Nghe âm điệu của hắn, Diệp Noãn liền có cảm giác, cô là người đoạt giải. Quả nhiên, tiếp theo liền nghe hắn đọc tên cô: “”Ngàn Năm Chi Luyến”, Diệp Noãn”.
Âm nhạc nổi lên, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Noãn đứng lên, nắm tay với Hạ Xuyên, Đường Ninh, Lý Á Nam ở bên cạnh, rồi lại quay ra sau lưng khom người chào đoàn phim “Ngàn Năm Chi Luyến”, xong rồi cô mới nhấc váy đi lên sân khấu.
Cô nhận cúp từ tay Quách Tử Thuận, cúi người chào hắn, sau đó đi tới chỗ micro phát biểu cảm nghĩ. Người xem buổi lễ trao giải này đa phần đều lớn tuổi, bởi vậy Diệp Noãn cũng biểu hiện sự đoan trang.
Cô sớm đã nghĩ ra bản nháp lời cảm nghĩ ở trong lòng, giờ phút này vui sướng biểu đạt ra: “Xin chân thành cảm ơn hội đồng thẩm định đã đem đến cho tôi giải thưởng này, cũng cám ơn công ty Năm Ánh Sáng, cảm ơn người đại diện của tôi là chị Hướng và Phượng Nữ, còn có các đồng nghiệp ở đoàn phim “Ngàn Năm Chi Luyến”, có mọi người trợ giúp nên tôi mới nhận được giải thưởng này. Sau này tôi dùng tinh thần của người mới sẽ tiếp tục học tập, tiếp tục cố gắng. Xin cảm ơn mọi người.”
Đem cúp giao cho Đàm Phượng ở phía sau sân khấu, đi một vòng trở về chỗ ngồi, Hạ Xuyên nói một tiếng chúc mừng với cô.
Diệp Noãn gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Về sau giải thưởng càng ngày càng quan trọng, “Ngàn Năm Chi Luyến” và “Thiên Sứ Chi Hôn” là hai phim truyền hình nhận được đề cử, nhưng cũng không trách khỏi sự thật, không thể tạo ra được kỳ tích.
Tại thời điểm công bố nữ diễn viên xuất sắc nhất, máy quay quay hình Diệp Noãn lên màn hình lớn. Cũng không biết là có ý tò mò nét mặt của cô hay là vẫn còn nghi vấn. Diệp Noãn xem như không biết, đối mặt với máy quay phim cười một cái.
Giải Vương Niệm Vàng nữ chính xuất sắc nhất được trao cho nữ chính của bộ phim truyền hình nói về gia đình ở nông thôn. Sau khi công bố, Diệp Noãn vỗ tay tỏ vẻ chúc mừng.
Công bố sau giải nữ chính xuất sắc nhất là giải nam chính xuất sắc nhất. Máy quay dừng lại rất lâu trên người Hạ Xuyên. Có điều Hạ Xuyên cũng không ôn hòa như Diệp Noãn, hắn không liếc nhìn màn hình lớn, mím môi tạo bộ dáng nghiêm túc.
Diệp Noãn cảm thấy lúc này cô khả năng cô nhận được giải thưởng là không lớn, cho nên tại thời điểm trao giải tuy có chút khẩn trương nhưng vẫn thản nhiên. Nhưng mà Hạ Xuyên, Diệp Noãn nhìn hình ảnh hắn xuất hiện trên màn hình lớn, hắn vào nghề đã vài năm, đối với giải Vương Niệm Vàng vai nam chính xuất sắc nhất, hắn rất mong đợi. Có điều lần này, chỉ sợ hắn phải thất vọng rồi.
Người trao giải cầm phong bì, nhìn quanh một lượt, sau đó mới tuyên bố người nhận giải, Diệp Noãn cũng quen thuộc với diễn viên nhận giải này, chính là Phùng Duy Thuận người đóng vai Tào Tháo trong đoàn phim “Tam Quốc”.
Cuối cùng Đường Ninh cũng không lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất, chỉ là giải thưởng này hắn đã có nên cũng không giống như Hạ Xuyên. Trong buổi trao giải Vương Niệm Vàng, hai đoàn phim, ngoại trừ Diệp Noãn nhận được giải người mới xuất sác nhất thì toàn bộ đều trắng tay.
Sau lễ trao giải có bữa tiệc tối, thư mời tiệc tối dựa theo thư mời lễ trao giải, nhưng cũng không phải ai tham dự lễ trao giải cũng có thể được mời trong bữa tiệc tối. Diệp Noãn may mắn, đồng thời nhận được cả thư mời dự lễ trao giải và buổi tiệc tối.
Bốn lễ trao giải lớn cũng chỉ có Vương Niệm Vàng và Phượng Hoàng Vàng có bữa tiệc tối, tiệc tối tập trung những diễn viên cùng với đạo diễn ưu tú nhất trong nước, đây chính là cơ hội cho những người mới mở rộng mối quan hệ với mọi người.
“Thư mời dự tiệc, có không?” Buổi lễ trao giải kết thúc, Hạ Xuyên hỏi như vậy.
“Có.” Diệp Noãn trả lời.
Hạ Xuyên không nói nhiều, chỉ đưa tay ra cho cô.
Dự tiệc bình thường đều là đi theo cặp đôi đến dự, hôm nay Diệp Noãn và Hạ Xuyên là một tổ cố định, nên lúc này cô cũng không già mồm cãi láo, khoác lên cánh tay hắn. Chỉ là vừa đi vào đại sảnh bữa tiệc, hai người họ liền ăn ý tách nhau ra, đi về hai phía khác nhau.
Diệp Noãn nhìn quanh một vòng, không thấy Mã Thụy Tiệp liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mã Thụy Tiệp điển hình cho kiểu người thành công không có thất bại có thừa, tuy rằng Diệp Noãn không sợ cô ta, nhưng nếu cô ta có mặt, cũng không thể không cẩn thận mà ứng phó. Hiện tại xem ra ánh mắt của Vương Niệm Vàng vẫn có thể tin cậy. Loại người như Mã Thụy Tiệp không được tham dự vào tiệc tối sau lễ trao giải.
Cô đứng bên cạnh bàn ăn dài, tay cầm một ly Champagne. Cô còn nhớ bản thân đã từng vui mừng như thế nào khi đi vào nơi này. Thời điểm đó cô nhìn ai cũng có chút lấy lòng, nhưng giờ phút này nhìn lại, những nghệ sĩ này trước kia cô phải ngước nhìn, bây giờ cô cảm thấy chẳng qua mọi người chính là như vậy, sinh động, vui có buồn có, cũng không khác biệt gì so với những người bình thường.
Chính vì trong lòng Diệp Noãn có phần hiểu biết về bọn họ, cho nên càng thêm lười biếng tiến tới gần, nghĩ lại lần chạm mặt đầu tiên với Cung Ngạn Vũ, rõ ràng là ý tốt, lại làm cho đối phương hiểu lầm cô. Hơn nữa tài nguyên của Năm Ánh Sáng cũng không có gì đáng để cô đi khoe khoang, cho nên Diệp Noãn vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh bàn, cười khách sáo với người đi tới, không bị thất lễ.
“Tiểu Diệp,” Đường Ninh đi tới bên cạnh Diệp Noãn, chỉ sợ cô thẹn thùng đứng tại chỗ làm lãng phí cơ hội cực tốt này, liền kêu cô, “Đến đây, tôi giới thiệu với cô vài người.”
Đối với lòng tốt của hắn, Diệp Noãn liền nói cảm ơn, đuổi theo hắn.
“Đây là Chu Thư Quân, đạo diễn Quân.” Người đầu tiên Đường Ninh giới thiệu với Diệp Noãn chính là bạn tốt của hắn, là người nhận được giải Vương Niệm Vàng đạo diễn xuất sắc nhất.
“Xin chào đạo diễn Chu.” Diệp Noãn vươn tay ra, “Chúc mừng ngài nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất.”
“Diệp Noãn.” Chu Thư Quân bắt tay Diệp Noãn, sau đó cười nói với Đường Ninh, “Đây chính là học trò cậu đắc ý?”
Đường Ninh lắc đầu, bộ dạng không dám nhận: “Không tính là học trò, đứa nhỏ này có thiên phú, tớ không dạy cái gì cả.”
“Có thiên phú tốt,” Chu Thư Quân khen một câu, lại nói với Diệp Noãn, “Năm nay tôi muốn quay “Thần Điêu Hiệp Lữ”, cô có muốn đến thử vai Tiểu Long Nữ không?”
Diệp Noãn cười nói: “Được, nếu trống lịch quay tôi nhất định đến tham dự.”
Chu Thư Quân yêu thích võ hiệp, đặc biệt có chấp niệm với võ hiệp của Kim Dung, có điều người này là đàn ông, lại có chủ nghĩa lãng mạn, quay ra phim tuy rằng đẹp mắt, nhưng mà so sánh với nguyên tác, tổng thể cho mọi người cảm nhận hương vị khác biệt. Hắn từ “Anh Hùng Xạ Điêu truyện” quay đến “Thần Điêu Hiệp Lữ”, sau đó còn có “Thiên Long Bát Bộ”, “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, bộ nào truyền bá ra đều đưa đến tranh luận không ngừng. Trong lòng Diệp Noãn cảm thấy vị đạo diễn này quay phim truyện của Kim Dung chủ yếu là vì ông ta thần tượng Kim Dung, không bằng Đường Ninh làm đề tài đời thường gần gũi, cho nên câu trả lời kia chủ yếu là khách sáo, cô sẽ không tham gia phim của hắn.
Diệp Noãn có ưu thế của việc trọng sinh, tuyệt đối sẽ không lựa chọn kịch bản bị nghi ngờ, bất kể là phim truyền hình hay phim điện ảnh.
Cô vào nghề nhiều năm như vậy, cũng có một bộ để ứng phó với người khác, tuy rằng trong lòng không quá thích phong cách của vị đạo diễn này, nhưng ở bên ngoài bọn họ vẫn trò chuyện rất vui vẻ.
Trò chuyện một chút, Diệp Noãn cảm giác có người liếc trộm cô, cô chịu không được hướng tầm mắt nhìn lại, kết quả là chống lại ánh mắt của Tô Giản. Tô Giản nhìn thấy Diệp Noãn nhìn qua, giống như làm việc gì đuối lý, vội vã quay đầu tránh né.
Cũng mặc kệ hắn, trong lòng Diệp Noãn bình tĩnh, thu hồi ánh mắt.
“Lão Đường, lão Trư*.” Một phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ.
*Chữ “Chu” và “Trư” cách đọc khá giống nhau.
Người phụ nữ này tên Thích Mĩ Trân, cũng là một vị đạo diễn nổi tiếng, ở trong nước cũng coi như là một bông hoa duy nhất trong đông đảo các nam đạo diễn.
“Ái chà chà!” Chu Thư Quân cười nói, “Nói bao nhiêu lần, cô cũng đừng có kêu như vậy, lão Trư lão Trư, khó nghe không chịu nổi.”
Thích Mĩ Trân cười nói: “Cái họ của anh là như vậy, còn không cho mọi người kêu.”
“Xin chào đạo diễn Thích.” Diệp Noãn tự giác đứng nhường qua một bên.
Thích Mĩ Trân lại ôm bả vai cô, nói với Đường Ninh: “Lão Đường, người mới tốt nhất này anh cho tôi mượn một chút.”
Đường Ninh phất phất tay: “Mượn đi.”
Thích Mĩ Trân là cố ý đến tìm cô? Đầu óc Diệp Noãn xoay chuyển thật nhanh, suy nghĩ trong hồi ức của mình gần đây người này có kế hoạch quay phim gì, vừa nghĩ tới kết quả, chính là một trận kích động.
Thích Mĩ Trân dẫn theo Diệp Noãn, tìm được chỗ trống liền ngừng lại, hòa nhã nói với cô: “Năm sau tôi muốn quay một bộ phim, cảm thấy có nhân vật rất hợp với cô, cho nên muốn tìm cô nói chuyện, cô có muốn tham gia không?”
“Có.” Tuy rằng Diệp Noãn là người mới xuất sắc, nhưng bởi vì sau lễ trao giải thì giá trị của cô còn có thể đi lên, cho nên tuy rằng có kịch bản đưa tới, thì tạm thời cô cũng chưa muốn ký bất kỳ hợp đồng nào.
“Vậy thì tốt rồi.” Thích Mĩ Trân rất vừa lòng câu trả lời này, “Vậy chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
“Được.” Tuy rằng trên mặt Diệp Noãn không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thật ra rất hồi hộp, cô biết trong tay cô ấy có một kịch bản phim lịch sử, lại không biết cô ấy có nhìn trúng cô vào nhân vật nào.
Hai người ngồi xuống sofa bên cạnh tường.
Diệp Noãn hỏi: “Lúc này kế hoạch của đạo diễn Thích vẫn là phim lịch sử sao?”
Thích Mĩ Trâm am hiểu phim cổ trang cung đình, đây là sự thật ai cũng biết, cho nên Diệp Noãn suy đoán như vậy Thích Mĩ Trân cũng không có gì ngoài ý muốn, cô ấy gật đầu với Diệp Noãn: “Đúng, là phim về truyền kỳ nữ đế Võ Tắc Thiên.”
Quả nhiên là “Võ Tắc Thiên”. Bộ phim này xem như là đưa sự nghiệp của Thích Mĩ Trân lên cao, thành công lớn ở lễ trao giải Vương Niệm Vàng năm 2005. Một loạt đề cử như giải phim truyền hình hay nhất, giải nhiếp ảnh đẹp nhất, giải tạo hình đẹp nhất, giải nam chính xuất sắc nhất, giải nữ chính xuất sắc nhất và giải đạo diễn xuất sắc nhất.
Thích Mĩ Trân cười nói: “Tôi coi tạp chí, so với Võ Tắc Thiên, giống như cô thích Ngu Cơ hơn?”
Mắt Diệp Noãn sáng lên: “Đạo diễn Thích hỏi như vậy là nhắm tôi vào vai Võ Tắc Thiên sao?”
“Không sai,” Thích Mĩ Trân tìm diễn viên cho nhân vật kia đã lâu, có kỹ thuật diễn thì nhan sắc không quá ấn tượng, người có nhan sắc ấn tượng thì không có kỹ thuật diễn, người có cả hai thì tuổi quá lớn, mà bộ phim này của bà, phần lớn tình tiết đều là Võ Mị Nương lúc trẻ. Thích Mĩ Trân có chút chủ nghĩa hoàn mĩ, các nhân vật quan trọng khác đều tìm rất tốt, vai nữ chính lại chậm chạm tìm không được người thích hợp, phim sắp bắt đầu quay, trong tình huống nước sôi dầu bỏng, nhà sản xuất đề cử Diệp Noãn với bà.
Thật ra Thích Mĩ Trân cảm thấy Diệp Noãn cũng không phải thích hợp hoàn toàn, bà cảm thấy tuổi của cô hơi nhỏ. Tuổi còn nhỏ, trải nghiệm không đủ phong phú, tuy rằng có chút kỹ thuật diễn, nhưng đến cuối cùng có thể hiện được khí thế của bậc nữ vương hay không, về điểm này Thích Mĩ Trân cần phải xem xét lại.
Bà hỏi Diệp Noãn: “Cô có tin tưởng bản thân sao?”
“Tôi có thể.”
End chapter 42.