Trước khi quay, Mạc Thiếu Hoài nghỉ ngơi ở một bên, Diệp Noãn ở bên kia xem kịch bản.
“Chuẩn bị quay phim.”
Nghe được câu nói này, Đàm Phượng giúp Diệp Noãn cởi áo lông trên người. Diệp Noãn đưa kịch bản lại cho cô ấy.
Cảnh này do Diệp Noãn mở đầu. Trước hết là Võ Tắc Thiên được thái giám đưa đến cửa tẩm cung. Sau đó một mình nàng đi vào trong.
Nội điện không có bật đèn, chỉ có vài ngọn nến, có chút mờ tối, một thiếu nữ tuổi thanh xuân đi về phía trước, trong cung điện rộng rãi, bóng dáng nàng vô cùng non nớt và gầy yếu.
Máy quay tới gần, quay bóng dáng Diệp Noãn, bởi vì là y phục thị tẩm, nên trông nàng rất mong manh, nhẹ nhàng.
Mặc dù suy nghĩ thành thục hơn so với bạn cùng lứa, nhưng lòng hiếu kì của một thiếu nữ thì nàng vẫn có. Bốn phía im lặng, xung quanh không có người nào, Diệp Noãn tò mò đứng lên, nàng nghiêng mình về phía trước, nghiêng đầu, nhìn bên trái một chút, liếc bên phải một cái đánh giá cung điện này.
Tô Giản hồi tưởng lại miêu tả trên kịch bản, đoạn này của Diệp Noãn, trên kịch bản chỉ có một câu: Võ Mị Nương mới vào điện Cam Lộ, vừa vui sướng vừa tò mò.
Hắn hồi tưởng như vậy, lại thấy Diệp Noãn nhấc làn váy, cẩn thận đi về phía trước hai bước, xác định không có người, lúc này mới ngẩng đầu, cười khẽ ra tiếng: “Hóa ra đây chính là nơi Hoàng Đế ở nha.”
Âm thanh này vô cùng trong trẻo, hoàn toàn không giống với giọng nói bình thường của cô, giống một cô bé mười tuổi hơn, ngữ khí cũng biểu đạt được tâm trạng của cô lúc này, vừa vui sướng lại tò mò.
“Ok!” Màn ảnh đổi góc quay khác. Lúc này Tô Giản nhìn rõ ràng được biểu tình của cô.
Không giống như Tử Yên lạnh lùng, không giống sự hồn nhiên của Hạ Nhi, cũng không giống như Liên Sênh. Giờ phút này biểu tình trên mặt cô chính là một thiếu nữ giảo hoạt, có một chút xíu chờ mong, chút xíu mục tiêu.
Phụ thân Võ Tắc Thiên mặc dù là công quốc khai thần, nhưng nhà bọn họ lại là thương nhân, so ra thì thua kém các danh gia vọng tộc, đặc biệt là phụ thân nàng đã qua đời hai năm trước, trong nhà không có người đáng tin cậy, hằng ngày trải qua cũng không tốt lắm. Qua sự hiểu biết về Trường An phồn hoa và các gia đình thế gia, trong lòng tiểu cô nương đã có mục tiêu, nàng nhất định phải được Hoàng Đế sủng ái, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Đường.
Cùng với chuyển biến tâm tư của Diệp Noãn, ánh mắt của tiểu cô nương trước màn ảnh cũng thay đổi. Đây là cảnh đặc tả, hai mắt nàng nhìn về phía thâm cung, bên trong ánh mắt chính là dã tâm.
“Ok, rất tốt!” Thích Mĩ Trân khen ngời, “A Noãn diễn tốt lắm.”
Cảnh quay này hoàn thành, Tô Giản đứng giữa sân yên lặng nhìn Diệp Noãn, chỉ dựa vào một đôi mắt, liền có cảm xúc, cái này chính là kỹ thuật diễn sao…
Rõ ràng là hắn vào nghề trước cô, đóng phim cũng nhiều hơn, nhưng mà nhìn cô như vậy, hắn cảm thấy giữa hai người có chút chênh lệch, thật là tức chết, đây chính là thiên phú đó.
Tô Giản bị cô kích thích ra ý chí chiến đấu, thời điểm hắn mới vào nghề, cũng được người ta nói là có thiên phú, mà hắn đi vào con đường này cũng không có nhiều sự nghiêm túc, bởi vì có bối cảnh, cũng không lo lắng về tiền bạc, chỉ diễn mấy bộ phim đơn giản liền nổi danh. Một đường thuận buồm xuôi gió, kỹ thuật diễn, căn bản không phải là thứ hắn phải suy tính. Nhưng mà hôm nay, từ giờ trở đi, hắn muốn cố gắng hơn một chút. Đột nhiên hắn muốn thử xem nếu bản thân hắn cố gắng đầy đủ, kỹ thuật diễn của hắn có thể đạt đến trình độ nào.
Hắn sẽ không thua kém cô đâu.
Cảnh tiếp theo Mạc Thiếu Hoài và Diệp Noãn phối hợp cũng coi như là không thể chê vào đâu được.
Hoàng Đế mặt không chút thay đổi xuất hiện, dọa Diệp Noãn giật mình, chỉ là có chút bất ngờ, nàng cũng không e ngại thân phận của hoàng đế. Nàng muốn yêu hắn, nên sẽ không sợ hắn. Cúi người bái kiến, nàng tươi cười kiều diễm với hắn: “Thần thiếp bái kiến Bệ Hạ.”
Có tò mò, có ái mộ, duy nhất không có sợ hãi. Sóng mắt nàng lưu chuyển, đầy nhu mì, cái nhu mì đó vô cùng tương xứng với con ngươi trong veo, rất đặc sắc. Lá gan của nàng vô cùng độc đáo làm Mạc Thiếu Hoài sinh ra vài phần hứng thú, hắn xem xét cẩn thận cái liếc mắt của nàng, nâng tay, lấy đi trâm cài tóc của nàng, mái tóc dài đen như mực đổ xuống, hắn cong cong khóe miệng: “Ngươi vừa kiều diễm vừa mĩ lệ như vậy, về sau gọi là Võ Mị đi.”
Cảnh diễn kết thúc, có khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, Đàm Phượng tiến lên khoác thêm áo cho Diệp Noãn. Diệp Noãn bọc đầy quần áo mà vẫn còn run cập cập.
Tô Giản đi tới bên cạnh Diệp Noãn, khen một câu: “Diễn thật tốt.”
“Cảm ơn đã khích lệ.”
Tô Giản dừng một chút, lại hỏi: “Nếu anh có thắc mắc về kỹ thuật diễn, có thể đến thỉnh giáo em sao?”
Đàm Phượng kinh ngạc nhìn hắn một cái, nghĩ tên này thật là, theo đuổi con gái còn dùng tới cả chiêu này. Có điều làm cho cô kinh ngạc hơn nữa là Diệp Noãn suy nghĩ vài giây, thế nhưng lại gật đầu đồng ý: “Có thể.”
Buổi tối trở lại khách sạn, Đàm Phượng hỏi Diệp Noãn: “Cậu thay đổi ý ?”
“Cái gì?”
“Thái độ đối với Tô Giản đó.”
“Không có.”
“Vậy sao cậu đồng ý với hắn?”
Diệp Noãn trả lời: “Bởi vì hắn muốn học.”
Hắn muốn học, cô liền dạy, bộ phim này rất quan trọng với cô, nhưng cô cũng không hi vọng mình đạp lên Tô Giản, đẩy hắn vào bụi đất, tốt nhất là dẫn theo hắn, cùng nhau tiến về phía trước.
Cô ngồi trước tấm gương, vừa chải tóc, điện thoại trong túi đổ chuông, Đàm Phượng giúp cô lấy điện thoại, cau mày đưa cho cô: “Hạ Xuyên.”
Diệp Noãn nhận lấy, mặt không chút thay đổi tắt điện thoại, nhìn chằm chằm di động vài giây, hoàn hảo, bên kia không gọi lại.
Nhìn qua thấy Đàm Phượng còn phiền não hơn cô: “Hắn lại trêu chọc cậu làm cái gì chứ?”
Diệp Noãn chuẩn bị đi tắm rửa: “Sao tớ biết được.”
Chờ cô tắm rửa ra, trên di động có mấy tin nhắn, là Hạ Xuyên gửi tới.
Hạ Xuyên: Anh biết tuy rằng không phải là quan trọng, nhưng vẫn muốn giải thích với em một chút.
Hạ Xuyên: Lần này chuyện với Uyển Uyển hoàn toàn là ngoài ý muốn, kỳ thật bọn anh cũng chưa hoàn toàn hợp lại.
Hạ Xuyên: Không biết là sẽ có chuyện như vậy phát sinh, nhưng thật sự là anh không có ý kéo em xuống nước.
Diệp Noãn cũng không trả lời lại, cô cảm thấy đến ngày mai, tự nhiên Hạ Xuyên sẽ biết thái độ của cô.
Quả nhiên, các phóng viên cắm điểm thất bại đều lấy Diệp Noãn ra để vớt vát. Người vốn nên vùi đầu quay phim là Diệp Noãn lại xuất hiện trên các trang báo lớn, tiêu đề giống nhau “Diệp Noãn chúc phúc cho người hợp tác ngày xưa”, “A Noãn không quen Hạ Xuyên, tỏ thái độ chúc phúc cho Uyển Xuyên.”
Có lẽ là do tác dụng của Noãn Bảo Bảo, các phóng viên không có thêm mắm thêm muối vào, còn khen cô vẫn xinh đẹp như hoa, khí sắc rất tốt.
Chuyện này quả nhiên làm các fans cuồng của Hạ Xuyên và Lâm Uyển Uyển tức giận, bọn họ tỏ vẻ, ai muốn ngươi chúc phúc? Ai muốn ngươi tỏ thái độ? Ai bảo ngươi lắm miệng xen vào chuyện của người khác?
Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ cũng không muốn tin rằng thần tượng của mình đang yêu đương, luôn nhận định rằng đây chỉ là lăng – xê.
Chỉ là không quá vài ngày, bọn họ liền bị mất mặt.
Tránh né vài ngày, cuối cùng Hạ Xuyên cũng xuất hiện, đứng trước truyền thông, gật đầu thừa nhận hắn và Lâm Uyển Uyển đang tìm hiểu nhau.
Noãn Bảo Bảo cùng những nhóm fans khác liền lập tức hướng về phía về phía Sông Băng đáp trả, thần tượng nhà các người nói yêu đương thì tội gì giận chó đánh mèo, A Noãn của chúng tôi nói sai sao? Ha hả, chúc hai vị chủ nhân nhà các người sớm sinh quý tử!
Bất kể là ở trên mặt báo, hay là bình luận của người hâm mộ, Đàm Phượng đều hết sức quan tâm, việc này cũng thật rõ ràng là không liên quan đến Diệp Noãn, cô ấy luôn bị liên lụy vào.
Đội của Diệp Noãn hiện tại quy mô cũng không nhỏ, thành lập nhóm hâm mộ chính thức, cập nhật thông tin cũng có người chuyên môn quản lý, mấy người quản lý đều duy trì liên hệ với Đàm Phượng. Đàm Phượng cũng dần dần bớt việc, không phải chuyện quan trọng thì không cần can thiệp vào.
Mấy người quản lý đều trung thành với Diệp Noãn, cũng rất nghe lời Đàm Phượng.
Tuy rằng truyền thông còn tính toán lấy chuyện yêu đương của Uyển Xuyên lên báo vào tuần, nhưng trong giới lại cực kỹ yên tĩnh. Giống như trong một đêm, các Noãn Bảo Bảo đều ngoan ngoãn, các người yêu đương thì kệ các người, chúng tôi không tham dự, bị fan cuồng công kích, cũng chỉ coi như là bị chó cắn. Bị chó cắn cũng không thể cắn trở lại. Noãn Bảo Bảo im ắng, dần dần phong ba cũng tĩnh lặng, không liên can đến Diệp Noãn, chỉ còn lại hai nhà Uyển Xuyên tiếp tục kêu la.
Bản lĩnh làm người của Diệp Noãn dày dặn, cuộc chiến của fans cô đã thấy nhiều, Noãn Bảo Bảo hiện đang thắng thế, không thể thua được, không có việc gì đáng lo.
Việc này xử lý tốt, Đàm Phượng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Diệp Noãn: “Mấy ngày này có mấy người trong fanclub muốn đến thăm, cậu cảm thấy thế nào?”
“Vậy thì tới đi.” Diệp Noãn không có dị nghị, đối với cô người hâm mộ luôn luôn tốt, có nhiều người yêu mến cũng rất tốt, kiếp trước sau kết hôn cô giải nghệ làm nhiều người đau lòng, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn chờ đợi, chờ đợi cô quay trở lại.
Hôm quản lý nhóm hâm mộ đến thăm là lúc quay cảnh Võ Tắc Thiên giúp Thái Tông thuần phục con sư tử to lớn. Cảnh này quay ở trại ngựa, có ba nhân vật chính, Võ Mị Nương, Lý Thế Dân, Lý Trì.
Võ Mị Nương tàn nhẫn làm Thái Tông không thích, nhưng thần thái của nàng lại hợp mắt Lý Trì, ánh mắt nhìn nàng có tình ý.
Diệp Noãn mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ, tóc buộc lên, lấy dây buộc cố định lại, bởi vì thời gian này được Thái Tông sủng ái, nên sắc đẹp càng thêm phô trương. Nàng đứng yên tại chỗ cũng là cảnh đẹp.
Tô Giản nhìn thấy từ xa, cúi đầu hỏi người hầu bên cạnh: “Nàng là ai?”
“Nàng là Võ Tài nhân.”
“Võ Tài nhân.” Tô Giản lẩm bẩm đọc tên của nàng, nghĩ tới thân phận của nàng chính là mẫu phi của mình, cuối cùng vẫn thu ánh mắt nóng bỏng lại.
Sư tử của Thái Tông mập khỏe, tùy hứng, không ai có thể thuần phục nó.
Diệp Noãn bước lên một bước: “Bệ hạ, không bằng để Mị nương thử xem sao.”
“Sao?” Mạc Thiếu Hoài ngồi ở ghế chủ vị trên cao nhìn nàng một cái, “Nàng có cách gì?”
Diệp Noãn hất cằm, cười nói: “Cần có ba món đồ, một là roi sắt, hai là thiết côn, ba là chùy thủ. Dùng roi sắt quật nó, nếu nó không phục, lại dùng thiết côn gõ vào đầu, nếu vẫn không phục,” nàng đứng trước mặt Hoàng Đế cười, âm thanh cũng có khí phách, “Liền dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu của nó.”
Tô Giản nhìn nàng chằm chằm, bị sự tươi trẻ của nàng mê hoặc.
Mạc Thiếu Hoài nhíu nhíu mày, bất quá chỉ chớp mắt một cái, chân mày liền giãn ra, khôi phục lại sắc mặt không chút thay đổi: “Ngược lại là nàng rất có chí khí.”
Sau khi hoàn thành cảnh này, Diệp Noãn và Đàm Phượng đi ăn cơm với mấy người hâm mộ, đi tới chỗ Tô Giản, cũng nói khách khí với hắn một câu: “Đi ăn cơm thôi.”
Tô Giản ừ một tiếng: “Ăn nhiều một chút.”
Diệp Noãn đi qua, Tô Giản lật kịch bản ra lần nữa. Mặt trên đánh dấu chằng chịt. Nhìn kĩ thì là đánh dấu bằng chữ viết, vô cùng thanh tú.
Tô Giản muốn Diệp Noãn dạy hắn, nhưng Diệp Noãn không có quá nhiều thời gian để ân cần dạy bảo, đương nhiên, trong lòng cô cũng không nguyện ý tiếp xúc nhiều với Tô Giản, cho nên liền dùng cách này, đem lý giải về nhân vật, thậm chí còn có điểm cố lịch sử đều viết ở trên kịch bản cho hắn, để hắn hiểu được nhân vật.
Kỹ thuật diễn của Tô Giản không có gì đáng ngại, chỉ cần có chút lý giải về nhân vật trong đầu, sau đó thời điểm diễn tự nhiên một chút, không cần quá khuếch đại, như vậy trong bộ phim này chí ít sẽ không quá đột ngột.
End chapter 47.