Sở Phong nói: “Tiên trên người cháu cũng là lẻ, nhưng nó là của cháu. Cháu có thể bỏ ra cho thím xem, nhưng, nhỡ may cháu bỏ ra thím nói đó là tiền của thím thì phải làm sao? Tiền thím bị mất có đặc điểm thế nào?”
Vương Huỳnh bây giờ đang tức giận, hơn nữa, không thể nói rõ có chuyện gì, vốn dĩ cô ta cũng thích đứa trẻ Sở Phong này, bây giờ càng nhìn càng thấy ghét.
Vương Huỳnh tức giận nói: “Cháu đừng hòng phủ nhận! Thím nhớ rất rõ ràng, trên tiền của thím, một tờ một tệ thiếu một góc, còn có mấy tờ một tệ còn dính nước lá dâu!”
Vương Huỳnh thường hái lá dâu tằm, tay hái lá dâu tằm bị của cô ấy sẽ bị nước dâu nhuộm đen, có lúc Vương Huỳnh tan làm về nhà chưa kịp rửa tay, đi xem tiền của mình, trên tiền dính nước lá dâu.
Sở Phong nghe xong, lật túi quần mình ra, lật túi trên quần áo ra, từ trong túi lôi ra một tờ tiền, là một tờ một tệ.
Cô bé ngẩng đầu: “Thím, thím xem, tiền của cháu hôm nay đi mua nước tương, ba mẹ cháu bận, chỉ có thể nhờ cháu và anh trai đi cắt cây ngải cứu mua nước tương. Chúng cháu mặc dù là trẻ con, cũng không đến nỗi có chút chuyện không thể giúp đỡ người nhà. Thím xem tờ tiền này, không bị mất góc, cũng không dính nước lá dâu.”
Sở Phong đưa cho Triệu Quỳnh xem trước, Triệu Quỳnh xem xong gật đầu, sau đó đưa cho những người phụ nữ hóng chuyện còn lại xem.
“Thật sự không có nước lá dâu.”
“Một tờ tiền rất mới.”
Những người phụ nữ rất ngạc nhiên, lúc này đều đã tin Sở Phong.
Một người phụ nữ vẫn luôn không bao giờ tin Phúc Đoàn nói sinh con trai, con gái nói: “Được rồi, chuyện cũng điều tra rõ ràng rồi, Vương Huỳnh, cô phải xin lỗi con bé. Vừa rồi khi chúng tôi ở đó nghỉ ngơi, Tiểu Phong người ta còn đang cắt cây ngải cứu, cắt xong ngải cứu còn phải đi mua nước tương, cô đừng lãng phí thời gian của con bé nữa.”
Vương Huỳnh không dám tin, lẽ nào thật sự không phải tiền của cô ta?
Cô ta giật lấy tờ tiền, quả nhiên còn nguyên vẹn, không thiếu một góc nào, còn mới tinh, càng không có dính nước lá dâu. Có nghĩa là, cô ta luôn đổ oan cho Sở Phong?
Bà Bạch ôm lấy Sở Phong, áy náy nước mắt lưng tròng: “Cháu gái, bà xin lỗi cháu… Cháu giúp bà gánh rau ngải cứu về, vốn dĩ là người tốt, con dâu bà lại đổi oan cho cháu.”
Sở Phong nhẹ giọng an ủi bà Bạch: “Không sao, có hiểu lầm nói rõ ra là được.”
Vương Huỳnh không quan tâm, cô ta lo lắng hoảng loạn nói: “Nếu không phải tiền của thím, vậy tiền của thím đi đâu mất rồi?” Cô ta lo lắng rơi nước mắt: “Tiểu Phong, đứa trẻ này, cháu chỉ có một tệ, không có năm tệ, cứ nói thẳng ra là được! Cháu muốn làm lãng phí thời gian của thím à?”
Lời này nói ra thật quá xấu hổi
Không đợi Triệu Quỳnh tức giận, bà Bạch tức giận tát Vương Huỳnh vài cái: “Cô cho con bé thời gian nói chuyện sao? Hả?”
“Cô vừa phát hiện ra mất tiền, liền vồ lấy đứa trẻ như muốn ăn tươi nuốt sống, ai mà không sợ? Bản thân cô không kiểm điểm lại mình, giờ cô còn trách đứa trẻ bị cô đổ oan là không thay cô suy nghĩ chu đáo? Tôi, sao tôi lại có đứa con dâu như cô!” Bà Bạch tức đến phát run, suýt nữa không đứng vững, Sở Phong và Triệu Quỳnh vội vàng đỡ lấy bà ấy.
Sở Phong không trực tiếp nói bản thân có 1 tệ, quả thực là sợ hãi.
Phúc khí của Phúc Đoàn lợi dụng bất cứ mọi lúc, khiến cô bé nuôi thành tính cách thận trọng. Nếu vừa rồi Sở Phong nói bản thân chỉ có một tệ, Vương Huỳnh mất tiền nên lo lắng, có phải sẽ nghi ngờ cô bé trộm một tệ, không dám trộm toàn bộ.
Cô bé chắc chắn muốn tính toán tỉ mỉ hơn, hoàn toàn giải tỏa hết nghi ngờ của bản thân.
Vương Huỳnh khóc lóc chạy vào trong nhà tìm tiền, tìm khắp mọi nơi cũng không thấy, khóc lóc khắp mọi nơi: “Tiền của tôi đâu? 5 tệ của tôi đi đâu hết rồi?”