Một người phụ nữ nói: “Tìm tiên cẩn thận, cô chắc chắn là hôm nay bị mất không? Lần trước cô còn nhìn thấy tiền là bao lâu?”
“Tôi nhớ vài ngày trước con nhìn thấy.” Vương Huỳnh khóc hai mắt sưng đỏ, chui xuống gầm giường tìm tiền, sợ là rơi ở góc nào đó.
Lúc này, một người phụ nữ nghĩ đến cái gì đó: “Năm tệ?”
Người phụ nữ đó chính là cô con dâu trẻ đã nói chuyện với Lý Tú Câm hôm đó, cô ấy che miệng lại: “Hôm đó Tú Cầm không phải nói với tôi, Phúc Đoàn nhặt được 5 tệ saol?”
Cô ấy nhìn Phúc Đoàn một lúc, sau đó nhìn Vương Huỳnh một lúc, không dám nghĩ tiếp.
Phúc Đoàn ám thị Sở Phong trộm tiền, kết quả là bản thân nhặt được năm tệ và chiếm đoạt nó? Suy nghĩ của đứa trẻ này, sao lại thâm độc vậy?
Phúc Đoàn không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy, sao có thể chứ? Sở Phong rõ ràng không có vận may ngoại lệ nào, tại sao tiền trên người cô bé, lại không phải ăn trộm chứ?
Tại sao, tại sao những người này có vẻ nghi ngờ mình là người ăn trộm tiền chứ?
Phúc Đoàn đột nhiên hoảng loạn, đôi mắt tròn xoe đầy nước mắt, dọa cho người phụ nữ vừa nói chuyện: “Aiz, aiz, cháu đừng khóc, thím chỉ nói một câu, đây là do mẹ cháu đã tự mình nói trước đó.”
“Hơn nữa, bản thân Vương Huỳnh còn chưa nói rõ tiền của cô ấy rơi lúc nào, cô ấy mất 5 tệ, cháu nhặt được 5 tệ, đây không phải quá trùng hợp sao? Hay là nhặt được tiền của Vương Huỳnh nhà người ta, là 5 tệ, không phải là số tiền nhỏ, đủ cho mọi người chỉ tiêu hàng ngày trong một thời gian dài!” Chính vậy. Một vài người phụ nữ gật đầu, trong trường học còn dạy không tham của rơi, Phúc Đoàn này nhặt được 5 tệ, đó là phúc khí sao? Nhà họ nếu như mất 5 tệ, công bằng mà nói, họ sẽ tan nát cõi lòng đến chết.
Phúc Đoàn thấy mọi người đều hoài nghi mình, khóc lóc thảm thiết, giống như đứa em bé có phúc bình thường khác, khơi dậy lòng thương hại.
Nhưng lúc này, mọi người không thương hại nổi, cháu trước đó đã nhặt được tiền trông như thế nào, cháu mau nói! Vừa rồi cháu nói Sở Phong không phải rất linh thiêng sao! Bây giờ cháu chỉ biết khóc thì giải quyết được vấn đề gì?
Một đám đội viên không biết làm thế nào.
Những người phụ nữ tin Phúc Đoàn có phúc, có thể đem đến việc sinh bé trai, không dám khiển trách Phúc Đoàn, những người không tin những thứ đó cũng không muốn dính dáng đến Phúc Đoàn, cằn nhẳn thần thánh.
Chỉ có Triệu Quỳnh cả gan, cái gì cũng không tin, bà ấy nhăn mặt, thêm khẩu khí: “Phúc Đoàn, tiền mà cháu nhặt được kiểu như thế nào, cháu nói thẳng ra là được, cháu khóc làm gì, vừa rồi cháu nói Tiểu Phong, lúc thấy Tiểu Phong suýt chút nữa bị khám xét người sao cháu không khóc, lúc này khóc cái gì?”
Triệu Quỳnh chán ghét Phúc Đoàn, từ Phúc Đoàn thêm dầu vào lửa, khi nói chú ba Sở sắp thăng chức, hấp dẫn Niên Xuân Hoa ngang nhiên tặng quà chú ba Sở, Triệu Quỳnh phiền chán Phúc Đoàn gây xích mích này.
Không có chuyện gì làm ngày ngày nhìn chằm vào chuyện tốt, chuyện xấu nhà người ta, nhìn xem ai là nhãi danh dịch gà, ai có phúc ai không có phúc,… thật phiền chán, bản thân không thể sống một cuộc sống tốt cho mình sao?
Bình thường bà ấy sẽ không kỳ kèo với trẻ con, nhưng bây giờ nhìn thấy Phúc Đoàn gây xích mích một chuyện khác, ngữ khí sao có thể tốt được.
Bị câu nói hung dữ như vậy, Phúc Đoàn không còn khóc nữa.
Giống như biết được có khóc cũng không có tác dụng gì. Phúc Đoàn nức nở sụt sịt, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt tròn trịa: “Không… không phải Phúc Đoàn, tiền cháu nhặt được là tờ năm tệ chẵn, không ai đòi cả”
Nhiều ngày như vậy, không biết tại sao, quả thực không có người nào tìm Phúc Đoàn đòi tiền.
Sự nghi hoặc của Phúc Đoàn đã được gột rửa hoàn toàn, tiền của Vương Huỳnh không thể đổ lên người hai đứa trẻ. Cô ta muốn sinh bé trai, không dám tóm Phúc Đoàn không tha, mở miệng than vãn: “Tiên của tôi, tiên của tôi”.