Phúc Đoàn cũng mím môi cười: “Chúng con cũng không ngờ có thể dễ dàng như thế, vốn dĩ trên đường chúng con gặp anh Thâm, chị Phong bọn họ, con muốn rủ bọn họ đi bắt cá, kết quả bọn họ đi trước, nếu không, con cá này cũng sẽ có phần của họ.”
Niên Xuân Hoa cười toe toét đến mang tai: “Đây là cái gì? Đây là sự khác biệt giữa có phúc và không có phúc!”
Niên Xuân Hoa vuốt tóc Phúc Đoàn cười nói: “Nếu cá trong lạch ngòi nếu dễ dàng bắt như thế, mọi người sẽ chẳng phải nuôi, trước đây tại sao mấy đứa không bắt được, lần này lại bắt được? Đó không phải là phúc khí lớn của Phúc Đoàn ở đây sao. Sở Phong, Sở Thâm tại sao lại đi trước? Đó là bọn chúng không có phúc, ông trời không để bọn chúng được hưởng.”
Lời này, bà ta cố ý cao giọng, muốn để người khác nghe thấy. Đặc biệt là để hai nhãi ranh Sở Phong Sở Thâm không có mắt kia nhìn thấy được, ai mới thật sự có phúc.
Chú hai Triệu đang đi ra ngoài chăm sóc hoa ở ruộng đập, nghe thấy điều này liền ló đầu qua nhìn, quả nhiên thấy Niên Xuân Hoa xách một con cá.
Công bằng mà nói, chú hai Triệu rất thèm, ở thời đại này ai mà không muốn ăn thịt cá? Nhưng chú hai Triệu không có tính cợt nhả, ông ấy rất nhanh thu hồi ánh mắt, chắp tay sau lưng chuẩn bị trở về.
Cháu trai của chú hai Triệu lại rất thèm, nhảy dựng lên nói: “Ông nội, ông nội, cái Cháu cũng muốn cá, muốn đi bắt cái!”
Chú hai Triệu đánh vào mông cháu trai mình một cái.
Niên Xuân Hoa quá thoải mái, phúc khí của kiếp trước không phải là như vậy sao? Cái gì là phúc khí? Phúc khí chính là cô bé có, người khác không có. có nó còn những người khác thì không. Chim trĩ và con thỏ rừng ở kiếp trước đều tuyệt vọng lao vào vòng tay của Phúc Đoàn, nhà bà ta ngày nào cũng có thịt, có cá, không giống những người khác làm lụng vất vả chỉ có thể chịu cảnh nghèo đói. Những đứa trẻ nhà người khác thèm đói chỉ có thể bị đánh.
Đáng tiếc, niềm vui của Niên Xuân Hoa còn chưa kịp lan tràn trong cơ thể bà ta.
Liền bị chú hai Triệu mắng: “Bắt cá cái gì?! Con mương sông là nơi như thế nào, nếu không cẩn thận bị nước cuốn trôi, sẽ không bao giờ leo lên được nữa. Ông nói cho con biết, Thiết Trụ, con không được phép đến nơi có nước, muốn ăn cá thì bảo ba con đem đồ đi đổi, vì con cá mà mạo hiểm, không đáng, con chưa nghe nói Sở Phong, Sở Thâm nhà người ta chưa từng đến mương sông sao?”
Chú hai Triệu bình thường là một người hiên từ, nhưng ông ấy rất coi trọng khía cạnh này.
Ông ấy cũng không biết Niên Xuân Hoa đang nghĩ cái gì? Mấy đứa trẻ nhà bà ta xuống sông mương bắt cá, bà ta không giáo dục lại mấy đứa trẻ, còn khen ngợi chúng là có phúc khí? Thiếu thốn một con cá như vậy sao?
Mương sông nguy hiểm biết bao, nếu gặp phải đập nước xả nước, lũ tràn về thì không ai sống sót.
Niên Xuân Hoa nghe thấy sự chán ghét của chú hai Triệu, liền kinh ngạc.
Không phải chứ, người của đội sản xuất thứ chín này rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cháu gái phúc khí của bà ta bắt được cá, ông ấy tại sao lại không ghen tị với loại phúc khí này, ngược lại còn lo lắng về rủi ro tai họa ngâm?
Không còn cách nào, Lưu Thiêm Tài và việc tuyên truyền ý thức an toàn trong trường học đã đặt đúng chỗ, trước đây mỗi năm vào mùa hè đều có trẻ em rơi xuống ao chết, Lưu Thiêm Tài mỗi lần tổ chức họp đều nhấn mạnh trẻ em không được nghịch nước, trường học lại càng như vậy, các thầy cô giáo thường kiểm tra các ao hồ, ven sông, nếu phát hiện học sinh nào dám nghịch nước sẽ bị bạt tai thì sẽ bị gọi phụ huynh.
Niên Xuân Hoa không phải không cảm thấy nên coi trọng an toàn, chỉ là, chỉ là cảm thấy… Tại sao không lên lên phúc khí của Phúc Đoàn? Tại sao những người khác không ghen tị với họ?