Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh

Chương 5



“Bây giờ anh hơi đói bụng.” Dương Kế Tây nhìn chằm chằm trứng gà ở trong tay nói.

“Em sẽ rán nó ngay bây giờ.”

Tôn Quý Phương lập tức nói.

Cô đã được Dương Kế Tây nói nhiều lần rằngở trong gia đình này, tất cả những gì cô phải làm chỉ là đi theo anh làm là được.

Lúc này bà Dương mới nhớ ra, lời nói của Dương Kế Tây là “chúng ta” chứ không phải tất cả mọi người, ý tứ này chẳng lẽ là chỉ có bọn họ ăn trứng gà thôi sao?

Bà Dương vừa định mở miệng, nhưng chợt nhớ tới lời Dương Kế Tây nói về cái gì ở Quỷ Môn Quan, vì thế lời muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, nói ra cũng không được, không nói lại nghẹn đến mức bản thân bà khó chịu, bà cứ như vậy trơ mắt nhìn Dương Kế Tây nhóm lửa, Tôn Quý Phương rán, hai ba lần lật, một bát trứng gà rán vàng óng được đặt ở trên kệ bếp.

“Mẹ, mẹ ăn một chút đi?”

Dương Kế Tây cầm đũa bắt đầu gắp ăn, anh dùng một đôi đũa, Tôn Quý Phương dùng một đôi đũa, anh còn hỏi bà Dương, bà Dương lắc đầu, bà tức giận đến mức no bụng rồi!

Đại Hoa và cháu trai nhỏ đã đứng trước bệ bếp nhìn bát trứng rán nuốt nước miếng.

Cháu trai nhỏ chỉ vào bát trứng gà rán, không ngừng kêu với bà Dương: “Trứng! Trứng!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1389: Khách sạn ven hồ

Bà Dương lập tức bế cháu đi, còn đánh vào mông cháu trai mấy cái rồi nói: “Cháu thèm muốn chết đấy à! Cháu không biết cuộc sống ở trong nhà ra sao hả?”

Tiếng khóc của cháu trai nhỏ vang vọng trong sân, Tôn Quý Phương cầm một cái bát nhỏ đưa cho Đại Hoa một ít, mặc dù Đại Hoa cảm thấy bầu không khí giữa những người lớn có chút kỳ lạ nhưng cô bé vẫn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của trứng gà, ăn đến thơm nức.

Ăn xong, Đại Hoa còn mang rau dại đã rửa sạch vào, rồi bê cải trắng mà bà Dương cắt ở vườn trồng rau nhỏ lúc trước vào.

Hiện giờ không ăn cơm tập thể cho nên mỗi gia đình có thể nuôi hai con gà và có khoảng một mẫu đất để trồng rau, nhưng chỉ có thể trồng xung quanh nhà chứ không được trồng trên đất công.

Loại cải trắng này rất to, nặng khoảng ban năm kg, giống này được anh trai nhà mẹ đẻ của bà hai Dương chạy xe đường dài gửi về, nhưng một cây cải lớn như vậy cũng chỉ đủ cho gia đình nhà họ Dương ăn một bữa.

Các món ăn trưa bao gồm một phần lớn cải trắng xào không có dinh dưỡng gì, cùng với rau dại và dưa chua, khoai lang đỏ độn cơm và ngũ cốc.

Dương Kế Tây lấy thân thể làm cớ, sau khi nấu đồ ăn xong, anh và Tôn Quý Phương ăn phần ăn của mình ở nhà bếp rồi lôi kéo đối phương trở về phòng nghỉ ngơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 66

Ông Dương và những người khác còn chưa tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng cháu trai nhỏ nhất ở trong nhà mở mồm gào khóc, vừa bước vào sân lại nhìn thấy sắc mặt bà Dương khó coi ngồi ở đó.

“Sao vậy? Thằng ba xảy ra chuyện gì à?”

Trong lòng Ông Dương rùng mình ớn lạnh, vội vàng hỏi.

“Nó? Nó vẫn còn tốt lắm!”

Bà Dương hít một hơi thật sâu, bảo con dâu lớn Thẩm Phượng Tiên và con dâu thứ Hà Minh Tú mang thức ăn lên bàn và chuẩn bị ăn cơm.

“Chuyện gì thế này? Anh ba chọc giận mẹ à?”

Người con thứ tư, Dương Kế Bắc, nghi ngờ nói.

“Với lá gan kia của thằng ba, làm sao nó có thể chọc giận mẹ được?”

Người con thứ hai Dương Kế Nam mím môi: “Nhưng tỉnh lại là tốt rồi, nếu không lại phải mời bác sĩ khám lại.”

“Người ta cũng không dùng tiền của mọi người.” Dương Kế Bắc trợn mắt: “Chị dâu ba dùng tiền của hồi môn của bản thân mình, không phải là chúng ta không biết, anh hai, anh không nên nói như vậy.”

Dương Kế Nam im lặng, vẫy tay với Đại Hoa, Đại Hoa chạy tới trước mặt anh ta gọi: “Ba.”

“Chuyện gì đã xảy ra ở nhà vậy?”

Đại Hoa nghiêng đầu nói rằng bản thân cô bé và chú ba, thím ba cùng nhau ăn trứng gà rán, cô bé còn nói rằng em trai nhỏ khóc nháo nên đã bị bà nội đánh mông và bế đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 811

Lời này vừa nói ra, Thẩm Phượng Tiên vừa mới giúp dọn bát đ ĩa, lúc này đang ôm đứa con trai nhỏ của mình dỗ dành, sắc mặt trở nên khó coi.

Nhưng cô ta cũng không hỏi Đại Hoa điều gì khác mà chỉ hỏi tại sao con trai cả Cẩu Đản của mình lại không có ở nhà.

Đại Hoa chỉ vào nhà ông hai Dương bên cạnh: “Đi đến nhà có ông hai Dương bên kia.”

Thẩm Phượng Tiên nghẹn một hơi, đứng ở trong sân ôm đứa con trai nhỏ đang khóc thút tha thút thít, hét lên: “Cẩu Đản! Đã đến giờ ăn rồi!”

Cẩu Đản tám tuổi miễn cưỡng đi tới.

“Hôm nay nhà ông hai ăn thịt.”

“Đó cũng là thịt của người ta! Mau vào ăn cơm đi!” Dương Kế Đông nghe thấy tiếng nói liền bưng bát đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Cẩu Đản thấy sắc mặt ba mẹ mình trông xấu xí nên nhanh chóng vào trong ăn cơm.

“Bà nội.” Cẩu Đản vẫn luôn ngồi bên cạnh bà Dương, là cháu trai trưởng trong nhà nên cả bà Dương và ông Dương đều tương đối thích cậu bé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.