Bình thường các giải thưởng lớn đều làm theo thông lệ. Giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất công bố sau, trao giải nam ca sĩ xuất sắc nhất trước. Màn hình lớn hiện ra tên và tác phẩm của bốn ca sĩ được đề cử. Ngồi giữa Cung Ngạn Vũ và Mục Văn Úc, Diệp Noãn cũng bị hâm nóng, tâm tình có chút khẩn trương.
Lúc người trao giải mở phong thư, đột nhiên Diệp Noãn càng thêm hy vọng Cung Ngạn Vũ nhận được giải thưởng này. Cũng có thể vì cô và Cung Ngạn Vũ xấp xỉ tuổi nhau, bọn cô mới là người cùng một thời đại, lúc này cô có thể hiểu được tâm trạng của anh. Thật ra đối với mọi người mà nói, cả đời này lấy không được một giải thưởng nào cũng là thiếu một cái. Về sau không biết lúc nào sẽ xuất hiện người mới tài giỏi, lúc nào cũng có thể làm rớt vị trí của mình.
Còn câu nói kia của anh, là đàn ông thì ai cũng có ý tưởng chiến thắng. Mà không chỉ có đàn ông, chỉ cần là nghệ sĩ, không ai nghĩ là sẽ không thành công. Cái gì là diễn trò yêu đương nồng nhiệt, đương nhiên cũng không phải là không yêu, nhưng mà còn yêu sự nổi tiếng hơn. Minh tinh, ai cũng muốn trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất.
“Người đạt giải là…. Mục Văn Úc!” Người trao giải mỉm cười đọc tên Mục Văn Úc lên.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Noãn là nhìn về phía màn hình chiếu Cung Ngạn Vũ, hắn đang cười, biểu tình vui vẻ, nghe được kết quả lập tức vỗ tay nói chúc mừng Mục Văn Úc, không có chút không tình nguyện nào.
Tuy rằng nghĩ chiến thắng, nhưng thua cũng chịu được.
Mục Văn Úc ôm hai người một cái, sau đó đi lên vũ đài. Trong sảnh nổ vang tiếng vỗ tay, ánh mắt mọi người và máy quay đều hướng về Mục Văn Úc.
Diệp Noãn hơi hơi dựa về hướng Cung Ngạn Vũ, một bên chú ý màn hình lớn, một bên mấp máy môi, gần như là dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Đừng buồn, kết thúc lễ mời anh đi ăn khuya.”
Cung Ngạn Vũ cũng dùng khẩu hình miệng: “Thôi đi, buổi tối gần như em không ăn gì hết, anh ăn một mình thì nhàm chán lắm.”
Sầm xì gì đó, cũng may Diệp Noãn nghe hiểu: “Kêu thêm người đại diện cùng đi, có Đàm Phượng bồi anh.”
Cung Ngạn Vũ cười rộ lên: “Vẫn là anh rủ em đi, cùng con gái đi ra ngoài không thể để con gái trả tiền được.”
“Thành giao, đợi sang năm anh lấy được giải nam ca sĩ xuất sắc nhất em sẽ làm tiệc chúc mừng.”
“Một lời đã định.”
Lễ trao giải kết thúc, bạn bè Mục Văn Úc làm tiệc chúc mừng cho Mục Văn Úc, Mục Văn Úc lại muốn mang Diệp Noãn và Cung Ngạn Vũ cùng đi, chỉ là lúc này Diệp Noãn lại từ chối. Cô biết Mục Văn Úc chỉ đơn thuần là muốn dìu dắt cô, giúp cô mở rộng mối quan hệ với mọi người, nhưng là luôn xuất hiện cùng nhau thì đại khái là trong lòng người khác sẽ không nghĩ như vậy. Vừa rồi trên thảm đỏ, cô cố ý nhắc đến Cung Ngạn Vũ là vì muốn chuyển dời sự chú ý của mọi người. Luôn bó buộc ở cùng một chỗ, dù cô có một ít thành tích thì mọi người cũng sẽ cảm thấy là cô mượn ánh hào quang của Mục Văn Úc. Diệp Noãn không hy vọng người khác nghĩ như vậy, cô vẫn muốn dựa vào thực lực của bản thân để đi lên.
Cô từ chối, Cung Ngạn Vũ cũng từ chối, thằng nhóc này cớ gì cũng không lấy, trực tiếp nói cảm thấy hơi mệt, lại lười xã giao với người khác.
Mục Văn Úc sáng tỏ liếc mắt nhìn hai người bọn họ: “Được, vậy anh cũng không miễn cưỡng.”
Chỉ là Diệp Noãn với Cung Ngạn Vũ trong lòng thoải mái, cũng không nghĩ nhiều đến ánh mắt kia.
Hôm sau, thông tin về giải thưởng Đĩa Nhạc Vàng ào ào ra lò. Diệp Noãn cũng có xuất hiện ở mấy đài nho nhỏ, ngược lại là không có quan hệ gì với Mục Văn Úc. Cô được bầu vào top 10 người mặc đẹp nhất ở lễ trao giải, vị trí thứ ba. Các trang đưa tin này đều khen ngợi cô mặc bộ Dior này vừa thời trang vừa sang trọng.
Diệp Noãn nghỉ ngơi ở nhà, hai ngày sau đến dự lễ trao giải Vương Niệm Vàng.
Ở lễ trao giải này cô mặc bộ lễ phục Prada màu trắng, phần bả vai và làn váy bộ đồ này đều được thiết kế rất tinh xảo, nhưng mà phần eo cực nhỏ, cho nên ngoại trừ buổi sáng uống chút sữa, ăn một miếng bánh mì thì sau đó Diệp Noãn không ăn gì khác, nước cũng không dám uống nhiều.
“Cậu không sao chứ?” Trong một ngày, Đàm Phượng lo lắng hỏi đến mấy lần, “Cũng đừng ở lúc nhận thưởng đói đến mức hôn mê đó.”
Vì tiết kiệm sức lực nên Diệp Noãn cũng không trợn mắt nhìn cô ấy: “Tớ không sao.” Cô trả lời. Ăn uống đều độ chính là chìa khóa cơ bản của ngôi sao. Nguyên ngày tổ chức lễ trao giải này, đại đa số các ngôi sao nữ đều không ăn gì, bởi vì sợ bị chụp bụng to, truyền thông bốn phía giễu cợt cùng phê bình, cái đó thì đúng một sự kiện cực kỳ bị ủy khuất.
Ở lễ trao giải này, Diệp Noãn có hai lựa chọn đi trên thảm đỏ, cô có thể đi cùng đoàn phim “Ngàn Năm Chi Luyến”, cũng có thể đến chung với đoàn phim “Thiên Sứ Chi Hôn.” Vấn đề này Diệp Noãn không cần phải suy nghĩ đắn đo. Đương nhiên cô lựa chọn làm vai nữ chính, cùng các đồng nghiệp ở “Thiên Sứ Chi Hôn” đến tham dự.
Diệp Noãn trang điểm thật hoàn hảo rồi đến hội ngộ với đoàn phim, tổ đi thảm đỏ của bọn họ có bốn người, đạo diễn Đường Ninh, biên kịch Lý Á Nam, sau đó là Hạ Xuyên và Diệp Noãn.
Bốn người ngồi chung một xe. Hai vị tiền bối ngồi phía trước, Hà Xuyên cùng Diệp Noãn ngồi đằng sau. Hạ Xuyên coi như là rập khuôn giống Tô Giản, toàn bộ hành trình đều không nhìn Diệp Noãn.
Ngược lại, đạo diễn Đường Ninh thì thầm vài câu với Diệp Noãn: “Tiểu Diệp à, tâm tính để nằm ngang, chúng ta cứ tinh thần quay phim tốt là được, đừng bận tâm đến giải thưởng. Giải thưởng đó, đúng thời điểm tự nhiên sẽ đến thôi.”
Tuy rằng hắn không trọng sinh như Diệp Noãn, có tiên tri bảo lãnh, nhưng từ kinh nghiệm phán đoán, Vương Niệm Vàng Nữ chính xuất sắc nhất, khẳng định Diệp Noãn không lấy được, đừng nói đến Diệp Noãn, như Hạ Xuyên cũng là mơ hồ.
“Dạ.” Diệp Noãn cười nói, “Hôm nay chủ yếu là đến để học thêm kiến thức.”
Thấy tinh thần cô tốt, Đường Ninh liền đổi đề tài: “Trong tay tôi còn có mấy kịch bản, cũng không biết lịch chiếu năm sau của hai người như thế nào, lần này hợp tác ăn ý như vậy, về sau có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác lần nữa.”
Mặc dù Diệp Noãn không nghĩ lại hợp tác cùng với Hạ Xuyên, nhưng nghe lời Đường Ninh nói cũng chỉ có thể khách khí lên tiếng.
Trong lòng Hạ Xuyên không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng như Diệp Noãn, đồng ý trước.
Xe chạy nhanh đến trước thảm đỏ, bốn người theo thứ tự bước xuống. Diệp Noãn là người cuối cùng, Hạ Xuyên đứng ngoài cửa xe chờ cô, còn đỡ cô bước xuống.
Diệp Noãn khoác lên cánh tay Hạ Xuyên, hai người chậm rãi đi lên thảm đỏ.
“Diệp Noãn!”
“Diệp Noãn!”
“Hạ Xuyên!”
Các fans đứng hai bên nhiệt tình kêu tên bọn họ. Chỉ từ điểm này nhìn ra được hôm nay Diệp Noãn được yêu thích hơn so với giải Đĩa Nhạc Vàng hôm trước.
Bốn người đứng khá lâu ở khu vực chụp hình, cho truyền thông đủ thời gian chụp, sau đó tiếp nhận cuộc phỏng vấn ngắn ngủi.
Đầu tiên, người dẫn chương trình hàn huyên vài câu với Đường Ninh và Lý Á Nam, sau đó đổi hướng, cười với Diệp Noãn, Hạ Xuyên nói: “Năm nay hai người đúng là nhận được sự yêu thích lớn nhất. Đứng tại buổi lễ trao giải uy tín nhất dành cho phim truyền hình lúc này, hai người có lời nào muốn nói với người bên cạnh không?”
Hạ Xuyên nhìn Diệp Noãn, chờ cô mở miệng trước.
Diệp Noãn quay đầu, nhìn hắn, mỉm cười nói: “Cuộc sống dạo này thế nào?”
Hạ Xuyên cũng cười cười: “Không phải là em có số di động của tôi sao?”
Quả nhiên, quan hệ giữa hai người họ không thân mật giống như trên TV, người dẫn chương trình lập tức phản ứng, hòa giải: “Ây da, cũng không cần phải căng thẳng.” Cô tiếp tục hỏi: “Hai vị đều được đề cử vai nam nữ chính xuất sắc nhất, xin hỏi bây giờ cảm thấy như thế nào?”
Diệp Noãn nói: “Chủ yếu là đến tham dự.”
Hạ Xuyên cũng lặp lại như cô: “Chủ yếu là đến tham dự.”
Kết thúc đi thảm đỏ, bước vào đại sảnh, Diệp Noãn liền thu tay về. Hạ Xuyên không nhìn cô, cũng không nói gì. Hai người im lặng đi đến vị trí ngồi.
Diệp Noãn vừa ngồi xuống, liền thấy Trương Hưng Văn ngồi ở phía trước bên trái vẫy vẫy cô, cô cũng gật đầu coi như chảo hỏi. Hạ Xuyên vừa ngồi xuống liền lấy di động ra, cũng không biết là đang gửi tin nhắn hay chơi trò chơi. Diệp Noãn cầm túi, cũng đem theo di động. Nhàm chán một hồi cũng lấy di động ra, cô mở màn hình, có một tin nhắn của Cung Ngạn Vũ chưa đọc.
Cung Ngạn Vũ: Anh xem trực tiếp, cố gắng nha nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Diệp Noãn: Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất? Nghĩ toàn chuyện tốt?
Cung Ngạn Vũ: Anh đây là đang cố gắng bơm hơi cho em. Ngày hôm qua em thêm khí cho anh, hôm nay anh phải trả lại.
Diệp Noãn: Công bằng thật đấy, anh thuộc cung Thiên Bình sao?
Cung Ngạn Vũ: Không, anh là cung Thiên Yết.
Diệp Noãn: …
Cung Ngạn Vũ: … là có ý gì?
Diệp Noãn: Chính là về sau không thể đắc tội với anh.
Cung Ngạn Vũ: Ha ha, em nói những lời này là đã đắc tội với anh rồi.
Nhắn qua nhắn lại mấy tin, đoàn phim “Ngàn Năm Chi Luyến” cũng đi xong thảm đỏ, đang tiến vào chỗ ngồi. Tô Giản, Mã Thụy Tiệp, Hồ Cự ba người ngồi ở phía sau Diệp Noãn, trong ba người chỉ có Hồ Cự chào hỏi với Diệp Noãn.
Chào hỏi xong Diệp Noãn vẫn có cảm giác có một ánh nhìn chăm chút vào gáy cô, cũng không biết là Tô Giản hay Mã Thụy Tiệp, cô cũng không quay đầu lại tìm hiểu.
Tục ngữ nói, đánh giá chuyên môn thì xem Vương Niệm Vàng, muốn biết vị trí trong lòng khán giả thì xem Hoa Dẻ. Đại khái những lời này khái quát cách phân biệt hai giải thưởng.
Mỗi năm ở trong nước sẽ có hơn một trăm bộ phim truyền hình đưa ra thị trường, cạnh tranh khốc liệt. Năm nay, phim thần tượng nhận được thư mời của Vương Niệm Vàng cũng chỉ có một mình bộ phim “Ngàn Năm Chi Luyến”.
Trong đại sảnh, diễn viên trẻ như Diệp Noãn quả thật không nhiều, cơ bản một đám người ở bên cạnh cô, một nhóm khác đi ngang qua, đều là các diễn viên kỳ cựu. Trên đầu bọn trẻ tuổi Diệp Noãn có rất nhiều nghệ thuật gia lão luyện, các tiền bối.
Giải Vương Niệm Vàng, thuộc về phái thực lực. Cho nên diễn viên trẻ tuổi tham gia Vương Niệm Vàng tinh thần thoải mái, có thể nhận được thư mời đã là một loại khẳng định đối với bọn họ, nơi này cũng không phải là nơi bọn họ làm chủ.
Sau màn biểu diễn khai mạc, giải Vương Niệm Vàng chính thức bắt đầu. Hai người dẫn chương trình đều đến từ truyền thông Ương Thị. Dẫn vừa có không khí trang trọng lại không mất đi tính hài hước.
Đầu tiên là công bố giải người mới xuất sắc nhất. Nhận giải Vương Niệm Vàng cho người mới xuất sắc nhất cũng rất có giá trị, chỉ cần nhận được giải này, cũng coi như là có thành tựu trong nghề.
Trao giải cho người mới xuất sắc nhất là đạo diễn Quách Tử Thuận, là tổng đạo diễn của “Tam Quốc”.
Trong lúc trên màn ảnh lớn chiếu qua tên diễn viên là trích đoạn phim ngắn được đề cử, Quách Tử Thuận đã mở phong bì có tên người chiến thắng ở trên tay.
“Ai u.” Hắn nhìn xong liền cười một cái, “Người này là người mới cực kỳ ưu tú trong năm nay.”
End chapter 41.