Xuống khỏi xe, Trình Mộc Quân thực sự khá ngạc nhiên.
Chỗ của Tiêu Minh Duệ chỉ cách trường học một con phố.
Thật sự như lời y nói, rất gần.
Trường học có hơn 200 năm lịch sử, các toà nhà gần đó vẫn còn giữ nguyên nét kiến trúc xưa.
Những cây ngô đồng trăm năm che kín mặt đường, lúc này đúng vào cuối thu, lá cây rơi rụng đầy đất.
Hai bên căn nhà là hai toà nhà hai tầng, trước cửa có một cái sân nhỏ, bên ngoài hàng rào là hộp thư bằng đồng.
“Thích không?”
Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Tiêu Minh Duệ đứng phía sau, cái tay bị thương treo trước ngực, một tay khác xách vali.
Giọng điệu y dịu dàng, đôi môi cong nhẹ, ánh mắt tập trung vào hắn, duy trì một khoảng cách thân thiết mà không quá phận.
Nhưng giọng điệu vừa rồi không giống như đang hỏi một người bạn đến ở vài tháng, ngược lại như hỏi bạn đời mới cưới có thấy thích ngôi nhà mà hai người sẽ chung sống trong tương lai không.
Trình Mộc Quân nở nụ cười, hắn không cảm thấy mình đang suy nghĩ nhiều.
Lời này đặt vào người khác thì có lẽ là vô tình, nhưng Tiêu Minh Duệ lại khác.
Hắn gật đầu: “Ừm, rất tốt.”
Hai người đẩy cổng hàng rào, đi vào.
Tiêu Minh Duệ lấy chìa khoá từ trong áo khoác ra, cửa nhà vẫn dùng ổ khoá truyền thống bằng đồng, trông có vẻ khá cũ kĩ.
Mở cửa ra, đập vào mặt là mùi hương nồng nặc đặc trưng của đồ nội thất cũ.
“Tầng hai có hai phòng, phòng vệ sinh đã được sửa sang, còn những đồ dùng khác tôi đều giữ lại.”
“Ừm.”
Trình Mộc Quân ở đối diện Tiêu Minh Duệ.
Hai căn phòng đều có ban công nho nhỏ, hình cung, cũng bằng đồng giống hàng rào.
Đứng trên ban công có thể nhìn thấy khung cảnh đầy lá phong đỏ, mang tới một chút ảo giác ấm áp trong đêm thu se lạnh.
Nghỉ ngơi trong phòng một lúc, Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, là Tiêu Minh Duệ.
“Bữa tối giao tới rồi, xuống ăn đi.”
Trình Mộc Quân hơi bất ngờ: “Em còn định trổ tài nấu nướng.”
Cầu thang bằng gỗ khá hẹp, chỉ đủ cho một người, Tiêu Minh Duệ đi phía trước, Trình Mộc Quân bước theo sau.
Nghe vậy, Tiêu Minh Duệ khựng lại: “Không cần, mấy việc vặt như nấu cơm sẽ có người giúp việc tới xử lý.”
Trình Mộc Quân nói: “Như vậy em thấy hơi áy náy, nhìn giống như đang ăn ở miễn phí vậy.”
“Không biết tại sao anh cứ cảm thấy… em không giỏi nấu nướng lắm.” Tiêu Minh Duệ nói: “Sau này sẽ có việc chỉ em mới có thể giúp anh mà.”
Trình Mộc Quân: “…”
Lời này không hề sai.
Hắn không biết, cũng không thích.
Nhưng đúng ra Tiêu Minh Duệ cũng không biết, trừ khi y đã bắt đầu nhớ ra vài chuyện.
Khoảng 10 tối, cửa phòng Trình Mộc Quân lại bị gõ vang.
Lúc này, Tiêu Minh Duệ tới nhờ giúp đỡ.
Trong tay y cầm một cuộn màng bọc thực phẩm, mặt buồn rầu: “Phiền em giúp anh bọc cánh tay lại được không? Anh làm một tay khó quá.”
Trình Mộc Quân tiếp nhận màng bọc: “Anh định tắm à?”
“Ừm. Tuy thời tiết bây giờ không nóng, nhưng không tắm thì anh không chịu được.”
Trình Mộc Quân cụp mắt bọc tay cho y, không hỏi thêm gì, an tâm chờ đợi chiêu trò tiếp theo của bậc thầy trà đạo.
Quả nhiên, sau khi bọc tay xong, Tiêu Minh Duệ vẫn không nhúc nhích, cúi đầu bắt đầu cởi nút áo.
Y mặc một chiếc áo len co giãn, áo không có nhiều nút lắm, nhưng chỉ cởi bằng một tay nên khá vụng về.
Ở bệnh viện, những việc này đều có người chăm sóc làm, bây giờ trông y có vẻ hơi chật vật.
Những ngón tay thon dài lúc này lại trở thành gánh nặng, qua một lúc lâu mà y vẫn chưa cởi được một cái nút nào.
Y ngẩng đầu nhìn Trình Mộc Quân, vành tai ửng đỏ, giống như ngại mở lời.
“Để em cho.”
Trình Mộc Quân ra tay giải vây giúp y, lại nghe Tiêu Minh Duệ áy náy nói: “Hơi xấu hổ một chút, bình thường anh quen dùng tay phải, không ngờ tay trái lại vô dụng tới mức này.”
Y thở dài: “Chỉ sợ lát nữa làm ướt thạch cao thì lại thêm phiền phức.”
Hệ thống chứng kiến hết thảy không chịu nổi nữa: “Tiểu Trúc Tử, cậu mau mau đồng ý đi, mùi trà nồng quá tôi bắt đầu ngứa tay rồi.”
Trình Mộc Quân: “Hửm? Ngứa tay vậy cậu nhảy ra đánh y đi, tôi không hề phản đối.”
“…” Không hiểu sao hệ thống thấy hơi sợ sợ, nhỏ giọng nói: “Chừng nào thì cậu có thể tiễn Mặc Sĩ Nghi đi thế, cốt truyện bên kia sắp bắt đầu rồi.”
Hệ thống không biết mục đích cuối cùng của Trình Mộc Quân là gì, chỉ biết hắn muốn tìm ra tất cả những người đã chạy đến thế giới trừng phạt, sau đó tiễn họ đi.
Sau khi biết, nó hoàn toàn vứt hết mấy cái Tổ Kế Hoạch gì đó ra sau đầu, một lòng nghe theo cách làm của Trình Mộc Quân.
Tiểu Trúc Tử biết mình đang làm gì, rất đáng tin.
Quả nhiên, Trình Mộc Quân vẫn nói câu cũ: “Yên tâm, tôi biết mà, không trì hoãn tiến độ cốt truyện ở trong nước đâu.”
Nói xong, Trình Mộc Quân ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Duệ: “Để em tắm giúp anh, dù gì anh cũng bị thương vì em mà.”
Tiêu Minh Duệ cong đôi mắt, lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má lại xuất hiện: “Vậy phiền em rồi.”
Hai người đi vào phòng Tiêu Minh Duệ, vẫn là những món nội thất bằng gỗ đặc tối màu cùng với ánh đèn ấm áp không quá sáng.
Trình Mộc Quân đứng trước giường c ởi thắt lưng và nút áo cho Tiêu Minh Duệ.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Minh Duệ phun vào gáy mình, trước mắt là cơ bụng và đường nhân ngư.
Ánh sáng và bóng tối đan xen tạo cho cơ thể vốn hoàn hảo thêm vài phần mờ ám.
“Thật là phiền em quá.” Tiêu Minh Duệ vẫn dùng tông giọng ôn hòa nói lời cảm ơn, chỉ là khoảng cách quá gần, trong lúc nói chuyện hơi thở cứ phả vào vành tai Trình Mộc Quân.
Tai hắn rất nhạy cảm, chỉ một dòng khí ấm áp phất qua cũng có thể làm lông tơ sau cổ dựng đứng, kèm theo đó là cảm giác tê dại lan đến tận xương cùng.
Tiêu Minh Duệ thấy, ánh mắt lóe lên, sau đó nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào gáy Trình Mộc Quân.
“Ưm ——” Trình Mộc Quân che cổ lại lui về phía sau, ngước mắt nhìn Tiêu Minh Duệ.
Hắn còn chưa mở miệng đã nghe đối phương xin lỗi.
“Xin lỗi, có một sợi tóc, anh… không ngờ cổ em nhạy cảm như vậy.”
Tiêu Minh Duệ nói xong thì buông cánh tay, ngồi xuống mép giường c ởi quần dài.
Hệ thống nhỏ giọng đâm chọt: “Cậu nhìn đi, trên tay y chả có gì hết, rõ ràng là đang dụ dỗ cậu.”
“Tôi biết.”
Trình Mộc Quân đảo mắt qua Tiêu Minh Duệ, sau đó xoay người vào phòng tắm mở nước.
Tiếp đó, Tiêu Minh Duệ mặc quần đùi đi vào để Trình Mộc Quân giúp mình tắm rửa, không có bất kỳ hành động vượt rào nào.
Gần một tháng sau, hai người vẫn chung sống giống như vậy.
Trình Mộc Quân sống thật sự rất thoải mái, nói là tới chăm sóc Tiêu Minh Duệ, nhưng trên thực tế chuyện cần sự giúp đỡ của hắn không có nhiều.
Vệ sinh nhà cửa đã có người giúp việc định kỳ đến quét tước dọn dẹp, ba bữa một ngày cũng như thế.
Trong hơn hai tháng ở chung, phạm vi hoạt động của hai người gần như không rời khỏi khu vực này.
Hau người có đam mê chu du khắp nơi quanh năm để tìm cảm hứng, lúc này lại không ai cảm thấy nhàm chán.
Mỗi ngày chỉ ở cùng một không gian, ai làm chuyện người ấy, thời gian trôi qua như nước chảy.
Dường như Tiêu Minh Duệ đã quên béng đi buổi triển lãm tốt nghiệp của mình, sau khi được Trình Mộc Quân đồng ý, y bắt đầu lấy hắn làm chủ đề, chụp một loạt ảnh.
Mỗi một tấm ảnh đều rất sống động, toàn bộ đều sử dụng sự ảo diệu của ánh sáng và bóng tối để che đi vẻ ngoài.
Mặc dù không rõ mặt mũi, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình cảm của người chụp với người trong ảnh.
Trình Mộc Quân không hỏi cũng biết suy nghĩ của Tiêu Minh Duệ. Đây là thủ đoạn nước ấm nấu ếch, thâm nhập vào từng chi tiết của cuộc sống hàng ngày, làm sự tồn tại của bản thân dần dần trở thành thói quen của hắn.
Mà những tấm ảnh đó… là những lời bày tỏ mịt mờ.
Mặc Sĩ Nghi cũng từng như thế.
Cuộc sống trong ngọc bội, trừ hai người họ ra thì không còn ai khác. Mặc Sĩ Nghi tiến vào ngọc bội hàng ngày, có khi không cần nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên nhau.
Chuyện Mặc Sĩ Nghi thích làm khi ở trong ngọc bội nhất là vẽ tranh.
Nhân vật chính của các bức vẽ luôn luôn là Trình Mộc Quân, hắn câu cá, hắn pha trà, vẽ mãi không biết chán.
Hiện tại, cho dù thay đổi thời gian, không gian, nhưng vẫn vô cùng quen thuộc.
Thế giới mới, nhưng hai con người ấy vẫn không đổi.
Trình Mộc Quân biết, linh hồn của Mặc Sĩ Nghi đang dần tỉnh lại.
Lúc này không có các mảnh vỡ linh hồn khác ở đây, y sẽ không có cảm giác nguy cơ. Chỉ cần chờ y tự nhớ ra, Trình Mộc Quân lại dẫn đường để y rời khỏi thế giới này, tất cả sẽ được giải quyết.
Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn làm như không biết gì, phối hợp với tất cả hành động của Tiêu Minh Duệ.
Vào tháng thứ ba, khi tay Tiêu Minh Duệ đã gần như khỏi hẳn, cuối cùng y cũng tiến thêm một bước.
“Ngày mai chúng ta tới quảng trường thành phố bên cạnh tìm cảm hứng nhé?” Tiêu Minh Duệ hỏi.
Trình Mộc Quân gật đầu: “Được.”
Hôm sau, bọn họ lái xe đi đến thành phố bên cạnh.
Gần trung tâm thành phố có một quảng trường, bao quanh quảng trường là bảo tàng nổi tiếng thế giới.
Buổi xế chiều, mặt trời sẽ lặn phía sau ngọn tháp của bảo tàng, xuyên qua ô cửa kính tạo nên hình ảnh như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Trình Mộc Quân ở đây, nhưng không vẽ cảnh.
Hắn đang vẽ người.
Một bản ký hoạ đơn giản, phác họa bối cảnh rồi lại đến người.
Tiêu Minh Duệ không biết đã đi đâu, tay phải y bị thương, lần này đi không mang theo thiết bị nhiếp ảnh chuyên nghiệp nào, chỉ nói là đi tìm cảm hứng cùng Trình Mộc Quân.
Qua mấy tiếng, khi Trình Mộc Quân vẽ xong nét cuối cùng, vừa lúc nghe thấy điện thoại vang lên.
Hắn cầm lên nhìn, là tin nhắn của Tiêu Minh Duệ.
Không có chữ, chỉ có một tấm ảnh.
Trong ảnh chụp là quảng trường nơi Trình Mộc Quân đang ở, giữa bức ảnh là đài phun nước, bên cạnh đài phun nước có một người ngồi vẽ tranh.
Hắn nghiêng người, khẽ cúi đầu, mái tóc hơi rối rũ xuống trước trán. Ánh mặt trời xuyên qua đài phun nước, để lại bóng râm loang lổ trên mặt hắn, tựa như tạo cho hắn một vầng hào quang.
Từ góc độ này, đài phun nước dâng lên như một đôi cánh khổng lồ dang rộng sau lưng hắn, tựa một vị thần.
Chỉ là một tấm ảnh được chụp bằng điện thoại, lại có thể làm người ta cảm nhận được tình cảm mãnh liệt như muốn lao ra khỏi màn hình.
Trình Mộc Quân xem một lát, sau đó xoay mặt nhìn về phía cầu vượt cách đó không xa.
Quả nhiên, Tiêu Minh Duệ đứng trên cầu, mỉm cười vẫy tay với hắn.
Điện thoại reo lên.
Tiêu Minh Duệ nói: “Thích không?”
Trình Mộc Quân khẽ cười, chưa kịp trả lời lại nghe người nọ nói tiếp.
“Ảnh chụp.”
Trình Mộc Quân cụp mắt, thấp giọng nói: “Thích.”
“Em thích, anh rất vui, anh cũng rất thích.”