Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 167: Kế hoạch



Bầu trời vẫn mang một màu xám xịt.

Trên núi Tử Vụ, hàng cây xanh xum xuê lay động không ngừng, họa nên một bức tranh tận thế ớn lạnh.

Giữa sườn núi, Chu Khiêm và Bạch Trụ ngồi bên cạnh nhau.

Thoáng nhìn qua vết sẹo bên khóe miệng Chu Khiêm, Bạch Trụ vươn tay, ngón cái khẽ vuốt v e: “Đau không?”

Chu Khiêm khẽ liếc mắt nhìn: “Có gì đâu? Vẫn chưa là gì cả.”

Nghe vậy, Bạch Trụ ngơ ngác, sau đó nhàn nhạt cười, nhưng ánh mắt chợt tối hơn.

Chu Khiêm nhận ra điều gì, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt y, giả bộ ngoan ngoãn nói: “Em chỉ nói như thế với anh, em không nói với ai hết.”

Bạch Trụ bị Chu Khiêm chọc cười, nhéo lỗ tai đối phương: “Hay.”

Chu Khiêm cũng cười, hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy anh nói… Có đạo cụ viên con nhộng gì có thể thay đổi tính chất phó bản?”

Bạch Trụ gật đầu: “Cách đây lâu rồi, anh có nghe Thiệu Xuyên nói qua, nhưng lúc trước thì không chắc là có hay không. Sau khi nói chuyện với Thiện Thành, anh đã chắc chắn hơn.”

Giải thích công dụng của viên con nhộng xong, Bạch Trụ nói tiếp: “Thành phố Lam Cảng vốn là một phó bản bán mở, đôi khi nó sẽ mở cửa ngẫu nhiên, nhưng chỉ nửa ngày sau sẽ đóng lại ngay. Và chưa từng có ai thực sự vượt qua quá bản này 100% hay là nhận được khen thưởng ẩn cuối cùng.”

Có một số phó bản không phải do người chơi không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, mà vốn dĩ hệ thống vẫn chưa mở phó bản đó ra.

Vì sao? Là vì chưa đủ điều kiện kích hoạt?

Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ: “Giống như 《 Triển lãm án mạng 》?”

Bạch Trụ gật đầu: “Đúng vậy, là phó bản đó.”

“Nếu khen thưởng ẩn có liên quan đến các vật phẩm sáng thế thì có thể suy ra là có tất cả là 7 phần, giống như trong truyền thuyết, những khen thưởng trước thì có thể tìm được, không tính là khó, nhưng càng về sau thì mức độ khó lại tăng cao. Quân đoàn Đào Hồng có nguồn nhân lực khổng lồ nhưng vẫn chưa thể tìm đủ 7 vật phẩm này.”

“Lần này, họ vấn vả tìm được manh mối, sau khi phân tích đánh giá, họ cho rằng nếu thay đổi thành phố Lam Cảng thành một phó bản kín thì có cơ hội đạt điều kiện mở nhiệm vụ ẩn của 《 Triển lãm án mạng 》, sau đó tiếp tục kích hoạt từng nhiệm vụ bên trong. Còn về kết quả, bây giờ em cũng đã thấy được rồi.”

Chu Khiêm nhìn xuống chân núi, ánh mắt tràn ngập hứng thú: “Ừm, mở cốt truyện ẩn, quân đoàn Đào Hồng đã thành công. Ngay từ đầu, hệ thống cũng đã nói khi phó bản kết thúc, chúng ta có thể gặp được Thần.”

Chu Khiêm nói tiếp: “Vừa rồi anh có nói nếu sử dụng viên con nhộng kia cũng có thể thay đổi được giả thuyết phó bản. Nhưng theo những gì em biết hệ thống, nó cũng sẽ không hoàn toàn giao toàn quyền quyết định cho người sử dụng, đúng không?”

“Đúng.” Bạch Trụ đáp: “Dù người chơi dùng viên con nhộng để thiết kế phó bản, hệ thống vẫn sẽ can thiệp như cũ để bảo trì tính cân bằng cho trò chơi.”

“Ngoài ra, người chơi cũng khó lòng thay đổi được tính chất của một phó bản có cấp bậc cao như thành phố Lam Cảng. Phó bản có diện tích càng lớn thì cốt truyện và giả thuyết cũng càng nhiều, mức độ cải tạo cũng sẽ khó khăn hơn, tính tự chủ của người chơi khi tham gia thiết kế cũng sẽ bị hạn chế.”

Đến đây, Chu Khiêm đã gần như hiểu rõ vấn đề của phó bản này ——

Nói một cách đơn giản, phần chơi PVE*, cũng tức là những bộ phận liên quan đến cốt truyện của phó bản vẫn sẽ là hệ thống quản lý.

*Player Versus Environment: chế độ cho phép người chơi hòa vào thế giới game qua các nhiệm vụ, thường có giá trị lên cấp, luyện kỹ năng

Chỉ có PVP*, cũng là chế độ mà người chơi đối kháng với nhau, là thiết kế của quân đoàn Đào Hồng.

*Player versus Player: chế độ chơi game giữa người và người. Tại đây, người chơi có thể thỏa thích thể hiện kỹ năng để so tài với người chơi khác.

Nhà triển lãm án mạng vốn có bí mật về sự liên kết các thời không, họ thu nạp được nhiều sát nhân, cũng cung cấp khả năng cho những sát nhân này tập hợp với nhau.

Nhưng hệ thống không chủ động mở cốt truyện ẩn liên quan. Hệ thống không cho người chơi biết được các thời không được liên kết như thế nào hay mục đích tồn tại của nhà triển lãm là gì.

Quân đoàn Đào Hồng biến thành phố Lam Cảng thành phó bản kín, kích hoạt điều kiện, vì vậy cốt truyện ẩn đã được mở ra.

Nhưng phần cốt truyện này đều là thiết kế của hệ thống, không liên quan đến người chơi.

Quân đoàn Đào Hồng có thể tham gia vào quá trình thiết kế có lẽ là số lượng vũ khí và số vòng tay khác màu.

Nắm lấy vấn đề mấu chốt này, Chu Khiêm cười: “Đối với phương thức vượt qua phó bản, hay là những tên sát nhân đó sẽ làm gì, quân đoàn Đào Hồng hoàn toàn không biết. Họ chỉ thiết kế ra số lượng vũ khí và vòng tay, muốn 100 người chơi giết hại lẫn nhau.”

“Còn vì sao đến giây phút cuối hệ thống sẽ thông báo số lượng người chơi hạn định… Sau khi nói chuyện với Mục Sư, em cũng đã đoán được đại khái. Ngoài ra ——”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2033: Vinh quang tổ tiên (1)

Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, hỏi: “Tuy trò chơi này có rất nhiều nguy hiểm, nhung hệ thống chưa từng dồn ép người chơi vào con đường chết. Trò chơi vẫn sẽ tham gia vào việc thiết kế tính cân bằng cho chơi đúng không? Ý em là, sự cân bằng trong chế độ PVP?”

Bạch Trụ hiển nhiên biết Chu Khiêm muốn hỏi điều gì, y liền đáp: “Đúng vậy. Thiện Thành có tham gia thiết kế lại phó bản, anh cũng đã hỏi qua, họ không hề thiết kế ra vòng tay màu trắng.”

Quân đoàn Đào Hồng đưa ra giả thuyết số lượng vòng tay tương ứng với đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím cùng số lượng súng và đạn.

Nhưng hệ thống sẽ can thiệp vào cơ sở giả thuyết này để bảo đảm tính cân bằng trong trò chơi.

Vì vậy sẽ xuất hiện “biến cố” mà quân đoàn Đào Hồng không biết rõ ——

Đầu tiên, hệ thống đưa ra “số lượng hạn định” chưa từng công bố.

Quân đoàn Đào Hồng không thể hoàn toàn xác định được con số cụ thể đó là bao nhiêu.

Tiếp theo, tuy quân đoàn Đào Hồng có thiết kế vòng tay màu đỏ, nhưng nó chưa hề xuất hiện trước mặt người chơi. Có thể nói đây cũng là dấu vết do hệ thống làm ra, không một ai biết số lượng vòng tay màu đỏ sẽ xuất hiện ở đâu.

Cuối cùng là sự xuất hiện của vòng tay màu trắng.

Quân đoàn Đào Hồng thiết kế tỉ mỉ từng số lượng, màu sắc, địa điểm của vòng tay và số vũ khí, bảo đảm rằng sau khi họ vào phó bản sẽ tìm kiếm được chúng một cách nhanh chóng.

Theo thiết kế của họ, xung quanh số vòng tay màu vàng không có vũ khí.

Để tạo tính cân bằng cho trò chơi, hệ thống đã tạo thêm một vòng tay màu trắng ở vị trí này.

“Vậy thì chúng ta quả nhiên có cơ hội đảo ngược thế cờ.”

Chu Khiêm vừa nói vừa nhìn vòng tay trên cổ tay mình.

Anh cười: “Đối phương muốn tính kế em, em sẽ khiến cho họ chết trong chính cái bẫy của họ. Tính cách của hệ thống này thật giống em. Và ——”

Giơ tay lên, lộ ra vòng tay màu trắng, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ: “Màu trắng quả thực là bùa bảo mệnh của em. Anh Trụ, em đã nói màu trắng là màu may mắn của em mà.”

Nửa tiếng sau, Từ Dương đến điểm hẹn.

Nhìn thấy Chu Khiêm, sắc mặt Từ Dương tối đen, nhưng hắn liền cực lực khắc chế.

Ngược lại, Chu Khiêm vô cùng vui vẻ hòa đồng, tùy ý chỉ vào cục đá ven đường: “Mời ngồi.”

Từ Dương không kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc chúng ta phải làm gì để tiêu diệt quân đoàn Đào Hồng?”

Trò chơi vừa bắt đầu không lâu, Chu Khiêm đã gặp Từ Dương.

Khi đó Từ Dương vô cùng vênh váo tự đắc.

Hắn mang tâm thế tàn sát vào phó bản này, đã chuẩn bị công cuộc thủ tiêu người chơi khác, nhận được khen thưởng ẩn cuối cùng, cho rằng mình đã hoàn toàn thắng lợi.

Nhưng bây giờ bộ dạng của hắn hoàn toàn thay đổi.

Trên thực tế, khi Chu Khiêm gặp lại đối phương ở nhà thờ, bộ dạng của hắn không còn tự tin mù quáng, cũng không khinh suất nữa.

Từ Dương hẹn gặp Chu Khiêm 1 tiếng sau. Chu Khiêm nhìn thấy ám hiệu, không nói rõ nội dung bàn luận là gì, chỉ hẹn gặp mặt ở núi Tử Vụ.

Từ Dương có chút tức muốn hộc máu, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó tự mình chạy đến nơi…

Quả thực có thể dễ dàng tưởng tượng ra được sự mâu thuẫn, dằn vặt trong tâm lý của Từ Dương trên đường đến đây.

Quân đoàn Phi Độ phát triển thần tốc trong thời gian ngắn, để đạt được mục đích, họ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng Từ Dương cũng không phải là người hành động thiếu suy nghĩ. Nếu biết quân đoàn Đào Hồng hoàn toàn chiếm ưu thế trong phó bản, hắn không có phần thắng thì hắn sẽ không dại dột đến đây.

Hắn dám đến, ngay từ đầu cũng có biểu tình khí phách như vậy là vì hắn tự tin vào khả năng thắng của mình.

Như vậy thì trong mắt hắn, bên phía quân đoàn Đào Hồng không có ưu thế.

Vì sao Từ Dương lại cho rằng như vậy?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chỉ có thể là vì hắn đã cài cắm một gián điệp có thể cung cấp toàn bộ thông tin cho mình. Hắn hoàn toàn tin tưởng tên gián điệp đó, cho nên không hề mảy may nghi ngờ tin tức do đối phương cung cấp.

Chu Khiêm suy đoán rằng tên gián điệp đã nói như thế này ——

“Đội trưởng Từ, tôi đã trà trộn vào quân đoàn Đào Hồng, giữ chức vị rất cao, lần này cũng tham gia phó bản Lam Cảng khép kín, tôi đã nhận được tin tình báo. Nhưng khi tôi cung cấp lên trên, tôi đã cố ý giấu một vài chi tiết và bịa đặt một số thông tin.”

“Có hai vị trí cất giữ số lượng lớn vũ khí trong phó bản. Tôi đã giấu một số ít vũ khí ở vị trí đó, ngụy trang thành địa điểm có nhiều vũ khí và báo cho quân đoàn Đào Hồng.”

“Tôi cung cấp vị trí này cho anh, đây mới là địa điểm cất giấu nhiều vũ khí nhất. Tron g phó bản này, ai là người giữ nhiều vũ khí nhất thì có thể trở thành bá chủ! Vì vậy anh có thể đánh bại quân đoàn Đào Hồng, giành thắng lợi cuối cùng!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 527: Nam Cung Thiên Dật Cường Hãn

Nhờ có sự xuất hiện của Thiện Thành, Chu Khiêm đã nhìn ra được chân tướng.

Thiện Thành phát hiện ra sự tồn tại của tên gián điệp, cố ý cung cấp tin tình bảo giả cho đối phương, khiến tên gián điệp đẩy quân đoàn Phi Độ vào đây để chết.

Nhưng Từ Dương không biết điều đó.

Hắn cho rằng mình đã chiếm được ưu thế, mang tâm thế đắc thắng vào phó bản, lúc này mới nhận ra được đường đi đã chệch hướng, hoàn toàn khác xa so với những gì hắn dự đoán ban đầu.

Quân đoàn Đào Hồng giết rất nhiều người, họ dám dùng đạn là vì họ không hề thiếu số lượng đạn; quân đoàn Đào Hồng có thể dẫn theo nhiều người chơi như vậy thì rốt cuộc “số lượng hạn định” là bao nhiêu? Chẳng lẽ không phải là một con số nhỏ thôi sao?

Cuối cùng, vòng tay màu trắng của Chu Khiêm có giá trị gì?

Từ Dương không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi —— rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao tin tức hắn nhận được đều hoàn toàn sai?

Bây giờ, Chu Khiêm nhìn Từ Dương, hỏi: “Tuy ở nhà thờ tôi đã nói như thế, nhưng tôi đoán rằng… Tên gián điệp của anh ở quân đoàn Đào Hồng hoàn toàn không vào phó bản này, đúng không?”

Từ Dương trắng bệch cả mặt.

Thấy thế, mọi suy luận đã đạt 90% độ tin cậy của Chu Khiêm đã tăng lên 100%.

—— Từ Dương vô cùng nghi hoặc, nhưng hắn không thể tìm thấy được tên gián điệp kia, cho nên bây giờ mới rơi vào thế bí. Hắn chỉ có thể tìm Chu Khiêm để liên minh.

Chu Khiêm hỏi: “Anh cho rằng tên gián điệp đó đã phản bội anh?”

“Không có khả năng!” Từ Dương phủ định ngay: “Cậu ta không có khả năng làm phản! Tôi đã tự tay mình bồi dưỡng cậu ta! Tôi đã cứu cậu ta vô số lần. Tôi chắc chắn cậu ta hoàn toàn trung thành với mình. Nhưng không biết vì sao, cậu ta lại không vào phó bản này.”

“Vì người đó bị lợi dụng rồi.” Chu Khiêm thở dài: “Tôi cho rằng anh là một người thông minh, sao anh lại không nghĩ ra được điều này? Hay anh thật sự hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của đối phương, cho nên đinh ninh người đó không bị bại lộ?”

Từ Dương cau chặt mày: “Cậu, ý cậu là…”

“Anh vẫn còn chưa hiểu vấn đề à? Gián điệp của anh đã bị bại lộ từ lâu rồi, quân đoàn Đào Hồng phát hiện ra thân phận của người đó, nhưng không xử lý. Không chỉ như vậy, gián điệp của anh cho rằng mình đã cung cấp được tin tình báo giả cho cấp trên của quân đoàn Đào Hồng, không ngờ hành động này của người này lại nằm trong kế hoạch của họ… Quân đoàn Đào Hồng làm như vậy để làm gì, chẳng lẽ anh vẫn chưa đoán ra?”

Nhìn vào mắt Từ Dương, Chu Khiêm nhấn mạnh: “Quân đoàn Đào Hồng muốn dụ anh vào phó bản này. Sau đó giế t chết anh. Còn lý do vì sao ——”

“Tuy quân đoàn Đào Hồng xếp ở vị trí thứ ba, nhưng quân đoàn xếp thứ nhất và thứ hai vốn không còn tin tức gì nữa. Cho nên trong thời điểm hiện tại, quân đoàn Đào Hòng là kẻ đứng đầu.”

“Mấy năm nay quân đoàn Phi Độ phát triển thần tốc, tôi không cần nói rõ hơn nhỉ? Anh là người có sức uy hiếp nhất đến vị trí của đối phương. Họ dẫn dụ anh vào đây, giế t chết anh, đương nhiên là để diệt trừ mầm mống tai họa bị quân đoàn Phi Độ thay thế.”

Từ Dương hít sâu một hơi.

Chu Khiêm nói tiếp: “Thành viên của quân đoàn Đào Hồng đều là những người tinh anh bậc nhất, họ sẽ không cho phép một tên gián điệp thực sự được quản lý. Bây giờ thực tế đã chứng minh hết thảy. Tôi cũng đã nghĩ thấu vấn đề này. Tóm lại, anh không hợp tác với tôi thì anh chỉ còn một con đường chết.”

“Anh còn nhớ Tề Lưu Hành không? Lúc trước cậu ấy là Kiếm Thần bên nhóm tôi đi theo anh.” Chu Khiêm hỏi.

“Nhớ.” Từ Dương nói: “Thủ hạ của tôi nói rằng cậu ta đã đi theo tên Kha Vũ Tiêu rồi. Hai người họ…”

Chu Khiêm nói: “Giữa họ có mâu thuẫn, nhưng vẫn là bạn bè. Nếu không thì Kha Vũ Tiêu cũng không cần phải mạo hiểm đi đến căn cứ đội màu tím của các anh để dẫn cậu ấy đi làm gì.”

Từ Dương nhíu mày: “Kha Vũ Tiêu? Người tôi gặp ở trên nóc nhà thờ? Hình như là người phụ trách chỉ huy nhiệm vụ lần này của quân đoàn Đào Hồng. Tên đó là bạn của người bên cậu?”

“Bạn, kẻ thù, đôi khi vị trí sẽ thay đổi, chỉ trong nháy mắt mà thôi.” Chu Khiêm cười cười: “Tóm lại, Tề Lưu Hành vẫn luôn ở bên cạnh Kha Vũ Tiêu, cho nên có thể nghe ngóng được khá nhiều chuyện. Nếu anh bằng lòng tin lời tôi, thì hãy tin đi. Gián điệp của anh đã bị người khác tính kế, nói cho anh biết thông tin giả. Anh không muốn báo thù này à?”

Từ Dương không hổ là người đứng đầu của một quân đoàn lớn, là người co được dãn được: “Chu Khiêm, tôi có thù, tất sẽ báo. Nhưng tôi hi vọng cậu có thể nói cho rõ ràng. Bây giờ chúng ta cần phải tiêu diệt quân đoàn Đào Hồng trước, bảo toàn mạng sống đến cuối cùng!”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 5 - Chương 147

“Một mũi tiên trúng hai con chim không phải tốt hơn sao? Người đó là người đẩy anh vào hiểm cảnh, anh không muốn người đó chết à?”

Chu Khiêm nói: “Chuyện thiết kế lại phó bản, người có cấp bậc như Kha Vũ Tiêu không tham dự, quân đoàn Đào Hồng chỉ phái những tiểu đội trưởng làm, trong số đó người đứng đầu là một người tên Vũ Hoàng. Người lợi dụng gián điệp của anh, cung cấp tin tức giả cho anh chỉ có thể là Vũ Hoàng.”

“Bây giờ anh muốn bào thù, lại muốn đối phó với quân đoàn Đào Hồng… Tôi nghĩ rằng không có gì tốt hơn là biến Vũ Hoàng thành gián điệp thật.”

Nhìn thấy biểu tình của Từ Dương đã thả lỏng hơn, Chu Khiêm nói thêm: “Kha Vũ Tiêu là người chỉ huy chiến dịch trong phó bản này, còn người thiết kế phó bản là Vũ Hoàng. Và tôi cũng đủ tin chắc rằng có một số ít vấn đề, Vũ Hoàng không giải thích rõ. Bây giờ chúng ta có thể lợi dụng những thứ chưa xác định đó, khiến Kha Vũ Tiêu cho rằng Vũ Hoàng thật sự là gián điệp, ít nhất khiến cho tiểu đội của Vũ Hoàng phải đánh lại cả đội của Kha Vũ Tiêu.”

“Quân đoàn Đào Hồng đã lấy được phần lớn vũ khí, làm như vậy sẽ khiến họ hao tổn vũ khí. Chờ đến khi hao tổn đến một mức độ nào đó, chúng ta sẽ tham gia. Anh chỉ cần dựa theo lời tôi mà làm.”

“Vậy thì tôi phải làm như thế nào?” Từ Dương hỏi.

Chu Khiêm đáp: “Đương nhiên là đi gặp Vũ Hoàng, giả bộ ra vẻ cả hai đang hợp tác với nhau.”

Nhìn Từ Dương, Chu Khiêm cẩn thận kể lại kế hoạch, sau đó nói: “Nhưng anh đừng nóng vội. Tôi chờ Tề Lưu Hành ở bên đó đánh tôi một tin đã. Chúng ta cần phải xác định hành trình của Vũ Hoàng rồi mới hành động được.”

Đến bây giờ, mỗi một lời của Chu Khiêm đều không hề có sơ hở.

Nhưng theo bản năng, Từ Dương không tin tưởng Chu Khiêm.

Có lẽ là vì hắn có thể cảm giác được Chu Khiêm thật sự rất mạnh.

—— Cậu ta tự tin, chắc chắn như vậy, liệu chính mình có bị cậu ta tính kế hay không?

Từ Dương nhịn không được mà hỏi: “Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?”

“Không tin tôi… Vậy anh muốn làm gì?” Chu Khiêm cười nói: “Vòng tay màu trắng là gì, “số lượng hạn định” là bao nhiêu, anh có biết không?”

“Dựa theo lời cậu, tôi sẽ tổn thất không ít đạn. Nếu cuối cùng…” Từ Dương có chút do dự.

Chu Khiêm nhìn vào mắt hắn, khẳng định đáp: “Số lượng hạn định không phải là một con số nhỏ. Đó là trò chơi khăm của hệ thống. Ngay từ đầu hệ thống nói rằng số lượng càng ít càng tốt. Nhưng cuối cùng nó sẽ công bố một con số lớn để xem bộ dạng hối hận của chúng ta.”

“Cho nên số lượng đạn của anh chắc chắn đủ dùng.”

“Cậu, phỏng đoán này của cậu cũng quá… Tôi cảm thấy cậu nói như thế hoàn toàn không có chứng cứ rõ ràng!”

“Có lẽ tôi cần phải giải thích rõ ràng hơn với anh, rốt cuộc vì sao phó bản này lại xuất hiện. Anh có biết có một viên con nhộng đặc biệt không?”

Nói đến đây, Chu Khiêm tạm dừng một chút, sau đó thảo luận với Bạch Trụ, cuối cùng nói cho Từ Dương.

Chu Khiêm nói tiếp: “Bây giờ anh hẳn đã hoàn toàn đồng ý với tôi. Dù không tính đến logic thiết kế của hệ thống thì anh cũng nên tin vào quân đoàn Đào Hồng. Nếu con số đó rất nhỏ thì họ có dẫn nhiều thành viên nòng cốt vào như vậy không? Hiển nhiên là không.”

“Nói thật, Từ Dương à, dù không nói đến việc bây giờ anh đang gặp nguy hiểm hay là gián điệp gì đó… Nếu quân đoàn Đào Hồng thắng, họ sẽ thâu tóm toàn bộ thành phố Lam Cảng. Mảnh đất này có bao nhiêu lớn, tôi không cần nói đâu đúng không?”

Biểu tình của Chu Khiêm nghiêm túc hơn: “Đến lúc đó, họ không chỉ trở thành quân đoàn đứng đầu mà còn có thể xưng vương trong trò chơi. Tất cả chúng ta sẽ bị họ chèn ép. Cho nên ——“

“Từ Dương, chỉ còn lại 3 tiếng. Anh còn có kế hoạch nào tốt hơn không? Anh không muốn lưỡng bại câu thương với quân đoàn Đào Hồng. Để tôi, tôi có vòng tay màu trắng, tôi sẽ cung cấp thông tin phó bản cho anh.”

“Từ Dương, liên minh với tôi, chiến thắng trận này đi. Bây giờ anh chỉ có thể nghe theo tôi.”

Nửa tiếng sau.

Công viên Hoài Thủy.

Một tiểu đội của quân đoàn Đào Hồng bị tập kích, hai người tử vong.

Sau khi kết liễu hai người, hung thủ liền bỏ chạy.

Hung thủ chỉ có thể là người của quân đoàn Phi Độ.

Tra ra việc này, một nhóm người của quân đoàn Đào Hồng cầm súng đuổi theo, nhìn thấy người của quân đoàn Phi Độ tiến vào khu vực mũi nhọn màu trắng.

Có người liền báo cáo tin này cho Kha Vũ Tiêu.

“Người của chúng ta đã tiến lên, hai bên hẳn sẽ sống mái với nhau. Đại đội trưởng, chúng ta nên xử lý việc này như thế nào? Khu vực mũi nhọn màu trắng là khu vực do Vũ Hoàng phụ trách. Vũ Hoàng chính là tên gián điệp!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.