Thấy Tam Ni ngoan ngoãn đỡ lấy mẹ, bà ấy vui mừng nói: “Tam Ni ngoan quá, biết thương mẹ, đúng là Giai Tuệ từng học lên trung học cơ sở có khác, biết dạy con thật đó.”
“Cách Giai Tuệ và Dung Phương dạy con đều là số một, lần này Tiểu Phong và Tiểu Thâm cũng ngoan vô cùng, thầy Tần là do chính Tiểu Phong và Tiểu Thâm mời tới đấy.”
Niên Xuân Hoa uống nước xong, từ trong nhà chạy ra mắng Bạch Giai Tuệ tiếp, đúng lúc nghe được những lời này, bà ta tức giận đến mức ruột gan đều thắt lại.
Sao có thể vậy được? Đám người không có phúc này lại phòng ngừa được dịch gà?
Hai đứa oắt con đó có năng lực này sao? Kiếp trước, hai người đó một đứa thì què, một đứa thì gả cho tên lưu manh côn đồ, làm mất hết mặt mũi trong nhà.
Sao đời này bọn chúng lại phất lên được như thế?
Còn cả những lời này của thím Phương nữa, không phải ý là khen Bạch Giai Tuệ có văn hóa hay sao? Theo bà ta nhá, mười người có văn hóa cũng kém một tỉ tí phúc khí của Phúc Đoàn.
Niên Xuân Hoa tức giận, chống nạnh đến chống lưng cho Lý Tú Cầm: “Uy phong lớn quá ha, tôi còn tưởng rằng dịch gà im hẳn rồi chứ! Thì ra chỉ là phòng ngừa thôi. Nhưng mấy bà nói có trùng hợp không, có Phúc Đoàn của tôi ở đây, gà nhà tôi không bị tí dịch nào cả, mà nhé, mấy thứ như xuyên tâm liên thì không tốn tiền chắc? Không lãng phí thời gian chắc?”
Đám người thím Phương tức giận nói: “Niên Xuân Hoa, bà thật sự cho rằng gà nhà bà không bị dịch là vì cái thứ phúc khí linh ta linh tinh đó sao?”
Mấy bà ấy lớn tiếng châm biếm: “Đó là nhờ đội trưởng người ta biết mấy người đã ngu mà còn lên mặt, sợ mấy người không khử trùng cho tốt, làm liên lụy tới toàn đội, trong lúc mấy người đi làm việc, nhờ người đi khử trùng cho chuồng gà của mấy người, cho gà nhà mấy người uống thuốc. Bằng không, mấy người thật sự tưởng rằng nhờ vào phúc khí linh ta linh tinh đó, dựa vào một đứa bé cho gà ăn, nhà mấy người mới không bị dịch gà hả?”
“Nếu phúc khí hữu dụng như vậy, ngày nào bà cũng lẩm bẩm nhà bà có phúc khí, nhưng sao chẳng thấy nhà bà giàu có gì lên. Đúng thật là, gây thêm phiền phức cho đội, mà còn dám đứng đây diễu võ dương oai. Giai Tuệ và Dung Phương là cô con dâu tốt biết bao, bà lại không thích.”
Thím Phương chỉ vào bóng lưng Bạch Giai Tuệ đã đi xa: “Đầu Giai Tuệ đã thành thế này rồi, nhà bà không biết đưa con bé đến trạm y tế sao, bảo một đứa nhỏ tỉ tí đưa đi, bắt nó nhìn mấy người bắt nạt mẹ ruột của nó, mấy người có còn đức hạnh không chứ! Người ta gả con gái vào nhà bà là để bà giày xéo con nhà người ta vậy hả?”
Niên Xuân Hoa tức giận đến phát run: “Đầu của nó là báo ứng cho việc nó bắt nạt Phúc Đoàn!”
“Tôi nhổ vào!” Thím Phương nói: “Phúc Đoàn được bà che chở thế mà lại bị Giai Tuệ bắt nạt sao? Nếu chỉ là cãi nhau nhẹ nhàng, lại khiến Giai Tuệ ngã đến mức đầu rơi máu chảy, cái này mà cũng gọi là phúc khí? Nên gọi là phúc khí hại người mới đúng.”
Tôi một câu bà một câu, Niên Xuân Hoa suýt chút nữa bị nước bọt văng trúng, đã bao lâu rồi bà ta không được nếm thử mùi vị bại trận thế này?
Vốn gà trong nhà không bị dịch gà, chính là chuyện tốt có thể khiến nhà họ ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt toàn đội, nhưng không ngờ rằng toàn đội đã thành công phòng ngừa dịch gà?
Sao bọn họ cũng có thể gặp được chuyện tốt này chứ?
Càng khiến cho Niên Xuân Hoa tức giận hơn là, đội trưởng tự ý bảo người khử trùng cho nhà bà ta, cho gà của bà ta uống thuốc, làm cho phúc khí tốt đẹp của Phúc Đoàn không được biểu hiện ra tí nào.
Vốn đó là công lao của Phúc Đoàn mài
Đội trưởng… sao đội trưởng có thể làm thế chứ?
Niên Xuân Hoa có khổ không nói nên lời, Lưu Thiêm Tài đi tới, nhìn thấy Niên Xuân Hoa liền hỏi: “Hôm qua tôi bảo người ta khử độc cho gà nhà bà, hôm nay mọi chuyện vẫn ổn chứ?”