Cuối cùng hai người cũng không xem cảnh hoàng hôn nổi tiếng nhất ở thành phố bên cạnh, mà lựa chọn quay về nhà.
Cảnh đẹp nhất đã lưu giữ trong lòng, cần gì ở lại thêm.
Khi đến cửa nhà, Tiêu Minh Duệ giữ Trình Mộc Quân lại: “Ở đây đợi anh một lát được không?”
Trình Mộc Quân gật đầu, sau đó nhìn y vào nhà, cầm camera và giá đỡ ra.
Tiêu Minh Duệ dựng chân máy, điều chỉnh camera rồi đi đến bên cạnh Trình Mộc Quân: “Chúng ta còn chưa chụp ảnh chung bao giờ.”
Trình Mộc Quân gật đầu, thản nhiên nói: “Cũng đúng, chúng ta cũng coi như là bạn cùng chung hoạn nạn, vậy chụp chung một tấm đi.”
Tiêu Minh Duệ hẹn giờ rồi bước nhanh tới, nâng tay ôm vai Trình Mộc Quân.
Hai người đứng sóng vai, phía sau là căn nhà hai tầng đã sống chung gần ba tháng.
Sau đó, tiếng chụp hình vang lên.
Chụp xong, Tiêu Minh Duệ ngâm mình trong phòng tối.
Dường như y có tình cảm đặc biệt với máy ảnh film, trong ba tháng này, tất cả những bức ảnh chụp Trình Mộc Quân đều được thực hiện bởi một chiếc máy ảnh SLR trông khá cũ kĩ.
Mỗi lần chụp xong, Tiêu Minh Duệ sẽ ở trong phòng tối mấy tiếng đồng hồ, tự mình rửa ảnh ra.
Mặc dù chỉ có một tay không tiện lắm, nhưng y chưa từng nhờ Trình Mộc Quân giúp đỡ.
Lúc này cũng thế.
Trình Mộc Quân thấy Tiêu Minh Duệ xuống tầng hầm, lập tức biết là y đi rửa ảnh.
Hắn ngồi xếp bằng trước lò sưởi trong phòng khách, mở cuốn sổ phác thảo ra, bắt đầu thêm những nét vẽ giàu trí tưởng tượng vào khung cảnh hôm nay mình đã phác họa.
Cho đến khi chiếc đồng đồ để bàn cổ điển trong phòng khách reo lên tám hồi, Trình Mộc Quân mới ngẩng đầu, nhận ra hình như hôm nay không có ai giao bữa tối.
Đúng rồi.
Hai người vốn định ở thành phố bên cạnh một đêm, ngày mai mới về nên đã gọi điện thoại nói nhà hàng hôm nay không cần giao bữa tối.
Cũng không biết vì sao họ lại quay về, cả hai đều ngầm hiểu, nhưng không ai nói ra, thậm chí không hỏi nhau câu nào.
Trình Mộc Quân đứng dậy, quyết định tin tưởng vào tài nấu nướng của mình một lần nữa.
Ít nhất là có thể nấu chín thức ăn, chỉ là bỏ mì vào nước rồi luộc thôi mà.
Khi Tiêu Minh Duệ ra khỏi phòng tối, vừa lúc thấy Trình Mộc Quân bưng tô ra.
Nước súp trong vắt, nằm trên những sợi mì trắng là một cái trứng chần đã vỡ không còn hình dạng.
Tiêu Minh Duệ thản nhiên ngồi xuống, lặng lẽ ăn mì.
Trên mặt y không có cảm xúc gì, cũng không nhìn ra đồ ăn có ngon hay không.
Trình Mộc Quân gắp một đũa đưa vào miệng, nhíu mày: “Quả nhiên em vẫn nấu dở tệ.”
Tiêu Minh Duệ cười, cũng không miễn cưỡng khen ngợi, mà nhẹ nhàng nói: “Không sao, hình như anh có một chút thiên phú, đợi tay anh khỏi cứ giao cho anh là được.”
Giọng điệu và thái độ rất tự nhiên, như thể y và Trình Mộc Quân đã quyết định vẫn sẽ sống ở đây ngay cả khi vết thương khỏi hẳn.
Trình Mộc Quân nhìn y một cái, cũng không vạch trần: “Em xem tấm ảnh vừa nãy được không?”
Tiêu Minh Duệ khẽ siết chặt đôi đũa, lát sau y buông ra, mỉm cười: “Được.”
Y lấy ảnh từ trong túi ra, đặt lên mặt bàn, đẩy qua.
Tấm ảnh rất đơn giản, đây có lẽ là tấm ảnh có bố cục đơn giản nhất trong sự nghiệp nhiếp ảnh của Tiêu Minh Duệ.
Hai người chiếm phần lớn không gian trong ảnh, ngôi nhà phía sau gần như bị mờ hoàn toàn.
Trình Mộc Quân mỉm cười nhìn camera, Tiêu Minh Duệ lại hơi nghiêng mặt, nhìn Trình Mộc Quân.
“…”
Ngay khi nhìn thấy bức ảnh, Trình Mộc Quân ngây ra.
Hệ thống cũng hỏi: “Tiểu Trúc Tử, tấm ảnh này… sao nhìn quen quá ta?”
Sau một lúc lâu, Trình Mộc Quân mới lên tiếng: “Đương nhiên quen, trừ khuôn mặt của người bên cạnh là khác ra, động tác này, bố cục này, rõ ràng chính là tấm ảnh chụp chung với bạn trai cũ đã khiến tôi lật xe trong thế giới thứ nhất.”
Hệ thống trợn mắt há mồm: “Không, không thể nào, diễn nhầm rồi à, không phải cậu nói người này là Mặc Sĩ Nghi sao?”
“Cũng có thể giải thích, dù sao thì Mặc Sĩ Nghi đã nuốt một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên, có vẻ hai bên đã hoàn toàn dung hợp, thế giới có tái tạo cũng không thể tách ra.”
Thôi, yên tĩnh xem biến động.
Trình Mộc Quân ngước mắt: “Tấm này rất đẹp.”
Tiêu Minh Duệ mỉm cười: “Ừm, tặng em, xem như một kỷ niệm.”
Trình Mộc Quân không nói gì thêm, hắn nhận ảnh chụp, trong lòng lại có một cảm giác, có lẽ ngày Mặc Sĩ Nghi rời đi không còn xa nữa.
***
Ngày Tiêu Minh Duệ tháo bột, hai người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Vài kẻ liều mạng cướp một cửa hàng trang sức, bị cảnh sát truy đuổi không còn đường thoát nên đã xông vào nhà hàng.
Dựa vào việc bản thân có súng, chúng bắt nhân viên và khách hàng trong nhà hàng làm con tin, đối đầu với cảnh sát.
Con đường bên ngoài đã bị phong toả, đội cảnh sát đặc nhiệm được điều tới bao vây xung quanh nhà hàng.
Những tên cướp càng thêm kích động, dường như chúng định giết một hai người để ép cảnh sát đi vào khuôn khổ.
Lúc này, Tiêu Minh Duệ và Trình Mộc Quân đang tránh ở một góc, cúi đầu ngồi dựa vào tường.
Nhưng dù như vậy, một tên cướp vẫn đi tới.
Gã để râu quai nón, ánh mắt tràn ngập điên cuồng của một người đã cùng đường, “Mày, ra đây. XXX——” Mở miệng là phun ra một đống ngôn từ kỳ thị chủng tộc, Trình Mộc Quân hiểu ra, mình và Tiêu Minh Duệ đã ở trong góc nhưng vẫn bị lựa chọn là bởi vì màu da.
Trình Mộc Quân nhíu mày, đang định hành động, nhưng gã đã hết kiên nhẫn, vung chân đá tới.
“Ưm ——” Tiêu Minh Duệ nhanh mắt xoay người che trước mặt Trình Mộc Quân, chân gã cướp mạnh mẽ đá vào vai y, lực rất lớn, gần như có thể nghe thấy tiếng xương nứt ra.
Trình Mộc Quân ngước mắt, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Tiêu Minh Duệ đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hắn hoảng hốt, định nói gì đó, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng che kín miệng.
“Tiền bối, không cần lo lắng, ta biết mình nên làm gì.”
Câu nói với âm lượng rất nhỏ lướt qua.
Là Mặc Sĩ Nghi.
Có lẽ vì gặp phải nguy hiểm bất ngờ, có lẽ vì tên cướp ra tay với Trình Mộc Quân đã k1ch thích hồn phách của Mặc Sĩ Nghi.
Y siết chặt tay Trình Mộc Quân, xoay người nói: “Tôi đi.”
Trong tay tên cướp có súng, cộng thêm gã ghét người da vàng, tất nhiên là không thèm để ý ai trở thành con tin.
Dù sao cũng đều phải chết, ai trước ai sau mà thôi.
Tên cướp cầm súng chỉa vào lưng Mặc Sĩ Nghi, ý bảo y đi ra cửa.
Nhà hàng không lớn, chỉ có một lối ra hướng ra đường phố, cánh cửa sau bếp thông với con hẻm đã bị đồ đạc chặn lại.
Ba tên cướp, một tên thủ cửa sau, một tên thủ phía trước, tên còn lại giữ Mặc Sĩ Nghi, phụ trách khống chế con tin.
Ngay khi vừa đi tới cửa, Mặc Sĩ Nghi đột nhiên di chuyển, y xoay người, ngón tay chuẩn xác chen vào chỗ cò súng của tên phía sau.
Tên cướp muốn nổ súng theo bản năng, nhưng không thể bóp cò.
Mặc Sĩ Nghi lật cổ tay, con dao ăn giấu trong áo khoác lập tức cắt đứt gân ngón tay cái của tên cướp.
“A ——” Tiếng hét thảm thiết vang lên, y đoạt súng thành công.
Một tên cướp khác phản ứng rất nhanh, giơ cây súng khác trong tay lên.
Mặc Sĩ Nghi có nhanh thế nào cũng chỉ có thể miễn cưỡng cong người, né tránh bộ phận quan trọng, thắt lưng đổ máu.
Nhưng mặc dù trúng đạn, động tác của y vẫn không bị ảnh hưởng, trở tay cầm cây súng cướp được bắn trúng mục tiêu.
Tên cướp ở cửa sau cũng chạy tới, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, gã không nói hai lời muốn nổ súng.
Nhưng gã lại không chú ý, một bóng người xông tới từ bên cạnh, vung tay đâm vào hốc mắt gã.
Tiếng tròng mắt bị đâm thủng giòn vang.
Bị cơn đau đánh úp, tên cướp giơ tay che đôi mắt lại, họng súng nâng cao, viên đạn bắn lên trần nhà.
Mặc Sĩ Nghi đã rảnh rỗi xoay mặt nhìn qua, tay nâng súng lên, tất cả kết thúc.
Trình Mộc Quân ném cái nĩa đầy máu trong tay xuống, xoay người nhào tới chỗ Mặc Sĩ Nghi, khó khăn đỡ cơ thể đổ xuống của y.
Hắn ôm Mặc Sĩ Nghi ngồi dưới đất.
Cảnh sát bên ngoài đã phát hiện động tĩnh bên trong, phá cửa xông vào.
Bấy giờ những con tin còn lại mới hoàn hồn, ai nấy cũng hét lên, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Trình Mộc Quân không rảnh quan tâm, hắn chỉ nhìn Mặc Sĩ Nghi, nhìn thật chăm chú.
Ánh sáng trong mắt Mặc Sĩ Nghi đã dần nhạt đi, nhưng y vẫn cố chấp nhìn Trình Mộc Quân.
Y há miệng, muốn nói gì đó, lại chỉ ho ra một búng máu.
Trình Mộc Quân cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi y, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, sắp rồi, chúng ta sắp gặp lại rồi, ngoan nhé.”
“Ta chờ ngài.”
***
Vài tiếng sau.
Trình Mộc Quân ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, bên trong vẫn đang sáng đèn. Trừ mấy câu lúc lấy lời khai ra, hắn không nói gì nữa.
Hệ thống lo lắng an ủi: “Chắc không sao đâu, đây là tai họa ngàn năm mà.”
Trình Mộc Quân lại mỉm cười: “Cậu nghĩ gì vậy, không cứu được đâu, linh hồn đã đi rồi.”
Hệ thống thấy hắn đã khôi phục như thường, lúc này mới yên tâm: “A, vậy là tốt rồi, mà Mặc Sĩ Nghi đi đâu vậy?”
“Tới chỗ lần trước tôi đưa cậu đi.” Trình Mộc Quân đáp: “Có thể chuẩn bị về nước tiến hành cốt truyện rồi.”
Hệ thống: “Vậy à, nhưng tôi cứ cảm thấy mấy tên bắt cóc đột nhiên xuất hiện này rất giống điềm báo nhân vật mấu chốt lên sân khấu, không đơn giản.”
Bỗng nhiên, có người ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đồng phục màu đen của cảnh sát đặc nhiệm, đây hẳn là một trong những cảnh sát có mặt ở hiện trường.
Cánh tay quấn băng vải, có vẻ đã bị thương trong cuộc hỗn loạn đó.
Trình Mộc Quân nhớ ra, hình như lúc nãy có một tên cướp chưa chết, muốn trả thù. Lúc ấy, một cảnh sát được trang bị vũ khí hạng nặng, đội mặt nạ bảo hộ màu đen đã chắn trước mặt.
Có vẻ là vị này?
Nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng cảm ơn.
Mặc dù biết Mặc Sĩ Nghi chỉ trở về nơi nên y nên về, nhưng hắn vẫn cần một chút thời gian để giải quyết cảm giác chua xót đang lan tràn trong lòng.
Mọi chuyện xảy ra quá chân thật, Trình Mộc Quân không thể nào thờ ơ.
Trình Mộc Quân vẫn chỉ nhìn ngón tay mình, không ngẩng đầu: “Anh cảnh sát, cái nên nói tôi đã nói rồi, giờ tôi muốn yên tĩnh một lát.”
Một chai nước lạnh được đưa qua.
“Uống nước đi, bạn của anh sẽ không sao đâu.” Chỉ là một câu an ủi yếu ớt, nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với một gương mặt.
Nước da ngăm, khuôn mặt nam tính và khí chất hoang dã, cộng thêm đồng phục cảnh sát đặc nhiệm và cánh tay quấn băng vải.
Người này chính là người chưa từng xuất hiện trong thế giới trừng phạt – Cừu Tông.
Trình Mộc Quân im lặng, nói trong đầu: “Hệ thống, có phải cậu lén giấu kịch bản ẩn không cho tôi biết không?”
Hệ thống: “Tôi, tôi chỉ nói chơi chơi thôi, không có, thật sự không có!”
Dù có thế nào, kế hoạch về nước của Trình Mộc Quân chỉ có thể hoãn lại một lần nữa.