Buổi chiêu Lâm Dư Dư không có chuyện gì làm, vẫn luôn ngồi ở trạm y tế, trong tay cầm chai đường glucose cho ấm tay, gần đến giờ cơm chiều, cô đến nhà Khương Đào Hoa. Mới bước vào sân, chỉ thấy một cô gái nhỏ đang chơi đùa ngoài sân, trong nhà không có người khác. Thấy Lâm Dư Dư tới, cô bé chặn lại nói: “Bác sĩ Lâm chị đã đến rồi?”
Lâm Dư Dư: “Chị dâu em tỉnh chưa?”
Cô bé: “Còn chưa tỉnh nữa, em đã xem rồi.”
Lâm Dư Dư: “Em biết nấu cơm khong? Nếu biết thì nấu cho chị dâu em một chút nước cơm hoặc canh củ cải đi, nước cơm thì cho nước nhiều chút, canh củ cải thì không cần cho gia vị, chỉ nấu canh suông thôi.”
Cô bé: “Dạ, em biết nấu, em nấu liền ạ.”
Lâm Dư Dư: “Vậy em đi nấu đi, nhớ chú ý an toàn a, chị đi xem chị dâu em.” Lâm Dư Dư vào phòng, Khương Đào Hoa còn đang ngủ, cô sờ sờ trán của đối phương, không có nóng lên. Trên mặt đất còn ném tấm khăn trải giường dính đầy máu, phỏng chừng là chồng của cô ấy thay khăn trải giường trong sự vội vàng gấp rút.
Không có việc gì là được.
Trước khi đi, Lâm Dư Dư lại vào phòng bếp nhìn một chút, cô bé đang nấu canh.
Lâm Dư Dư: “Chờ khi nấu xong nồi canh, nhớ gọi chị dâu em dậy, đút miếng canh cho chị ấy.”
Cô bé ngoan ngoãn trả lời: “Dạ em biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ Lâm.”
Lâm Dư Dư: “Em nấu nhiều một chút, chờ người nhà về, cũng có cái để uống.”
Cô bé: “Dạ.”
Lâm Dư Dư dặn dò cô gái nhỏ này thêm vài câu, liền đi trở vê. Vừa lúc Lý Thu Hồng cũng nấu xong cơm chiều, vào đông cũng không có việc việc đồng áng gì, cho dù có việc cũng không bắt buộc mỗi người đều phải đi, chỉ phân công công việc cho vài người phụ trách là được, giống Lý Thu Hồng thì dứt khoát nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhìn thấy Lâm Dư Dư trở về, Lý Thu Hồng hỏi: “Đứa nhỏ thế nào? Còn người lớn sao rồi?”
Lâm Dư Dư: “Người lớn thì không có việc gì, đứa nhỏ thì có vấn đề đó, thời gian này đúng vào thời điểm phát triển thân thể của đứa nhỏ, thế mà lại xảy ra việc này, chỉ sợ không sống được mấy ngày, sẽ bị cảm, nếu có thể sống sót qua mấy ngày này thì tốt rồi.”
Lý Thu Hồng: “Ôi trời, oan nghiệt a, như thế nào lại xảy ra việc này a.”
Lâm Dư Dư ngáp một cái.
Lý Thu Hồng: “Con bị cảm lạnh sao? Chờ chút nữa nấu chén canh gừng, con chính là bác sĩ, cũng không thể bị cảm a.”
Lâm Dư Dư: “Nấu trà gừng đường đỏ đi ạ, bỏ thêm chút đường đỏ, hương vị mới ngon.”
Lý Thu Hồng: “Được.”
Lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư uống một chén trà gừng đường đỏ, lại ngâm chân, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Cô đem rót đây nước ấm vào chai đường glucose, đặt vào ổ chăn, nhưng lại để dựng đứng lên, nếu để nằm xuống sẽ chảy hết nước ra giường. Tuy là chỉ như vậy, ổ chăn cũng thực ấm áp. Ngày hôm sau, cô trang bị toàn thân rồi lên núi, hôm nay là cuối tuân, trạm y tế không cần mở cửa. Bất quá nếu nhà ai gặp chuyện vào cuối tuần, cũng tới nhà họ Lý gọi cô.
Lâm Dư Dư dự định lên núi bắt vài con mồi, đem đi nhà ăn của trường học, nấu canh cho bọn học sinh uống. Trường học có nhà ăn, trước kia phòng bếp của một nhà địa chủ, hiện tại thì chuyên môn nấu nước ấm cho học sinh. Điều kiện ở thôn Phạm gia không tốt, bọn nhỏ cơ bản đều thiếu dinh dưỡng, ngày thường cô cũng không thường đến, chỉ thỉnh thoảng thêm vào thực đơn của bọn nhỏ vài món thôi, nhưng vào mùa đông thì bồi bổ cho bọn nhỏ một chút cũng không sao.
Ước chừng qua hai tiếng, Lâm Dư Dư cõng nấm, rau dại và dược liệu xuống núi, trên tay còn xách theo ba con gà rừng, mỗi con đại khái nặng năm sáu cân.
Có vài thôn dân nhìn thấy, tròng mắt đều muốn rớt ra: “Bác sĩ Lâm, sao cô bắt được mấy con gà rừng này hay thế?” Tuy có chút thèm, nhưng cũng không đố ky. Đại đội có quy định, nếu thôn dân lên núi, bắt được mấy con mồi nhỏ thì là của bản thân, còn nếu như to như lợn rừng vậy, thì sẽ thuộc về đại đội, nhưng cũng sẽ cho thưởng thêm cho thôn dân đó.