Thiên Cơ Điện

Chương 162: Lân Quang thạch?



“Hả?” Cố Tiêu Tiêu ngạc nhiên.  

“Còn nữa, phương pháp này cũng không chắc chắn, vì vậy thời gian quý báu. Tốt nhất con nên nghĩ ra sớm một chút, bằng không nếu muộn mất, có lẽ thật sự không ra được nữa.”  

Nghe y nói như vậy, Cố Tiêu Tiêu vừa tức vừa gấp.  

Biết thời gian quý giá, sao người còn phải làm vậy?  

Nhưng nhìn ánh mắt Ninh Dạ, tâm thần của Cố Tiêu Tiêu dần dần yên tĩnh trở lại.  

Cô biết, đây là thức thách của Ninh Dạ dành cho cô, cũng là rèn luyện cô.  

Cô thân là đệ tử Thiên Cơ môn, cũng phải gánh vác mối huyết hải thâm thù của Thiên Cơ môn.  

Tương lai cô cũng phải đối mặt với vô số đỉnh núi cao ngất trời.  

Nếu ngay cửa ải hiện giờ mà cô cũng không qua được, vậy không cần bàn tới sau này.  

Vì vậy tuy biết có nguy hiểm nhưng Ninh Dạ vẫn phải thử thách cô.  

Cô nhất định phải hoàn thành thử thách của Ninh Dạ dành cho mình dưới áp lực nặng nề này.  

Nghĩ tới dây, Cố Tiêu Tiêu ngắm mắt suy nghĩ.  

Khi tinh thần tiến vào trạng thái tập trung, hiệu suất suy nghĩ sẽ tăng cường rõ rệt.  

Thực tế là chẳng bao lâu sau Cố Tiêu Tiêu đã tìm ra đáp án.  

Cô không tỏ ra vui vẻ mấy, chỉ khẽ mỉm cười: “Con biết rồi… Bất luận chúng ta đang ở đay chắc chắn cũng rất gần chỗ giấu Thiên Cơ côn. Chỉ cần chúng ta tìm ra tảng đá đó, căn cứ theo hình dạng khối đá và nơi sư phụ giấu đồ, có thể tìm ra hướng rời cốc!”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 105

Ninh Dạ vui vẻ gật đầu.  

Khá lắm.  

Tìm ra tảng đá lớn giấu Thiên Cơ côn là có thể xác định lại phương hướng, muốn rời cốc cũng không khó.  

Tuy chỗ này hơi loạn nhưng bọn họ vốn tìm đường theo vòng tròn, chỉ cần tiếp tục tìm kiếm từng vòng từng vòng, phương hương không còn quan trọng.  

Sau đó Cố Tiêu Tiêu và Ninh Dạ tiếp tục lấy chiến trường làm trung tâm, tìm kiếm theo từng vòng tròn.  

Có lẽ trận chiến đấu vừa rồi tăng cường lĩnh ngộ của Cố Tiêu Tiêu nên phạm vi nhận biết của cô đã khá hơn lúc trước một chút, sau khi tìm kiếm hai vòng xung quanh, cuối cùng Cố Tiêu Tiêu cũng cảm nhận được.  

“Ở đằng kia!” Cố Tiêu Tiêu chỉ theo một hướng.  

“vậy còn chờ gì nữa.” Ninh Dạ kéo thân thể trọng thương nhanh chóng đi cùng Cố Tiêu Tiêu về phía mục tiêu.  

Một lát sau cô đi tới, quả nhiên chứng kiến tảng đá lớn mà Ninh Dạ miêu tả.  

Ninh Dạ đã nhanh chóng gạt bùn đất dưới tảng đá lớn, lấy một cái rương từ bên dưới lên – do nơi này ngăn cách thiên địa nên túi giới tử cũng không phát huy được tác dụng, vì vậy Ninh Dạ cất đồ đạc trong rương.  

Mở rương ra, Ninh Dạ chứng kiến mọi thứ bên trong vẫn còn, bèn thở phào một hơi.  

Ngay sau đó y thu hết mọi thứ vào trong Tu Di ốc – nơi này vẫn có thể sử dụng năng lực của Thiên Cơ điện, dù sao Tàng Thiên ngục vốn là một phần của Thiên Cơ điện.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 167: Anh không đồng ý cho em quay về tần gia

Kể cả thi thể hổ yêu kia, Ninh Dạ cũng cho vào trong Tu Di ốc, có con hổ yêu này coi như Ninh Dạ đã hoàn thành nhiệm vụ mà Trương Liệt Cuồng giao cho.  

“Được rồi, theo hướng tảng đá này là đường ra cốc, chúng ta đi thôi.” Ninh Dạ chỉ ra đằng sau nói.  

Đang định đi khỏi, sắc mặt Cố Tiêu Tiêu lại có vẻ rất kỳ lạ: “Sư phụ, đợi đã.”  

“Hả?” Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sao vậy?”  

Chỉ thấy Cố Tiêu Tiêu nhìn cục đá kia, gương mặt rất kỳ quái; “Tảng đá kia hình như không phải tảng đá bình thường, con có thể cảm giác được bên trong nó có điểm lạ.”  

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Con có chắc không?”  

“Vâng!” Cố Tiêu Tiêu trả lời khẳng định.  

Ninh Dạ giơ tay, một chiêu Sát Thân đao chém lên tảng đá, tảng đá vỡ nát, không ngờ lai có từng điểm sáng ở trong đó tản ra.  

“Lân Quang thạch?” Ninh Dạ ngạc nhiên.  

Hóa ra đây là một tảng Lân Quang thạch.  

“Thứ này quý lắm à?” Thấy Ninh Dạ như vậy, Cố Tiêu Tiêu hỏi.  

Đáng tiếc, câu trả lời của Ninh Dạ lại khiến cô thất vọng: “Một loại vật liệu phụ trợ chế tạo pháp bảo hệ quang, cũng có thể dùng để chế tạo một số cơ quan hệ quang, không quý giá.”  

“Tức là không giá trị rồi.” Cố Tiêu Tiêu lẩm bẩm.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 880

Nhưng câu tiếp theo của Ninh Dạ lại khiến cô nín khóc bật cười: “Nhưng thứ này lại rất có tác dụng với ta, lần này đúng là nhờ có con rồi.”  

Cố Tiêu Tiêu nhăn nhó: “Nếu không quý giá thì sư phụ tự mua cũng được mà.”  

“Không giống.” Ninh Dạ lắc đầu: “Lân Quang thạch rẻ tiền chủ yếu là vì công dụng có hạn, nhưng không nghĩa là nó dễ kiếm. Hơn nữa nhu cầu của ta về thứ này rất lớn, một khi mua lượng lớn rất dễ khiến thị trường chấn động, khiến người ta phát hiện, vì vậy không tiện mua sắm ở bên ngoài. Vốn ta định từ từ thua mua, bây giờ tìm được một tảng Lân Quang thạch lớn như vậy cũng là giúp ích rất lớn cho ta rồi.”  

Nói xong y không hề khách khí thu tảng Lân Quang thạch này vào Tu Di ốc.  

Tảng Lân Quang thạch này khoảng vài tấn, thể tích cũng lớn, cũng chỉ Tu Di ốc mới chứa nổi, lượng Nhật Quang tán chế ra cũng rất lớn, nếu đổi thành linh thạch chắc cũng bán được tới mườivạn, thật ra không thể coi là không đáng giá.  

Đương nhiên quan trọng hơn là Ninh Dạ không cần bại lộ bản thân để thu mua thứ này.  

Sau đó bọn họ đi dọc đường về, lần này coi như thuận buồm xuôi gió, không gặp nguy hiểm gì.  

Khoảnh khắc rời khỏi Tù Tiên cốc, Ninh Dạ quay lại nhìn sơn cốc, lẩm bẩm: “Hy vọng lần sau ta tới là ngày thu hồi nhà ngươi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.