Đây là lần đầu tiên Diệp Noãn gặp mặt với các fans, cô vẫn bình thường, còn các fans thì giống như bị kích động, hào hứng vây quanh bàn nhìn cô chằm chằm.
“Bọn nhỏ,” hôm nay Đàm Phượng rất có khí thế của chị cả, “Mau ăn cơm đi.”
“Không sao đâu,” Diệp Noãn cười cười, “Đợi chút nữa tiếp tục quay phim thì không có thời gian tiếp đón mọi người, hiện tại chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
“A Noãn, ở ngoài chị còn đẹp hơn trên TV nữa.” Một cô bé nhìn cô, đỏ mặt nói.
Diệp Noãn sờ mặt cười: “A Thải chỉ vì chị xinh đẹp mới thích chị sao?”
Vừa rồi mọi người tự giới thiệu tên cho nên Diệp Noãn nhớ rõ tên mọi người.
“Không đúng không đúng,” Trần Thải vội vàng lắc đầu, “Còn bởi vì…” có chút khẩn trương nên không nghĩ ra được gì cả.
Ngồi bên cạnh cô ấy là cô gái có khuôn mặt tròn tên là Lý Thi Kỳ bổ sung thêm: “Còn bởi vì A Noãn diễn xuất tốt.”
Diệp Noãn hướng cô ấy cười nói: “Cảm ơn.”
Bởi vì Diệp Noãn thân thiết, mọi người nói nói cười cười, dần dần không còn câu nệ nữa.
Chỉ có duy nhất một bạn nam, tên là Tiền Hạo Nhiên, hắn hỏi Diệp Noãn: “A Noãn, chị có bạn trai không ạ?”
“Aaaa…” Các bạn nữ đều nở nụ cười, ai cũng mong đợi nhìn Diệp Noãn để biết đáp án.
Diệp Noãn chưa trả lời, người lớn tuổi nhất, trầm ổn ngồi một chỗ là Hàn Hiểu Lâm liền ngăn bọn họ lại: “A Noãn có yêu đương hay không là chuyện riêng của chị ấy, chúng ta làm fans gương mẫu, chính là làm tấm gương, chỉ sùng bái, không can thiệp, không hỏi đến đời tư của Diệp Noãn.”
Diệp Noãn nhìn cô ấy một cái, người này, cô nhớ, kiếp trước cô ấy là hội trưởng fanclub, vô cùng trung thành với Noãn Bảo Bảo, nhưng đối với những quyết định về sau của cô thì cực kỳ thất vọng, lúc cô giải nghệ cô ấy cũng rời chức vụ. Lúc đó còn nổi giận đùng đùng nhắn tin cho cô, nói cô không có chí khí, nói chính mình nhiều năm qua đã nhìn lầm người.
Quá phận đến mức nào mới có thể làm người hâm mộ mình nói ra lời như vậy, Diệp Noãn tự cười giễu mình, ngẩng đầu nói với mọi người: “Hiện tại chị không có bạn trai, gần đây cũng không có suy nghĩ tìm bạn trai, nếu lỡ như ngày nào đó chị yêu đương, chị hoặc Phượng Nữ nhất định sẽ nói trước với mọi người. Chuyện đó mặc dù là việc riêng của chị, nhưng mọi người là những người hâm mộ đầu tiên của chị, là người quản lý nhóm, cũng là bạn của chị, chị hy vọng mọi người có thể là những người đầu tiên biết tin tức của chị, mà không phải là dựa vào truyền hình, báo chí hoặc mạng internet mới biết được.”
Cô nói những lời này vô cùng thành khẩn, bởi vì trong lòng cô đúng là nghĩ như vậy.
Đàm Phượng nhìn cô, trong lòng cảm thán, A Noãn nhà cô, có đôi khi cứng rắn như dùi sắt, có đôi khi lại mềm như kẹo bông. Nếu cô ấy đã nói như vậy, thì cô cũng đành phải phối hợp theo. Đàm Phượng nâng chén: “A Noãn nói không sai, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè phải tín nhiệm lẫn nhau, vì sự tín nhiệm này, cụng ly nào.”
Những lời này của cô còn có ý tứ là tín nhiệm lẫn nhau, A Noãn tin tưởng các người như vậy, các người không được phụ sự tín nhiệm của cô ấy.
Phượng Nữ đúng là càng ngày càng tốt, Diệp Noãn gật gù trong lòng, bởi vì cô mà không ngừng tăng cường các mối quan hệ, công tác trong tay Đàm Phượng cũng ngày càng nhiều, cô ấy biết mình rất để ý đến người hâm mộ cho nên ở phương diện này cũng rất tốn tâm tư. Diệp Noãn đang nghĩ có nên tìm thêm người phụ giúp cô ấy hay không, chỉ là A Thu ở bên kia, cô nghĩ ngợi, bằng không cứ tiếp tục đợi, đợi sang năm Quý Thu về nước rồi nói tiếp.
Cô nghĩ như vậy, nghe được thái độ của Hàn Hiểu Lâm: “Phượng Nữ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo hộ A Noãn thật tốt.”
Lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Noãn cho mọi người cảm giác ôn hòa, hình tượng bình dị gần gũi, các cô cũng không phải là lời nói suông. Đàm Phượng và Hàn Hiểu Lâm cũng thường xuyên liên lạc. Hành trình của Diệp Noãn cũng sẽ tiết lộ một ít, không thể nói hết vì có đôi khi Diệp Noãn cũng kí hợp đồng bảo mật, về điểm này thì bọn Hàn Hiểu Lâm đều hiểu được.
Làm người hâm mộ, ở trên bàn cơm, nghe Diệp Noãn nói câu đó, liền cảm thấy bọn họ theo dõi thần tượng này cũng đã đáng giá.
Từ gian từ từ trôi đến tháng ba, bộ phim cũng đã quay đến đoạn giữa, cùng với tin đồn nữ chủ Võ Mị Nương nổi trội, thêm việc Thái Tông không thích Võ Mị Nương tàn nhẫn, cũng dần dần lạnh nhạt với nàng.
Lúc Võ Mị Nương được sủng ái, vô cùng xinh đẹp, hiện tại thất sủng, không khỏi có người bỏ đá xuống giếng. Gần vua như gần cọp, ý nghĩ trong lòng nàng cũng rã rời, cảm thấy dựa vào sự sủng ái của đế vương để thay đổi địa vị của mình chính là ý nghĩ ngu xuẩn.
Buổi sáng Diệp Noãn không có vai diễn, khó có dịp cô được nhàn rỗi, vẫn ở lại trong trường quay, cô ở trong phòng luyện chữ, kiếp trước cô có học qua viết bút lông, trong bộ phim này cũng có cảnh quay cô viết chữ, vốn là đạo diễn muốn tìm người đóng thế cho cô, biết được cô viết được thì không thể tốt hơn, chính cô lên sân khấu, còn có thể quay toàn cảnh, cho nên lúc ở không, cô lại lấy bút luyện chữ.
Cung Ngạn Vũ đến thăm Diệp Noãn, đi vào phòng thấy cảnh như vậy, dưới ánh mặt trời, thiếu nữ mặc bộ váy áo màu hồng thạch lựu, cầm bút lông ngồi ngay ngắn trước bàn, từng nét nghiêm túc viết chữ. Da thịt trắng như tuyết dưới ánh mặt trời như sáng lên, nửa cúi đầu, nhìn qua hết sức yên tĩnh.
Khó trách cô có thể diễn Điêu Thuyền, Tứ đại Mĩ Nữ cổ đại, chẳng qua cũng là như thế thôi.
Diệp Noãn nghiêm túc viết xong một chữ, mới ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Ngạn Vũ, cô cười nói với anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Đến thăm trường quay.” Cung Ngạn Vũ cũng cười với cô, đi tới bên cạnh, nhìn chữ trên giấy Tuyên Thành, “Chữ này của em, nét bút lưu loát, luyện bao lâu rồi?”
Ai cũng nói viết chữ có thể tĩnh tâm, thời điểm Diệp Noãn giải nghệ không có việc gì làm thì ở nhà luyện viết chữ, bút lông bút máy đều có, bỏ ra không ít công sức.
Cô đặt bút xuống cười nói: “Em ít đọc sách, liền nghĩ dùng chữ viết để bù đắp, nhìn chữ đẹp, cho người viết chút ấn tượng cũng tốt nhỉ?”
Cô nói không sai, nhưng mà trong đầu Cung Ngạn Vũ liền nghĩ, thật ra em chỉ cần dựa vào khuôn mặt là đủ rồi. Nghĩ như vậy nên về sau anh không khỏi khinh bỉ chính mình, từ thời điểm nào mà anh biến thành kiểu người nông cạn trông mặt bắt hình dong này chứ?
Ho khụ một tiếng che dấu, Cung Ngạn Vũ nhìn chữ cô một lần nữa, bình luận: “Chữ của em nghịch bút* và trắc phong* đều rất sắc bén, chính xác là có khí thế kiên cường của một nữ vương.”
*Nghịch bút, trắc phong là các nét trong chữ hán.
“Anh xem hiểu à?” Hỏi xong thì Diệp Noãn liền nghĩ lại, ông nội anh ấy là một nhà thi họa lớn, mưa dầm thấm đất cũng là chuyện bình thường, bởi vậy không chờ anh trả lời, cô liền gật gật đầu, “Anh thật sự là xem hiểu.”
Cung Ngạn Vũ nói: “Thực ra ở phương diện viết chữ này cũng không phải là sở trường của anh.”
“Vậy là vẽ tranh sao?” Diệp Noãn hiếu kỳ nói, “Vẽ tranh là sở trường của anh?”
“Tốt hơn một chút.” Cung Ngạn Vũ giống như nhớ ra cái gì đó, chuyện cũ nghĩ lại thấy sợ, bổ sung thêm, “Khi còn nhỏ anh bị ông nội bắt học qua.”
Diệp Noãn bật cười, lại mong đợi nhìn anh: “Vậy anh có muốn bộc lộ tài năng không?”
Cung Ngạn Vũ không chút suy nghĩ liền từ chối: “Không cần.”
Diệp Noãn chưa từng thấy qua người trực tiếp vẽ tranh, bởi vậy lúc này cực kỳ hưng phấn: “Đừng nhỏ mọn như vậy, vẽ một chút đi mà.”
Cung Ngạn Vũ tiếp tục lắc đầu: “Anh là tới tham quan, chứ không phải là đến bán tài năng.”
“Bán tài năng gì?” Diệp Noãn cầm bút nhét vào tay anh, lấy giấy Tuyên Thành ra, “Em cũng không có trả tiền mà.”
Cung Ngạn Vũ bắt đắc dĩ nhìn cô một cái: “Vậy được rồi, em đứng xa một chút, anh cho em xem một bức Cung Nữ đồ*.”
*Cung Nữ đồ: bức tranh vẽ con gái thời xưa.
“Tại sao phải đứng xa?” Đứng xa thì làm sao cô thấy được hiện trường.
“Đứng ở trước bàn.” Thấy cô không động đậy, Cung Ngạn Vũ lại thúc giục một tiếng, “Có còn muốn vẽ không?”
“Vẽ, vẽ.” Diệp Noãn nghe lời đi tới trước bàn.
“Xa ra một chút.”
Cô nghe lời, lui thêm mấy bước, thấy anh chấm mực, nhìn cô một chút mới đặt bút xuống, lúc này mới biết rõ ràng, tên nhóc này muốn lấy cô làm người mẫu. Nhưng mà là cô yêu cầu anh bộc lộ tài năng trước, nên hiện tại cũng khó để nói gì. Diệp Noãn đành phải lôi kéo áo khoác lụa trên người, đoan chính đứng một chỗ.
Cung Ngạn Vũ vẽ rất nhanh, Diệp Noãn đứng một hồi lâu, chịu không nổi liền bước tới.
Bức vẽ vô cùng đơn giản, nét bút ít ỏi, nhưng thần sắc vẫn có, hiện ra hình ảnh cung nữ nhà Đường, Cung Ngạn Vũ còn cầm bút bổ sung vài chi tiết.
Làn da anh cũng rất trắng, cúi thấp đầu, tóc mái che đi ánh mắt, thấy không rõ trong đôi mắt kia là thần sắc như thế nào, chắc là rất nghiêm túc, chăm chú. Đôi tay dùng để chơi đàn dương cầm, tay trái giữ giấy, tay phải cầm bút lông, ngón tay thon dài xinh đẹp, tư thế cũng rất tiêu chuẩn.
Diệp Noãn vốn nghĩ là nhìn anh vẽ tranh, cuối cùng lại bị đôi tay kia hấp dẫn, chăm chú nhìn một hồi, thấy anh đặt bút xuống: “Tốt lắm.”
Vết mực chưa khô, không dám trực tiếp cầm trang giấy lên xem, Diệp Noãn đến bên cạnh, nhìn kỹ một chút, sau đó tán thưởng: “Nhìn giống quá.”
Cung Ngạn Vũ chỉ vẽ phía bên phải: “Bên này để cho em viết lời bình, muốn viết không?”
Diệp Noãn cười nói: “Trình độ của em thì viết gì chứ.”
“Tùy tiện viết gì cũng được, bằng không để trống quá thấy khó coi.”
“Được rồi.” Diệp Noãn nghĩ ngợi, cầm bút lên, ở chỗ trống viết Võ Tắc Thiên “như ý nương”.
Bởi vì Cung Ngạn Vũ tùy ý vẽ, cho nên cô dùng thảo thư* để viết.
*Thảo thư (chữ thảo): chữ viết nhanh, nét bút phóng khoáng, các chữ Hán có thể viết thành một nét, nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét.
“Em viết thảo thư tốt hơn so với chữ hồi nãy.” Cung Ngạn Vũ nói.
Mực hơi khô, Diệp Noãn cầm tranh lên xem, nghiêm túc nhìn hồi lâu, hỏi Cung Ngạn Vũ: “Ây da, hai chúng ta hợp tác làm bức tranh này, hiện tại đem ra ngoài bán, nhất định có thể bán được giá tốt.”
Cung Ngạn Vũ cười nhạo nói: “Còn không phải làm xiếc!”
“Nói đùa thôi,” Diệp Noãn cũng bắt đầu cười, “Bức tranh này em nhất định giữ lại làm của quý.”
“Vui vẻ quá, nói gì vậy?” Đàm Phượng từ ngoài tiến vào, theo sau còn có Tô Giản.
“Cái này.” Diệp Noãn đem tranh trong tay đưa ra, “Trở về tớ sẽ đóng khung, treo trong nhà.”
Đàm Phượng cầm bức tranh, nghiêm túc nhìn thoáng qua: “Cậu vẽ?”
Diệp Noãn xòe tay: “Anh ấy vẽ.”
“Ôi trời,” Đàm Phượng liếc mắt nhìn Cung Ngạn Vũ một cái, “Tên nhóc, nhìn không ra là có bản lĩnh như vậy đó.”
Cung Ngạn Vũ cũng quen phong cách nói chuyện của Đàm Phượng, không thèm so đo.
Đàm Phượng lại hỏi: “Chữ cũng là anh viết?”
Cung Ngạn Vũ nói: “A Noãn viết.”
End chapter 48.