Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 112



Sân bay nằm ở ngoại ô thành phố, cách thị trấn nhỏ của bọn họ rất xa, lái xe phải mất hai tiếng rưỡi, ngồi xe buýt chẳng khác nào chịu tội, bởi vì xe buýt không chỉ chật chội mà còn có mùi lạ.

Thẩm Như Như chỉ về xe buýt ở phía sau: “Người quá đông, bắt taxi không tiện”

Ba người: “?”

Người trên xe lần lượt đi xuống, mấy chục người lập tức vây kín cửa lớn của Huyền Thiên Quan.

Từ Dẫn Châu nói với Thẩm Như Như một tiếng rồi mang người của mình trở về nhà cũ của nhà họ Từ, đột nhiên có nhiều đạo sĩ đến Huyền Thiên Quan như vậy, bản thân anh lại mang theo mấy vị đồng nghiệp, thực sự không tiện ngủ lại trong quan.

Từ Dẫn Châu rời đi, Thẩm Như Như dặn dò Tuệ Trí và Chiêm Hạc chiêu đãi các vị đạo hữu, sau đó dẫn Mạch Mạch trốn đến cửa hàng Kính Hoa Duyên, lấy cớ là kiểm tra bài tập.

Không có cách nào khác, mấy vị đạo hữu này thật sự quá nhiệt tình, dọc theo đường đi cô đã bị đủ các loại câu hỏi khiến cho hoa cả mắt, khó khăn lắm mới có cơ hội giải lao, nhất định phải nắm chắc. Các đạo sĩ đi theo Tuệ Trí và Chiêm Hạc vào sảnh chính ở sân trước, lần lượt dâng hương và lễ bái Vô Lượng Tổ

Sư, trong đó có một vị đạo sĩ tên Ân Nhuế liên tục liếc nhìn Tuệ Trí, vẻ mặt có chút hoang mang. Hắn ta do dự một hồi, thấy mọi người đều chú ý đến tượng thần của Vô Lượng Tổ Sư, hắn ta lặng lẽ đi tới bên cạnh Tuệ Trí, thăm dò gọi một tiếng: “Tuệ Trí đại sư?”

Tuệ Trí vội khiêm tốn cười nói: “Không dám nhận hai chữ đại sư, cứ gọi tôi là đạo hữu là được”

Ân Nhuế lại cẩn thận nhìn anh ấy: “Ngài có phải là Tuệ Trí đại sư của Tam Thanh Cung ở thành phố B không? Tôi đã đến đó vào năm ngoái và gặp ngài một lần”

“Đạo hữu nhận nhầm người rồi? Tuệ Trí rất bình tĩnh, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, vô cùng lão luyện: “Mặc dù tôi cũng tên là Tuệ Trí, nhưng trước đây chỉ là một đạo sĩ bình thường đi khắp nơi làm pháp sự để duy trì cuộc sống”

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: Nếu tôi để bụng…

“Ồ, vậy sao?” Ân Nhuế sửng sốt: “Vậy thật là trùng hợp, người giống, tên cũng giống. Nhưng mà, đúng là nhìn anh trẻ hơn một chút.

Hắn ta cũng không nghi ngờ, đây cũng không phải chuyện gì to tát, vả lại chỉ cần có lòng đi tra một chút là biết, không cần thiết phải nói dối.

Tuệ Trí chỉ cười, không nói chuyện.

Chỗ ở của Huyền Thiên Quan có hạn, không thể chứa nhiều người như vậy, Chiêm Hạc trực tiếp liên hệ với khách sạn trong thị trấn, sắp xếp chỗ ở cho nhóm đạo sĩ này. Ban ngày các đạo sĩ sẽ ở Huyền Thiên Quan, buổi tối trở về khách sạn ngủ. Tám giờ tối, cuối cùng Huyền Thiên Quan cũng lấy lại được sự yên tĩnh trước đây.

Trong nhà ăn, Thẩm Như Như đang ngồi ở bàn ăn sủi cảo chiên, đây là Từ Dẫn Châu đặc biệt mang đến cho cô, do dì Châu làm.

Sủi cảo chiên của dì Châu không giòn, thậm chí vỏ bánh còn mềm và hơi dai, bên ngoài phết một lớp dầu và rắc vừng trắng, cắn một miếng, cảm giác và vị giác đều rất hài lòng.

“Tay nghề của dì Châu thật tuyệt vời, chỉ cần món sủi cảo chiên này thôi là đủ để dì ấy mở một cửa hàng, sau này không cần lo ăn lo uống”

Thẩm Như Như khen không dứt miệng.

Từ Dẫn Châu lặng lẽ nhìn cô, ý cười nhàn nhạt luôn treo trên khóe miệng: “Nếu em thích, ngày mai anh lại mang đến cho em”

“Vậy phải làm phiền dì Châu rồi? Thẩm Như Như cười vui vẻ: “Vậy anh phải tăng lương cho dì ấy”

Từ Dẫn Châu nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy” Những cặp đôi mới rơi vào bể tình thường có rất nhiều chuyện để nói, mặc dù Từ Dẫn Châu là người ít nói nhưng anh rất nghiêm túc lắng nghe, sẽ đặt câu hỏi hoặc đưa ra gợi ý đúng lúc, khiến cho Thẩm Như Như đầy tinh thần trò chuyện.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, hai người ở trong nhà ăn trò chuyện đến mười giờ ba mươi phút tối, đến khi màn hình điện thoại của Thẩm Như Như sáng lên vì nhận được tin nhắn, nhìn thấy thời gian hiển thị trên đó, bọn họ mới kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi về để nghỉ ngơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2092

Vì công việc, Từ Dẫn Châu dọn về nhà cũ của nhà họ Từ, Thẩm Như Như tiễn anh qua cửa phía đông, sau đó trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này, di động của cô lại sáng lên.

Lúc này cô mới nhớ ra vừa rồi mình quên kiểm tra tin nhắn, bấm vào WeChat, là một lời mời kết bạn mới.

Yêu cầu kết bạn từ quỷ.

Yêu cầu kết bạn của người bình thường hoàn toàn khác với yêu cầu kết bạn của quỷ sử dụng phần mềm công nghệ đen, nhìn màu sắc là thấy ngay.

Thẩm Như Như chấp nhận lời mời kết bạn và mở vòng bạn bè của con quỷ có id là Lật Tử này ra xem. Trái ngược với vòng bạn bè tràn ngập bài đăng của mấy người Thái Thái và Lão Vương, vòng bạn bè của Lật Tử rất sạch sẽ, không có một trạng thái nào, muốn thông qua vòng bạn bè để tìm hiểu vị này một chút cũng không được.

Sau khi cô chấp nhận lời mời kết bạn, Lật Tử cũng không chủ động gửi tin nhắn cho cô, Thẩm Như Như thấy vậy liền bỏ điện thoại sang một bên, yên tâm đi tắm.

Tắm xong, Thẩm Như Như liền chui vào trong ổ chăn mềm mại thoải mái, cô lấy một cuốn sách từ tủ đầu giường ra đọc, cô luôn giữ thói quen trước khi đi ngủ, không đọc thì lát nữa không thể ngủ ngon.

Mới đọc được một trang, màn hình điện thoại lại sáng lên, Thẩm Như Như mở ra thì nhìn thấy tin nhắn của Lật Tử, tin nhắn chỉ có hai chữ ngắn gọn, lời ít mà ý nhiều.

“Mở cửa” Khí chất lạnh lùng đập thẳng vào mặt.

Thẩm Như Như đặt sách xuống, đứng dậy đi giày, lại mặc thêm một chiếc áo khoác dày bên ngoài bộ đồ ngủ, sau đó cầm điện thoại di động đi đến cửa hông phía đông của Kính Hoa Duyên.

Trong đêm khuya yên tĩnh, hai con vẹt rúc vào nhau dưới mái hiên, những chiếc móng mảnh khảnh bám chặt vào cây sào, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Khi gió lạnh thổi qua, đám lông vũ trên đầu đều run rẩy. Thẩm Như Như liếc mắt nhìn cặp vợ chồng son một cái, không biết khi nào vẹt con sẽ ra đời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: 18: Nguyệt Thực

Cô đi vào Kính Hoa Duyên từ cửa sau ở trong sân, cô bật đèn, lấy chìa khóa rồi mở cửa. Ngoài cửa tối đen như mực, con đường đá vắng vẻ ngay cả quỷ cũng không có. Cô nghiêng người ngó trái ngó phải, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của con quỷ nào.

Những ngọn đèn đường bên kia sông chập chờn lóe sáng, phát ra tiếng xì xì của dòng điện bị trục trặc.

Thẩm Như Như có chút tức giận, cô đóng cửa, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lật Tử, hỏi xem hắn ta đang ở đâu.

Một cơn gió lùa ngờ thổi tung cánh cửa, cánh cửa mở ra đập vào tường phát ra một tiếng động lớn. “Tôi ở đây”

Một giọng nói dịu dàng và dễ nghe vang lên.

Một bóng người màu trắng treo ngược trên khung cửa, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống bên trong cánh cửa mới đứng vững, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch đầy khủng bố.

Trên gương mặt đó không có ngũ quan rõ ràng, nhìn qua giống như một người được làm bằng gốm. Không biết là ai đã nghĩ ra cái ý tưởng tồi tệ này, dùng mực nước vẽ mắt mũi miệng trên khuôn mặt trắng như bột kia, còn có hai cái má hồng màu đen. Giống một chiếc mặt nạ vừa khủng bố vừa hài hước.

Thẩm Như Như bị tiếng cửa đập vào tường rất lớn làm cho sợ hãi, quay đầu lại thì lại bị mặt nạ của hắn ta làm cho giật mình, thái độ của cô lập tức trở nên rất không khách sáo: “Đây là chỗ tôi làm ăn buôn bán, không phải chỗ để anh chơi đùa, nếu không mua gì thì mời anh đi chỗ khác.

Lật Tử đứng im tại chỗ, thẳng thắn nhận lỗi, giọng nói cực kỳ dễ nghe: “Xin lỗi bà chủ Thẩm, tại tôi có thói quen xuất hiện theo cách này, không ngờ tới lại dọa người khác, tôi đảm bảo rằng sẽ không có lần sau, cô đừng để ý. Thái độ cũng coi như chân thành.

Thẩm Như Như cũng không túm chặt điểm này, cô nhìn chiếc mặt lạ trên mặt hắn ta, hỏi: “Anh muốn mua gì?” “Tôi nghe nói ở chỗ của bà chủ Thẩm không thiếu thứ gì, muốn làm phiền bà chủ Thẩm chuẩn bị giúp tôi một bộ giấy, mực và bút”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.