Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 67



Tia chớp qua đi, trên mặt đất chỉ còn lại một đống bột phấn màu trắng.

Nhiệt độ không khí đột nhiên tăng trở lại, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt trở lại bên tai, Thẩm Như Như nhìn nồi hơi, cũng không có máu loãng tràn ra, ông chủ đứng ở sau sạp gói hoành thánh cũng thay đổi bộ dáng. Thi thể ác quỷ nhập vào bị chém thành hai nửa giờ đây đã không thấy, trên mặt đất chỉ để lại hai vệt nước đen kịt không mấy bắt mắt, đủ để chứng minh hắn ta đã từng tồn tại.

Tất cả mọi thứ đều khôi phục như bình thường, cái bàn bị Từ Dẫn Châu đá bay kia mới thực sự hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Tất cả mọi người đều rất khó hiểu, ba người này không biết từ đâu chui ra đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên đá bay cái bàn giống như mấy người bị bệnh thần kinh, thực sự rất dọa người.

Cảnh sát Triệu ban ngày đi ra ngoài tra án cho nên mặc hay trang phục riêng mình, người trong quán lại vừa vặn  chưa từng thấy qua anh ta nên không nhận ra, lúc này đã có người lặng lẽ sờ di động chuẩn bị báo cảnh sát. “Tiểu Triệu, sao lại là cậu! Mấy cậu đang đuổi theo phạm nhân sao?”

Cũng may ông chủ quán ăn đêm nhận ra cảnh sát Triệu, ông ta giơ cán bột đi đến bên cạnh bàn, nhìn Từ Dẫn Châu và Thẩm Như Như xong lại nhìn qua cảnh sát Triệu, vẻ mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Cảnh sát Triệu vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng tôi đang đuổi theo phạm nhân, vừa rồi có chút hoa mắt lại cho rằng hắn ta đang ở chỗ này ăn khuya, thật ngại quá, ông chủ, ông tính toán tổn thất, tôi bồi thường cho ông”

Ông chủ vội vàng từ chối: “Không cần không cần, các cậu bắt phạm nhân rất vất vả, cái bàn này của tôi dùng nhiều năm rồi, cũng không đáng tiền lắm nên không cần bồi thường tiền đâu” Sau khi cứng rắn nhét ông chủ một trăm đồng, ba người rời khỏi quán ăn đêm.

Cảnh sát Triệu sau lần trải nghiệm phong phú này thì hoàn toàn từ chủ nghĩa duy vật hướng về phía mê tín thời phong kiến, bây giờ anh ta nghĩ lại mà vẫn còn sợ, đêm nay nếu không để cho Thẩm tiểu thư và bạn của cô ấy đi theo thì kiểu gì sáng mai các đồng nghiệp cũng sẽ phát hiện anh ta trần truồ.ng nằm ở bên cạnh một bát mì, cả người không có chỗ nào lành lặn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6

Nghĩ tới đây, anh ta lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Từ Dẫn Châu đi ở bên cạnh, vẫn là bộ dáng ốm yếu lạnh như băng kia, hoàn toàn nhìn không ra người đàn ông này lại là một cao thủ giết quỷ không chớp mắt.

Cảnh sát Triệu ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra hỏi: “Thẩm tiểu thư, chuyện này hẳn là đã kết thúc rồi, tôi phải trả bao nhiêu tiền?”

Nếu như nói lúc trước anh ta còn cảm thấy một lá bùa thôi mà một ngàn sáu là lừa người thì hiện tại đã cảm thấy  thật sự là quá rẻ luôn.

Đây là thứ cứu mạng người tiết kiệm nhất mà anh ta biết, không hề quá đáng!

Thẩm Như Như mở máy tính di động tính toán: “Trước và sau dùng 21 lá bùa, xóa số lẻ cho anh tôi tính 20 lá đi, tổng cộng ba vạn hai”

Cảnh sát Triệu không nói hai lời liền chuyển tiền qua: “Lần này thật sự làm phiền hai người rồi, chờ vụ án kết thúc, tôi mời cả hai ăn cơm!”

Làm xong việc liền cầm tiền dẹp đường về nhà, khi xe chạy đến đầu phố cổ, Thẩm Như Như chần chờ nhìn về phía Từ Dẫn Châu: “Từ tiên sinh, anh vừa rồi hành động như vậy, có bị ảnh hưởng gì hay không?”

Hút ác quỷ không chỉ có thể đạt được tu vi của hắn ta, đồng thời cũng sẽ đạt được oán khí cùng sát khí của người đó, tình trạng thân thể hiện tại của Từ Dẫn Châu đã càng ngày càng kém, một khi không tốt có thể sẽ bị sát khí hoàn toàn hủy diệt.

Thẩm Như Như không khỏi cảm thấy tự trách, vốn cho là một mình mình có thể giải quyết nên khi mời Từ Dẫn Châu cùng đi luôn mang ý nghĩa tránh lời ra tiếng vào cửa người khác, cũng là vì tránh hiềm nghi, cô không nghĩ tới sẽ xảy ra sự cố như vậy……

“Không có gì đáng ngại” Từ Dẫn Châu nhìn về phía hai tay mình, ánh mắt lóe ra: “Kỳ thật vừa rồi tôi vẫn có một vấn đề không nghĩ ra, sát khí cùng oán khí của ác quỷ kia tựa hồ đều bị loại bỏ, căn bản không bị tôi hấp thụ”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 6 - Chương 9: Một tiếng thở dài

Thẩm Như Như ngạc nhiên, lập tức cao hứng lên: “Có phải có liên quan đến bùa trảm sát hay không?”

Từ Dẫn Châu chỉ chậm rãi lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Không rõ lắm, có cơ hội thì thử lại một lần xem Ác quỷ lặng yên không một tiếng động đã bị tiêu diệt, ba người biết chuyện đều biết bản thân nên giữ yên lặng không tiết lộ bất kì điều gì, công tác điều tra của cục cảnh sát vẫn bận rộn tiến hành như thường.

Chuyện này qua đi không được mấy ngày, Bách Lý Vô Thù trở về trấn Mộ Nguyên, vẫn là bộ trang phục đạo sĩ quen thuộc kia, mỗi tay xách một rương điểm tâm đi tới Kính Hoa Duyên. “Thẩm đạo hữu, đây là điểm tâm do đầu bếp nổi tiếng ở Tam Thanh Cung làm, tôi thấy hương vị cũng không tệ, bên ngoài không mua được mấy loại như này đâu”

Nói rồi đặt hai rương điểm tâm đặt lên bàn, Bách Lý Vô Thù nhìn mấy tấm bùa Thẩm Như Như đang vẽ, có chút giật mình: “Đây là loại bùa gì? Linh lực thật thâm hậu, Thẩm đạo hữu, cô lại tiến bộ hơn trước không ít đi”

Thẩm Như Như hạ bút xuống một nét cuối cùng, tâm tình rất tốt nên giải thích: “Đây là bùa trảm sát, có thể hóa ra một thanh đại đao để chém giết ác quỷ”

Hơn nữa linh lực được rót vào càng nhiều thì thân đao lại càng dài, một đại đạo dài 40 thước không phải là không thể. Bách Lý Vô Thù lần đầu nghe nói đến loại bùa này, không tránh khỏi tò mò mà nhìn thêm vài lần.

Lúc này, cảnh sát Triệu mang theo hai giỏ trứng gà tới cửa, hôm nay anh ta được nghỉ, nhìn thấy trong nhà có rất nhiều trứng gà đất liền muốn tặng cho Thẩm đại sư một ít.

Nhìn thấy Bách Lý Vô Thù mặc đạo bào với mái tóc dài búi cao cũng không cảm thấy kinh ngạc, đại sư mà, lui tới lui đi khẳng định cũng đều là đại sư, có chút phong cách cá nhân là chuyện bình thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 402

“Thẩm đại sư, những quả trứng này là do gà nhà tôi đẻ ra, rất khỏe mạnh, bổ thân thể!”

Bách Lý Vô Thù hơi nhíu mày, nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Lần đầu tiên tôi thấy có người bát tự nhẹ như vậy, may mà làm cảnh sát.”

Cảnh sát Triệu nghe thấy sửng sốt một chút: “Bát tự gì?”

“Đương nhiên là ngày sinh tháng đẻ” Bách Lý Vô Thù quay đầu không nhìn vị cảnh sát nữa, chỉ mở miệng giải thích: “Người bát tự quá nhẹ dễ dàng hấp dẫn quỷ, chức nghiệp cảnh sát này có nghĩa khí đủ để áp chế, nhưng mà khi gặp phải ác quỷ vẫn dễ dàng bị theo dõi. Anh bình thường nên chú ý một chút, ít đi đường vào ban đêm rồi làm nhiều việc thiện là được, vấn đề không lớn”

Thẩm Như Như ở một bên nghe không khỏi giật mình, lúc trước cô còn không nghĩ ra vì sao ác quỷ lại theo dõi cảnh sát Triệu, thì ra vấn đề nằm ở bát tự. Cô chưa từng học qua kiến thức về phương diện này, lại càng không thể chỉ dựa vào bề ngoài của một người mà nhìn ra bát tự của người này, cho nên chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Cảnh sát Triệu liên tục gật đầu ghi nhớ lời nói của Bách Lý Vô Thù, trong lòng vui mừng rạo rực, tùy tiện đi một chuyến lại có thể được đại sư chỉ điểm thật sự quá tuyệt vời, sau này nhất định phải thường xuyên đến, có cái gì không đúng là đại sư lập tức có thể phát hiện rồi giúp anh ta giải quyết!

Theo từng ngày từng ngày trôi qua, kẻ biến thái cuồng giết người với bắt mì không còn xuất hiện nữa, dân chúng cũng dần quên chuyện này, số luôn người ở và đến phố cổ dần dần khôi phục, sinh ý thực thể của Kính Hoa Duyên cuối cùng cũng có khởi sắc.

Hơn nữa chính phủ đột nhiên quyết định khai phá trấn Mộ Nguyên để phát triển du lịch bản địa, con phố cổ trong nháy mắt trở thành nơi chạm tay có thể bỏng, rất nhiều người bản địa chưa từng tới đều nghe tiếng mà tới đây du ngoạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.