Bà ta xách con cá, nghe chú hai Triệu dạy dỗ cháu trai: “Con về nhà làm bài tập ngay cho ông, học tập chăm chỉ, sau này nếu con may mắn được vào làm việc trong nhà máy, con có thể tự mua cá, muốn mua lúc nào thì mua lúc ấy, con ra mương sống bắt cá, lẽ nào ngày nào cũng bắt được cá?”
“Ông Long Vương chẳng phải ông nội của conl”
Niên Xuân Hoa:…
Bà ta xách con cá, không vui như trong tưởng tượng, ở đó, Lý Tú Cầm, Thái Thuận Anh cũng vội vàng lôi con của mình lại, chẳng quan tâm cái gì, lần lượt vỗ vào mông chúng vài cái.
Chú hai Triệu nhà người ta nói không sai.
Vì một con cá, không đáng để đến mương sông mạo hiểm.
Phúc Đoàn mím môi đứng đó, được Niên Xuân Hoa bảo vệ, không ai dám dạy cho Phúc Đoàn một bài học, nhưng Phúc Đoàn chỉ cảm thấy… hình như không nên là như vậy, cô ấy mờ ảo cảm thấy, chắc mọi người ghen tị cô bé có cá ăn, rằng những người khác nên ghen tị với cô ấy vì đã có cá để ăn, nói cô bé có phúc mới phải.
Bởi vì bọn trẻ bị đánh, buổi tối lúc ăn cá, bầu không khí có vẻ có chút nghiêm trọng.
Món cá này, phải dùng dầu và gia vị để nấu, nếu không sẽ có mùi rất tanh. Nhà Niên Xuân Hoa vốn dĩ hết dầu, mấy ngày nay trên mấy món ăn một chút dầu cũng chẳng có, càng khỏi phải nói dầu của cá.
Con cá này nấu không ngon lắm, nhưng dù sao vẫn ngon hơn những món lá rau không có đầu.
Niên Xuân Hoa như thường lệ yêu cầu mấy đứa trẻ sau khi cảm ơn Phúc Đoàn, mới được ăn, bà ta không tin, chẳng lẽ mọi người đều giống chú hai Triệu không hiểu về phúc khí như vậy? Niên Xuân Hoa cố ý mở cửa, muốn để người bên ngoài ngửi thấy mùi thơm của cá, biết được nhà bà ta có phúc ăn cá.
Hôm nay không biết có chuyện gì, quả thực có mấy đội viên vội vàng đi ngang qua cửa nhà Niên Xuân Hoa, ngửi thấy mùi thơm của cá liền kinh ngạc một lúc, vậy mà không có chút ghen tị nào, vội vàng đi xuống.
Niên Xuân Hoa không tin vào ma quỷ, chạy ra ngoài để xem, hướng họ đang đi, hình như là nhà của Trần Dung Phương?
Niên Xuân Hoa luôn không tin vào tà ma, lẽ nào đội sản xuất thứ chín xảy ra chuyện tà ma nào?
Thời đại này, làm gì có ai không muốn ăn thịt cá, nhà ai mà có thịt ăn, có cá ăn, đó chính là chuyện vui làm rạng rỡ khuôn mặt! Phúc Đoàn đem phúc khí vào nhà, tại sao những người này không đến tâng bốc nhà bà ta chứ?
Niên Xuân Hoa tóm được một đội viên đang vội vội vàng vàng, nheo mắt nói: “Hồng Mai, cô đang muốn đi đâu vậy?”
Hồng Mai cũng thuộc thế hệ của Lý Tú Cầm, cô ấy là một cô con dâu trẻ nhanh nhẹn.
Cô ấy có chút vội vàng, nhưng vẫn dừng lại một bước, hớt tóc mai: “Thím, cháu đang muốn đến nhà Dung Phương, Chí Quốc bọn họ.” Cô ấy ngửi thấy mùi cá trong không khí: “Thím, nhà thím hôm nay ăn cá à? Đúng là phúc khí tốt, cháu đi trước đây.”
Hồng Mai khen nhà Niên Xuân Hoa có phúc.
Nhưng muốn kể lại thì kể lại hết mức có thể, hiển nhiên là muốn đến nhà Trần Dung Phương.
Niên Xuân Hoa khó hiểu, khen có phúc không được thật tâm thật ý, trong lòng bà ta hoảng sợ: “Cô đến nhà hai người xui xẻo kia làm gì?” Lưu Hồng Mai kinh ngạc liếc nhìn bà ta một cái, nghĩ đến trong đội đang lan truyền tin đồn cả nhà Niên Xuân Hoa như bị Phúc Đoàn lừa nhấn chìm trong sự ngu ngốc, vội vàng rụt tay lại, sợ mình sẽ bị lây nhiễm: “Thím, thím vẫn chưa biết à?”
“Tôi biết cái gì?” Tim Niên Xuân Hoa đập thình thịch.
“Hôm nay Trương Phong ngã bị thương, trước đây nhà Trân Dung Phương khó khăn, các cán bộ đều mượn tiền, lương thực cho họ, còn Chí Quốc, Dung Phương cảm thấy Trương Phong ngã bị thương lần này, vốn dĩ vụ thu hoạch mùa thu không kiếm được nhiều điểm công, bây giờ nhà anh ấy nghèo khổ, hai người họ trực tiếp đến tìm các cán bộ trong đội, trả lại tiền, giờ cháu đang thay nhà cháu đi nhận tiền.”
Niên Xuân Hoa:…