗi người tự chọn cho mình một chiếc giường bệnh để ngả lưng.

Quái Nhị trùm chắn nói: “Bên này xong việc rồi, tiếp theo phải đi hỗ trợ cho Quái Nhất.

Trận thanh trừng của bọn Quái Nhất mới là phần quan trọng nhất, chỉ có anh ta và Quái Ngũ làm không xuể.”
Quái Tam ngó lơ anh ta, nhắm mắt ra vẻ muốn đi ngủ sớm.
“Chậc, cái thằng này chán bỏ xừ.” Quái Nhị khinh khỉnh lườm hắn, chuyển sang hỏi Thời Tiến ở giường đối diện, “Tiểu Tiến Tiến à, nhiệm vụ tiếp theo cậu vẫn đi với bọn tôi chứ?”
“Đi.” Thời Tiến đáp, đoạn nhắm mắt theo, “Đừng nói nữa, tôi muốn đi ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe.”
Nói vậy để dọa ai đấy.
Quái Nhị cạn lời, đảo mắt nhìn hai đứa “bạn cùng phòng” không chịu hùa theo mình, trừng mắt một cái rồi tung ra chăn nằm xuống.
Trung tâm y tế Lệ Thuỷ đêm nay vẫn còn náo nhiệt.

Sau khi tàn dư của Thuỷ Tức bị quét sạch, chính phủ nước L cử thêm những người khác đến, chia nhóm đưa các bệnh nhân trong trung tâm đến các bệnh viện khác.
Thời Tiến ngủ không sâu lắm, thỉnh thoảng bị tiếng lục đục của các bệnh nhân đánh thức.

Cố chợp mắt đến hơn ba giờ sáng, hắn loáng thoáng nghe thấy động tĩnh từ giường Quái Tam, bèn dứt khoát ngồi dậy theo.
“Anh không ngủ nữa à?” Hắn nhìn về phía Quái Tam đang gấp chăn, thì thào hỏi.
“Không ngủ nữa, hôm qua ngủ sớm quá, cố ngủ tiếp cũng không được.

Tôi định đến phòng thí nghiệm xem sao, bọn họ khám xét cả tối, chắc hẳn đã có kết quả rồi.” Quái Tam nói bằng giọng khe khẽ, “Tôi làm cậu tỉnh giấc à? Ngủ tiếp đi, khi nào khởi hành tôi sẽ gọi cậu.”
Thời Tiến xoa mặt, xuống giường theo, nói: “Không phải đâu, tôi cũng ngủ đủ rồi, đến phòng thí nghiệm với anh vậy.”

Quái Tam thấy thế không khuyên nữa, hai người kết bè bỏ lại Quái Nhị, rửa ráy sơ qua, chào hỏi với người canh gác bên ngoài, rồi tiến thẳng về phía phòng thí nghiệm.
Lúc hai người sắp đến gần thang máy cạnh nhà xác, bỗng nhiên có một bóng người gầy gò bé nhỏ lao vụt ra từ trong góc tối, đâm thẳng về phía Thời Tiến.
Tiếng gọi của nhóc Chết lập tức cao vút lên: “Tiến Tiến! Thanh tiến độ của cậu đang tăng, mau tránh ra!”
Thời Tiến liền nghiêng người theo phản xạ, bóng người nhỏ gầy nọ không kịp phòng bị nên vồ hụt, ngã lăn kềnh trên mặt đất.

Nó rên lên một tiếng rồi lườm Thời Tiến, đứng dậy toan bỏ chạy.
Quái Tam nhanh chân bước tới giữ tay nó lại, xách nó khỏi mặt đất, đem tới chỗ sáng sủa để xem kĩ hơn.

Hắn phát hiện kẻ lỗ mãng xông tới hóa ra là một đứa nhóc mười một, mười hai tuổi, trên người vẫn còn mặc đồ bệnh nhân.

Hắn cau mày, nói: “Bệnh nhân ở tầng nào chạy ra vậy? Này bạn nhỏ, bố mẹ nhóc đâu?”
Câu sau hắn hỏi bằng tiếng Y, nhưng rõ ràng đứa nhóc nghe không hiểu, chỉ cuống quýt rụt tay cúi đầu, vùng vằng muốn chạy, không dám nhìn mặt bọn họ.
Thời Tiến nhìn thanh tiến độ của mình thoắng cái đã hạ xuống 500, cũng cau mày.

Hắn đến trước mặt đứa nhóc, quan sát từ trên xuống dưới, rồi bất thình lình khom lưng giật tay nó ra, gỡ từng ngón tay đang siết chặt của nó.
Một ống tiêm nhỏ lộ ra, giống y hệt cái Long Thế từng dùng.
Quái Tam lập tức biến sắc, đổi xách thành túm, quát hỏi đứa nhóc mấy câu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56

Song nó vẫn không hiểu, còn bị giọng điệu và vẻ mặt của Quái Tam dọa điếng người, sự sợ hãi ngày càng hiện rõ trên gương mặt, lực giãy giụa cũng ngày càng mạnh hơn.
Quái Tam thôi quát nạt, nhìn Thời Tiến nói: “Nó không hiểu.

Trông bộ dạng này, rất có khả năng là con của bè lũ tàn dư Thuỷ Tức.”
Thời Tiến lại có vài nghi ngờ khác: “Nó xông thẳng về phía tôi, mục tiêu rất rõ ràng, nếu là tàn dư của Thuỷ Tức, hẳn nó phải tấn công bất cứ ai mới đúng.

Vả lại nó không chọn vũ khí tầm xa, ngược lại còn chọn tiêm cho tôi cái này, hơi kì lạ.”
“Có thể do nó thấy mặt cậu non, cho rằng cậu dễ xơi hơn, còn vũ khí…” Quái Tam cau mày, để chắc ăn, vẫn gọi một thuộc hạ biết tiếng địa phương đến, giao đứa nhóc cho anh ta, ra lệnh, “Thẩm vấn nó, điều tra rõ thân phận của nó.”
Thuộc hạ đáp rõ, đưa đứa nhóc đi.
Thời Tiến nhìn theo bóng lưng đứa nhóc, rồi nhìn xuống kim tiêm trong tay, hỏi: “Cái này xử lý sao đây?”
“Gửi cho chú Long đi.” Quái Tam đáp.
Thời Tiến gật đầu, quấn vài lớp vải cho kim tiêm rồi nhét vào túi, tiếp tục theo chân Quái Tam đi đến nhà xác.
Thang máy gần nhà xác đã được người của chính phủ và Diệt canh gác, Quái Tam và Thời Tiến chào hỏi người canh gác rồi vào thang máy, đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm lúc này đèn đuốc sáng choang, cách một khoảng lại có một người gác.

Phòng để đồ cuối hành lang đã được dọn sạch, thi thể trong phòng để xác cũng được dời đi trong đêm, bên trong biến thành phòng nghỉ tạm thời.

Lúc Thời Tiến và Quái Tam tiến vào, các bác sĩ trắng đêm khám xét lục tục đi ra, trong tay mỗi người đều xách một chiếc hộp được niêm phong.
“Tình huống thế nào?” Quái Tam dò hỏi.
Trông thấy bọn họ, bác sĩ dẫn đầu vội xoa mặt chấn chỉnh tinh thần, tiến đến nói: “Đang định báo cáo với các anh đây, chúng tôi phát hiện ra vài thứ kì lạ.

Những loại thuốc mới được nghiên cứu trong phòng thí nghiệm này bề ngoài không liên quan gì đến việc kinh doanh Thuỷ Tức, mà ngược lại có chút liên quan đến Thương Hỏa.”
Quái Tam khẽ nhướng mày, hỏi: “Liên quan gì?”
“Ví dụ như cái này, ở nước M mới thịnh hành loại ‘thuốc Vui Vẻ’, theo những gì chúng tôi biết, đó là loại thuốc mới Thương Hỏa vừa tung ra vào đầu năm nay, gây nghiện mạnh, giá cắt cổ, số lượng ít, trước mắt chưa có ai tìm ra phương pháp điều chế, nhưng trong phòng thí nghiệm của Thuỷ Tức lại có rất nhiều bán thành phẩm của ‘thuốc Vui Vẻ’ và tài liệu về nghiên cứu điều chế, như thể ‘thuốc Vui Vẻ’ được nghiên cứu và sản xuất liên tục ngay tại đây vậy.” Bác sĩ giải thích, còn lấy một hộp thuốc từ trong hộp niêm phong ra.
Quái Tam nhận lấy viên thuốc, xem xét một lúc.

Rồi hắn và Thời Tiến nhìn nhau, trong mắt hai người đều ánh lên sự kinh ngạc.
“Thuốc của Thuỷ Tức lại do Thương Hỏa bán, lẽ nào Thuỷ Tức thực chất là tổ chức ngầm của Thương Hỏa tại nước L?” Thời Tiến bày tỏ phỏng đoán trong lòng mình, có cảm giác hành trình đến khu đông nam lần này bỗng dưng trở nên ảo diệu hơn hẳn.
Quái Tam cau mày, nói: “Nếu đúng là vậy, tức Long Thế luôn làm việc cho Thương Hỏa ư? Sau đó hắn ta bị vắt sạch giá trị, lại bị Thương Hỏa bán cho Cửu Ưng?”
Giờ thì Thời Tiến thấy Long Thế hơi đáng thương rồi đấy.

Nếu đây là sự thật thì Long Thế quả là tận cùng của bia đỡ đạn.

Bây giờ hắn thậm chí có chút nghi ngờ, sự hợp tác của Cửu Ưng và Thương Hỏa chính là nhờ cái bia đỡ đạn biết đi Long Thế gián tiếp thúc đẩy.
Không một ai ngờ tới bước tiến triển này.

Hai người không dám trễ nải, lập tức quay về phòng bệnh, gọi Quái Nhị còn đang ngái ngủ dậy.
Vừa nghe thấy phán đoán của bọn họ, Quái Nhị cũng lập tức tỉnh người, vội vã bật dậy kiểm kê thông tin đã tổng hợp mà mỗi nhóm thu thập được tối hôm qua.

Không kiểm thì không sao, chứ một khi đã kiểm, kết quả phải nói là hết cả hồn.
Điểm kì lạ của bọn Thuỷ Tức nhiều vô kể.

Đầu tiên là phòng thuốc, hàng hóa trong phòng thuốc trung tâm y tế hoàn toàn khác với hàng hóa trong kho.

Bên trong phòng thuốc toàn chứa nguyên liệu cần thiết để chế tạo “thuốc Vui Vẻ”, mà trong kho hàng chỉ chứa dược phẩm thông thường, là những món hàng được buôn bán chủ yếu của Thuỷ Tức.

Thứ hai là tài liệu trong phòng thí nghiệm.

Tài liệu cho thấy ngoại trừ “thuốc Vui Vẻ”, phòng thí nghiệm này còn nghiên cứu chế tạo một vài loại thuốc để ám sát.

Thí dụ như thuốc tiêm Long Thế và đứa trẻ kia từng dùng, chúng thuộc phạm trù thuốc ám sát, đều là chất độc, không khiến người ta mất mạng ngay lập tức mà chỉ làm họ chết dần chết mòn.

Song, Thuỷ Tức chưa từng dùng đến loại thuốc này ở bên ngoài, tất cả thuốc ám sát được nghiên cứu không biết đã đi đâu về đâu.

Cuối cùng, nguồn tài chính của Thuỷ Tức có vấn đề.

Nhân viên điều tra đã phát hiện ra một quyển sổ kế toán không công khai từ một két sắt của trung tâm y tế Lệ Thuỷ.

Sổ kế toán ấy cho thấy, khoản thu nhập từ phòng thuốc hoàn toàn tách bạch với thu nhập chung của toàn bộ Thuỷ Tức.
“Trời ạ, bọn Thủy Tức này giấu kĩ gớm.

Tôi còn tưởng bọn chúng chỉ là một tổ chức nhỏ bình thường thôi chứ.” Quái Nhị che tập tài liệu đi, nói tiếp, “Tôi nghĩ chúng ta phải về thẩm vấn Long Thế lần nữa thôi.

Những năm qua hắn nghiên cứu ra lắm thứ tệ hại, chắc hẳn sẽ biết được nhiều chuyện.”
Quái Tam lắc đầu: “Tôi lại cho rằng hắn chẳng biết cái gì cả.

Thương Hỏa bán đứt hắn đi không chút nể nang, nếu hắn biết được gì đó, không lý nào đến tận bây giờ vẫn không cắn ngược Thương Hỏa cú nào.

Tính nết của hắn không phải kiểu nhẫn nhục chịu đựng như vậy, nhưng quả thật chúng ta nên trở về thẩm vấn hắn lần nữa.”
Thời Tiến mong ngóng kề lại gần, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về luôn đi?”
Quái Nhị và Quái Tam đồng loạt nhìn về phía hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Quái Nhị phì cười, xoay người hắn đi, rồi đứng dậy nói: “Biết cậu nhớ cậu Quân rồi.

Đi, thu dọn đồ đạc về nhà nào!”

Lúc bước ra khỏi trung tâm y tế, Thời Tiến luôn có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi.

Hắn không nhịn được quay đầu nhìn về phía trung tâm y tế chẳng còn mấy bóng người, song chẳng phát hiện ra điều gì.
Nhóc Chết nhắc nhở: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu đột nhiên tăng lên, đã chạm mốc 600.

Chung quanh đây có nguy hiểm.”
“Quả nhiên có kẻ nào đó đang theo dõi tao, không phải ảo giác.” Thời Tiến đáp lời, đưa mắt quét quanh trung tâm y tế lần nữa.

Bỗng nhớ tới đứa trẻ tấn công mình, hắn bèn tìm tới Quái Tam hỏi, “Đứa nhóc bị thuộc hạ của anh mang đi thẩm vấn đến đâu rồi?”
Quái Tam đáp: “Đã xác nhận là dư đảng của Thủy Tức, không phải con của bọn dư đảng.

Nó là thành viên râu ria, mới gia nhập Thủy Tức chưa được bao lâu, trước đây là cô nhi, giờ đã được giao cho chính phủ nước L.”

Thời Tiến tiếp tục hỏi: “Nó chủ động muốn tấn công tôi ư? Nó lấy thuốc từ đâu ra?”
Quái Tam mở xem thông tin thuộc hạ gửi đến, đoạn đáp: “Thuốc là do nó tìm được từ trong góc nào đó của phòng thuốc.

Nó muốn tấn công cậu là vì cậu đả thương người cấp trên từng đưa nó gia nhập Thủy Tức, chính là kẻ đầu tiên trong nhóm người bị cậu hạ gục ở phòng thuốc.”
Vậy là hiểu nguyên cớ rồi.
Thời Tiến liếc nhìn thanh tiến độ của mình, cố dằn xuống những suy nghĩ sâu xa, khom lưng leo lên xe.

Sau khi rời khỏi thành phố cấp hai nơi trung tâm y tế Lệ Thuỷ tọa lạc, Thời Tiến phát hiện thanh tiến độ đang chạm mốc 600 của mình lại về mức 500.
Thời Tiến ngày càng chắc chắn, trước đó có người theo dõi mình, bèn bày tỏ cảm giác của mình với Quái Nhị đang lái xe.

Quái Nhị rất xem trọng vấn đề này, anh ta nghĩ ngợi một chốc, rồi từ từ giảm tốc độ, thôi chuyển làn liên tục để lừa bịp, bắt đầu để ý phía sau có chiếc xe nào đang theo dõi hay không.
Khoảng chừng một phút sau, Thời Tiến phát hiện thanh tiến độ của mình lại tăng lên.

Cùng lúc đó, Quái Nhị nhạy bén phát hiện ra một chiếc xe con màu đen khả nghi dường như đang theo dõi bọn họ từ gương chiếu hậu.
“Ái chà, có người thật này.

Thời Tiến, trực giác của cậu nhạy thật đấy.

Các cậu nghĩ xem, bọn người đuổi theo chúng ta là ai?” Quái Nhị ngậm điếu thuốc, ung dung hỏi.
Quái Tam đáp: “Thuỷ Tức đã bị thanh trừ, còn ai có thể bám đuôi chúng ta từ trung tâm y tế Lệ Thuỷ ngoài đám Cửu Ưng chứ.

Chỉ có bọn chúng biết chúng ta chắc chắn sẽ đến trung tâm y tế Lệ Thuỷ điều tra tình hình.

Nhưng cũng không chừng là Thương Hỏa, với điều kiện tiên quyết rằng Thuỷ Tức thật sự là tổ chức ngầm của Thương Hỏa, đồng thời Thương Hỏa cũng giống Cửu Ưng, đoán được chúng ta sẽ đi điều tra tổ chức mà Long Thế từng ẩn nấp.

Nói chung, anh chú ý tí đi, đừng để bọn chúng có cơ hội gây sự ngay trên đường.”
“Biết rồi.” Quái Nhị đạp ga, thoáng chốc đã cho chiếc xe khả nghi nọ hít khói, rồi nói tiếp, “Cơ mà tôi nghiêng về khả năng kẻ đuổi theo chúng ta là Cửu Ưng hơn.

Nếu Thương Hỏa thật sự muốn ngăn cản chúng ta, chúng đã chặn đầu ngay từ khi ở trung tâm y tế Lệ Thuỷ rồi.

Với tiến độ điều tra thuận lợi như vậy, ắt hẳn bây giờ Thương Hỏa còn không lo nổi cho bản thân, tạm thời chẳng thừa hơi đến nước L làm phiền chúng ta đâu.”
“Dù sao đi nữa thì chú ý một chút vẫn hơn.

Đây là cơ hội duy nhất cho Cửu Ưng hoặc Thương Hỏa xác định hành tung của chúng ta, nhăm nhe thời cơ tấn công đấy, cẩn thận chút đi.

Tôi điều người sang trước đã, miễn bị bọn chúng tập kích bất ngờ.” Quái Tam nói xong liền lấy điện thoại ra.
Chơi thì chơi, nhưng một khi đã xác nhận có người đang theo dõi phía sau, thái độ Quái Nhị vẫn trở nên nghiêm túc ngay tức khắc.

Suy cho cùng, nếu thật sự đánh nhau giữa đường, chưa chắc ai là kẻ chịu thiệt đâu.

Anh ta phà khói thuốc ra, bắt đầu tăng tốc: “Yên tâm, tôi nắm chắc rồi.”
Sau ba lần liên tục bị bỏ xa, có lẽ chiếc xe bám đuôi đã nhận ra sự thật rằng mình bị Quái Nhị phát hiện, nó bỗng không thèm che dấu tung tích nữa, tăng tốc truy đuổi gắt gao, áp sát xe đám Quái Nhị một cách trắng trợn.
Quái Nhị thấy thế hừ một tiếng, tăng tốc lần nữa.
Hai chiếc xe ở trên đường bắt đầu anh truy tôi đuổi.

Thời Tiến nhìn thanh tiến độ cứ trồi lên sụt xuống mỗi khi chiếc xe bám đuôi áp sát rồi thụt lùi, tâm trạng từ ban đầu căng thẳng dần biến thành trơ lì, thậm chí còn có tâm tình để thất thần, sau đó chọt nhóc Chết ở trong đầu: “Kẻ theo dõi trong chiếc xe phía sau rõ ràng nhắm đến tao, tao đoán chúng muốn bắt tao để uy hiếp Liêm Quân.

Mày nói xem tao có nên giả vờ tạo sơ hở cho chúng, rồi tóm ngược cả lũ không.”
Nhóc Chết nghiêm khắc từ chối: “Không được.

Tiến Tiến à, cục cưng vẫn đang chờ cậu bình an trở về đấy.”
“Được thôi.” Thời Tiến nhớ tới Liêm Quân, miễn cưỡng từ bỏ suy nghĩ hơi mạo hiểm này đi.
Khi màn đuổi bắt kéo dài được ba tiếng đồng hồ, Quái Nhị bỗng phát hiện lượng xe bám đuôi tăng lên, từ một chiếc biến thành bốn chiếc.
Quái Nhị cau mày: “Gã này quyết làm tới cùng thật đấy à?”
“Đừng sợ, người của ta đã bố trí xong rồi, anh cứ việc lái xe.” Quái Tam tiếp lời, thái độ tự tin đến ngạo mạn.
Quái Nhị chỉ chờ mỗi câu này của hắn, lại lần nữa rồ ga.
Lại qua nửa tiếng, cả bọn chạy đến một đoạn đường khá vắng vẻ.

Những chiếc xe bám đuôi cũng dần dần từ bốn chiếc biến thành sáu chiếc, trong đó có hai chiếc bắt đầu điên cuồng tăng tốc, cố đâm vào chiếc xe van Quái Nhị lái mấy phen, xem chừng đã nóng lòng muốn tấn công rồi.
Quái Tam đột nhiên lên tiếng: “Chính là chỗ này.”
Quái Nhị quyết đoán xoay vô lăng, lao về phía công trường xây dựng bỏ hoang ở bên đường.
Mấy chiếc xe tăng tốc truy đuổi vội vã rẽ hướng chạy theo, cùng lúc đó có kẻ ló đầu ra khỏi cửa sổ, bắt đầu giơ súng nã về phía họ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 181: Tiêu hao tinh thần

Phụt!
Là âm thanh lốp xe bị bắn thủng! Xe van bất ngờ chệch hướng, Quái Nhị nắm chặt vô lăng bất động, chân giẫm lên phanh.
Mấy chiếc xe nhanh chóng bao vây, có một chiếc được đà bay đâm thẳng về phía xe van.
Ầm! Xe van văng mạnh về phía trước một đoạn.

Ba người trong xe cũng chúi đầu tới theo quán tính.

Quái Nhị vỗ lên bàn phím, mắng: “Lũ điên này, muốn lấy mạng chúng ta đây mà!”
“Tấn công!” Quái Tam ra lệnh với đầu dây điện thoại bên kia.
Một giây sau, vô số bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ những chỗ kín đáo trong công trường.

Bọn họ mượn tạp vật làm lá chắn, đồng loạt nã súng về phía những chiếc xa đang bao vây xe van, chẳng mấy chốc đã biến chúng thành tổ ong vò vẽ.
Đám người trong xe kinh hãi, cuống cuồng phản công.
Trong công trường bỏ hoang lập tức vang dội tiếng súng rung trời.

Thời Tiến bị Quái Tam ấn đầu nằm sấp trong xe, tai thính nghe thấy có kẻ nhân lúc hỗn loạn mò lại gần xe van, bèn trở tay móc súng ra.
“Đừng nhúc nhích, người bên ngoài sẽ xử chúng.” Quái Tam ấn bàn tay cầm vũ khí của Thời Tiến xuống.
Thế là Thời Tiến nằm im ru, bảo nhóc Chết giúp mình gia tăng thính lực, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân kề cận xe van chẳng mấy chốc đã bị cắt ngang bởi tiếng rên rỉ.

Tiếng súng lại vang lên một hồi, sau đó dần dần lắng xuống.

Điện thoại của Quái Tam reo lên, tuyên bố cuộc hỗn chiến đã kết thúc.
Quái Nhị xuống xe trước kiểm tra tình hình, sau khi xác nhận đã an toàn mới để Quái Tam và Thời Tiến xuống xe.
Kẻ địch nằm đầy đất, không biết sống chết ra sao.
Có một người cõng súng bước đến, nói với Quái Tam: “Là người của Cửu Ưng.”
“Giấu người vào xe, rồi thông báo cho bên chính phủ nước L qua xử lý.” Quái Tam dặn dò, sau đó ra hiệu về phía một chiếc xe van khác mới chạy đến cho Thời Tiến, nói, “Lên chiếc đó đi, bên này có bọn họ xử lý, chúng ta về trước.”
Thời Tiến gật gật, đi về phía chiếc xe.
Quái Nhị đã ngồi vào ghế lái trong chiếc xe mới trước, đang cầm điện thoại báo cáo tình huống bị Cửu Ưng tập kích với Liêm Quân.
Quái Tam đi sau Thời Tiến, vẫn đang bàn giao công việc với người đeo súng.
“Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu không giảm, ngược lại còn tăng lên, đã 850 rồi!” Nhóc Chết sốt ruột nhắc nhở.
“Tao biết, đợt tấn công này của Cửu Ưng chắc chắn chủ yếu nhắm vào tao để đạt được mục đích của chúng.” Thời Tiến bình tĩnh đáp, dáng đi trông có vẻ tự tại, song thực chất thần kinh luôn căng như dây đàn, mắt láo liên quan sát tình hình chung quanh.

Sau khi mở cửa xe, hắn cố ý lê chậm bước chân, chờ Quái Tam chào tạm biệt người đeo súng rồi tiến lại gần mới làm động tác bước lên xe.
Nhóc Chết đột nhiên ré lên: “Tiến Tiến! Tăng lên 990 rồi!”
Vèo ——
Tiếng xé gió vang lên từ một góc không ai chú ý.
Thời Tiến nghiêm mặt, vươn tay đẩy Quái Tam lên xe, sau đó hơi nghiêng người, rồi thân mình thoáng cứng lại, ra vẻ như bị trúng đạn, ngã khuỵu xuống đất.
“Thời Tiến!” Quái Tam biến sắc, vội vàng xuống xe che trước người hắn, nã súng lại về phía công kích.
Tên thuộc hạ đeo súng cũng nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu đã thấy Thời Tiến ngã gục dưới đất, cũng hoảng loạn theo.

Hắn ta vội gọi người chạy đến góc kia, đồng thời ra lệnh cho những người khác lái xe bọc quanh bảo vệ.
Kẻ đánh lén nhanh chóng bị khống chế.

Thấy Thời Tiến ngã dưới đất, nét mặt gã càng không có chút gì gọi là sợ hãi khi bị tóm gáy, trái lại còn hưng phấn lồ lộ, gã rống to: “Nó trúng độc rồi, độc đặc chế! Chính thứ độc không thể tra ra thành phần giống với tên Liêm Quân đấy! Thuốc giải độc và thành phần mẫu chỉ có đại ca của tao biết thôi, muốn cứu mạng nó thì bảo Liêm Quân đến van xin đại ca tao đi a ha ha ha ha ha!”
Quái Nhị sa sầm mặt, xô cửa bước xuống, trong tay vẫn đang cầm điện thoại hiển thị đang kết nối cuộc gọi, quát với bên kia: “Bịt mồm gã cho tôi!”
Tên thuộc hạ đeo súng răm rắp làm theo, còn hung dữ đấm tên thuộc hạ của Cửu Ưng thêm một cú.
Quái Nhị tức giận đến muốn giết người, bước nhanh đến chỗ Thời Tiến và Quái Tam đang một nằm một ngồi.

Thấy Quái Tam ngồi trơ ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn Thời Tiến, anh ta cuống lên, nói: “Cậu làm gì vậy! Thời Tiến bị thương ở đâu, tôi…”
Anh ta nhanh chân tới gần, rồi câm nín ngay tức khắc khi trông thấy Thời Tiến sắc mặt hồng hào, mắt trợn tròn xoe nằm dưới đất.
Thời Tiến bẽn lẽn nở nụ cười với anh ta, giơ một cây kim dài rỗng ruột được bọc trong ống tay áo lên, nói: “Tôi nằm xuống là để tìm cái này.

Đừng lo, tôi không bị thương đâu.

Cơ mà tôi nghĩ các anh có thể tiếp tục diễn kịch để khiến người của Cửu Ưng cho rằng tôi thật sự bị thương, đây là một cơ hội rất tốt để phản kích đấy.”
Sắc mặt Quái Nhị thay đổi thoăn thoắt, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “ĐM cậu…”
“Á, đau quá! Có cái gì đâm vào người tôi rồi, khó chịu quá!” Thời Tiến đột nhiên rú lên thảm thiết, rồi tóm lấy tay áo Quái Tam, ra hiệu cho hắn mau chóng đưa mình lên xe, tránh bị bại lộ.
Gương mặt Quái Tam nhăn nhúm lại.

Thoáng thấy tên thuộc hạ Cửu Ưng vừa bị đưa đi hưng phấn ra mặt khi nghe Thời Tiến gào lên đau đớn, hắn chán chường xoa mặt, cam chịu khom lưng đè Thời Tiến đang “đau thấu trời xanh” xuống, rồi đưa lên xe..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.