Quả trứng gà nhỏ trong ổ gà làm Lục Cốc hơi ngạc nhiên sau đó là rất đỗi vui mừng, gà mái nhỏ của y đã lớn, có thể đẻ trứng rồi.
Những con gà mái già kia đều đã quen với việc có người đến thu trứng nên rất ít khi vỗ cánh mổ người khi có người đến, đôi khi còn đi loanh quanh tìm một chỗ ngồi rồi ở đó mổ thóc.
Gà mái đẻ trứng lần đầu hiển nhiên khác với gà mái già, vùi mình canh trứng rất cảnh giác.
Lấy trứng của gà vừa đẻ sẽ khiến nó bị hoảng sợ, Lục Cốc chỉ nhìn một cái kìm nén sự vui sướng rồi không để ý tới nó nữa, nhỡ tùy tiện tới gần khiến gà nhảy loạn làm hỏng trứng thì không ổn lắm.
Trong tám con gà nhỏ y nuôi không có gà trống nên trứng không ấp nở được mà chỉ để cho người ăn, về sau tích góp thêm vài quả, tráng cho Thẩm Huyền Thanh cả một bàn trứng gà luôn.
Lục Cốc càng nghĩ càng vui, mở cửa hàng rào gà mái già đi vào xem một vòng, nhặt được một quả trứng gà lẻ loi trong góc đất, gà mái già đi lung tung ở nơi khác, không cả tiến vào ổ gà.
Trong giỏ trải một lớp rơm dày, y đặt trứng gà vào giỏ rồi lại tìm thêm được một quả trong ổ cỏ khô, tổng cộng là hai quả trứng gà. Mấy hôm nay ngày nào cũng đều thu được một, hai quả trứng, ngày mốt trời càng ấm áp hơn, trứng gà sẽ lại càng nhiều.
Về quả trứng mà gà mái nhỏ đẻ được, Lục Cốc đứng bên ngoài chuồng gà nhìn một lúc lâu, bởi vì là gà con nuôi từ mùa thu nên đến giờ gà mái vẫn còn nhỏ, trứng gà hiển nhiên cũng sẽ nhỏ hơn so với trứng của gà mái già. Nhưng đợi nuôi thêm vài tháng nữa, gà mái nhỏ trưởng thành hẳn rồi, chăm nuôi thật tốt, đến lúc đó trứng gà sẽ không nhỏ nữa.
“Gâu!”
Đại Hôi bị trói trong góc chui ra khỏi ổ chó, vẫy đuôi kêu một tiếng.
Lục Cốc dời tầm mắt khỏi quả trứng gà, thấy chậu nước cho chó còn ít, đúng lúc cần thêm nước cho gà nên y xách giỏ nhanh chóng quay về tiền viện.
“Cốc tử ca ca, hôm nay thu được mấy quả trứng thế ạ?” Thẩm Nhạn đang dọn bát hồ và chỗ giấy đỏ còn thừa, thấy y tới thì hỏi.
“Hai quả, đều là gà mái già đẻ, có một con gà nhỏ cũng đẻ một quả.” Lục Cốc tươi cười nói.
Y cao hứng như vậy, đến cả Thẩm Nhạn cũng kinh ngạc, nói: “Huynh thu vào chưa? Muội đi cùng huynh xem thử nhé.”
Lục Cốc đặt giỏ vào phòng bếp, còn chưa cất giỏ đã múc một gáo nước rồi cùng Thẩm Nhạn đi về phía hậu viện.
“Đẻ thật này.” Thẩm Nhạn thấy trứng trong ổ gà cũng thấy vui mừng, gà mái đẻ trứng lần đầu chưa ấp, chỉ nằm bên cạnh canh giữ chứ không ngồi lên.
“Vậy đi, muội thêm nước thêm cỏ, nhân lúc nó ra khỏi tổ ta sẽ lấy trứng.” Sau khi Lục Cốc thêm nửa gáo nước cho chó, một tay mở cửa hàng rào chuồng gà, một tay đưa gáo cho Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn vừa thêm nước vừa đổ cỏ gà đã băm vào trong chậu thức ăn cho gà, bọn gà mái nhỏ nhìn thấy thì nhanh chóng chạy tới mổ đồ ăn, con trong ổ gà hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn của thức ăn mà rời khỏi ổ.
Lục Cốc lấy trứng ra khỏi ổ xong thì nhanh chóng bước ra khỏi chuồng gà tránh cho bị gà mái phát hiện là y lấy, nhỡ bị nó thù thì sau này không dễ lấy trứng, sẽ bị nó mổ.
Trứng gà trong tay rõ ràng nhỏ hơn một vòng, nhưng y càng nhìn càng cảm thấy nhỏ nhắn đáng yêu, còn đưa cho Thẩm Nhạn xem.
Gà mái nhỏ đẻ trứng nghĩa là sau này mỗi ngày đều có trứng để thu, trứng gà chính là thứ quý giá, sao có thể không vui đây?
“Tận tám con cơ mà, có khi hai hôm nữa chúng nó cũng bắt đầu đẻ trứng rồi, một ngày ít nhất có thể thu được năm, sáu quả trứng, ba, bốn ngày là thu được hai mươi quả rồi.” Một tay Lục Cốc cẩn thận nâng trứng gà, vừa nói vừa đi về phía tiền viện.
“Nhiều quá à!” Thẩm Nhạn có hơi hâm mộ vì đây là gà của Lục Cốc, trước đấy Thẩm Huyền Thanh đã nói là tách ra với gà trong nhà, tiền bán được cũng là của Lục Cốc.
Gà Vệ Lan Hương nuôi thường là nàng đi thu trứng, Vệ Lan Hương nuôi hai mươi mấy con vịt mười bảy, mười tám con gà mái, nuôi nhiều hơn Lục Cốc nhiều nhưng đó không phải là của nàng, nhiều lắm chỉ là lúc Vệ Lan Hương bán trứng gà thì dẫn nàng theo, vào chợ hoặc lên trấn mua đồ ăn ngon cho nàng.
“Còn trứng vịt nữa.” Nàng nhớ tới mấy con vịt cũng đã trưởng thành kia, mấy hôm nay ấm áp đã lùa chúng ra ao bơi lội, hẳn là vài ngày nữa cũng sẽ đẻ trứng.
Trứng vịt lứa đầu là tốt nhất, không có trứng mềm, giờ lại đang là mùa xuân, là thời điểm tốt cho vịt đẻ trứng. Nghe nàng nói vậy, Lục Cốc càng thêm vui mừng. Nếu một ngày thu được bốn quả trứng vịt thì năm ngày là có hai mươi quả rồi, nếu cả gà và vịt con nào cũng đẻ mỗi ngày thì chính là tám quả trứng gà và bảy quả trứng vịt, chỉ riêng tiền bán trứng thôi đã được không ít.
Hai người bọn họ đang nói chuyện thì Vệ Lan Hương trở về từ Trương gia.
“Nương, gà nhỏ đẻ trứng rồi.” Lục Cốc giơ trứng gà trong tay lên cho bà xem.
Đối với người nhà nông thì chuyện gà mái đẻ trứng không phải chuyện nhỏ, vậy nghĩa là sau này có thể bán trứng để kiếm tiền, Vệ Lan Hương cười nói: “Trứng này trông xinh xắn đấy, hôm nay thu được quả đầu tiên, tí nữa hai đứa rảnh thì ra bờ sông đào ít giun đất về, bắt được sâu thì càng tốt. Gà đẻ trứng mỗi ngày nhưng cũng không dễ dàng gì, giống như người vậy, phải ăn vào thì trứng mới tốt được.”
Bà nuôi gà vịt nhiều năm, kinh nghiệm dày dặn hơn Lục Cốc, lại thấy y cầm trứng trong tay yêu thích không thôi, nhớ tới lúc trước Thẩm Huyền Thanh từng nói với bà rằng gà vịt này là để riêng cho Lục Cốc nuôi. Bình thường sau khi lão nhị kiếm được tiền đều đưa bà năm lượng, mười lượng, trong tay bà có tiền đương nhiên không tham trứng gà trứng vịt của Lục Cốc nên nói: “Mau đi đệm một cái giỏ, trứng này con tự giữ tự góp đi, nương không quản đâu đấy.”
Vừa rồi Lục Cốc còn đang băn khoăn xem nên để trứng ở đâu mới thích hợp, y không tùy ý như Thẩm Huyền Thanh, da mặt mỏng, có vài lời ngại nói, vài việc ngại làm.
Giờ nghe Vệ Lan Hương nói vậy thì y mỉm cười: “Con biết rồi ạ, con đi ngay bây giờ đây.”
Sau khi Thẩm Huyền Thanh chôn người về, vừa mới đặt xẻng dựa vào tường đã chợt nghe thấy Lục Cốc hô lên ở trong bếp: “Nhị Thanh ơi!”
Hắn còn không cả rửa tay, cứ tưởng có chuyện gì nên vào bếp luôn.
“Gà nhỏ đẻ trứng nè.” Lục Cốc bưng giỏ trúc đệm một lớp rơm dày lên cho hắn xem.
Thẩm Huyền Thanh có hơi ngạc nhiên, thấy phu lang của mình vui đến vậy thì cười nói: “Sau này mỗi ngày đều có trứng rồi.”
“Ừm.” Lục Cốc lại cẩn thận đặt giỏ trúc về, sợ mạnh tay quá sẽ làm vỡ trứng, sau khi đứng thẳng dậy thì nói: “Góp thêm vài quả nữa tráng cho chàng một đĩa lớn luôn.”
“Được.” Thẩm Huyền Thanh đáp ứng, trong mắt tràn đầy ý cười.
***
Sau khi bị Lâm Thủ Nghĩa răn dạy một trận, lão Trương thị cũng đã nhập thổ, thân thích Trương gia cuối cùng cũng yên tĩnh không gây náo loạn nữa, mấy nhà hàng xóm cách vách đều cảm thấy bên tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Cuộc sống hàng ngày lại trở về trạng thái yên tĩnh bận bịu như trước. Vì tang sự của Trương gia nên đã mấy ngày Kỷ Thu Nguyệt không ra khỏi phòng, phải đeo đai lưng đỏ thêm lần nữa.
Mưa xong, lúa non càng lớn nhanh, xanh mướt mơn mởn, khiến lòng người càng thêm hưng phấn.
Ngày xuân vừa đến, cỏ dại trong ruộng cũng nhiều hơn, mấy hôm nay Lục Cốc đều nhổ cỏ dại trong ruộng cùng Thẩm Huyền Thanh. Mấy loại rau dại như tề thái và rau sam đều có rất nhiều, từ bồ công anh đến gần đây là cây mã đề* đều không muốn ăn tiếp nữa. Càng về sau các loại rau dại càng nhiều, căn bản không cần phơi khô để giữ lại ăn. Y rút rau dại ra bỏ vào sọt tre, về sẽ băm cho gà, vịt và thỏ ăn.
*Cây mã đề (车前): thuộc nhóm cây thân thảo, được biết đến là có rất nhiều tác dụng hữu ích cho chức năng lợi tiểu, lợi mật, chống viêm, tiêu đờm, chống ho,…
Còn rau sam thì cứ phải gọi là có phơi nắng cũng không chết, rễ sau khi nhổ ra chỉ cần dính chút nước hoặc bùn nhão là có thể cắm rễ mọc lên, vậy nên rau sam trong ruộng không được yêu thích lắm, chỉ có phần ngọn non thì có thể ngắt ăn còn phần rau già chỉ để cho gia cầm, gia súc.
Chỉ riêng ruộng cạn thì Thẩm Huyền Thanh đã mua mười một mẫu, tất cả đều trồng lúa mì, bọn họ nhân lúc còn chưa lên núi thì vào ruộng làm việc.
Mấy mẫu ruộng cạn trong nhà trước đây vẫn luôn được Thẩm Nghiêu Thanh chăm sóc rất tốt, hiện giờ tổng cộng đã có mười ba mẫu đất trồng lúa mì.
Vì cún con có thể sẽ gặm lúa nên hôm nay lúc ra ngoài Lục Cốc không dẫn nó theo. Y khom lưng nhổ cỏ trong ruộng, nếu mệt sẽ đứng thẳng duỗi eo một lát, eo và chân luôn tê mỏi, làm nông chính là không dễ dàng như vậy đấy.
Vậy nhưng người nhà nông đều đã quen với những điều này, chẳng có mấy ai than trách oán giận, chỉ một lòng muốn nhổ hết cỏ dại để chúng không chen chúc ảnh hưởng xấu tới sự sinh trưởng của lúa.
Thẩm Nhạn ở nhà giúp Kỷ Thu Nguyệt nấu cơm nấu nước, Thẩm Nghiêu Thanh và Vệ Lan Hương đều đang trong ruộng, tiến độ bốn người không giống nhau, hoặc ngồi xổm hoặc khom lưng nhưng đều lấp ló trong cánh đồng xanh biếc.
Trong những cánh đồng lúa mênh mông bát ngát, bóng dáng những người nông dân rải rác khắp nơi.
Lúa non mọc um tùm, cuốc mang đến chỉ loại bỏ được cỏ mọc đầu ruộng, cỏ mọc trong ruộng chỉ có thể dùng tay để nhổ. Tiết trời gần đây nắng tốt, phơi nắng lâu mồ hôi trên mặt sẽ rớt xuống trên những ngọn lúa.
Sau khi có một luồng gió thổi tới xua tan khí nóng thì Lục Cốc mới cảm thấy sảng khoái và thoải mái hơn chút.
“Nghỉ ngơi một lát, uống ngụm nước đã.” Thẩm Huyền Thanh khom lưng lúc lâu không chịu nổi nữa mà đứng thẳng dậy nghỉ ngơi. Qua một mùa đông không phơi nắng, hắn đã không còn đen như hè năm ngoái nữa, thoạt nhìn càng thêm tuấn tú. Hắn uống hai ngụm nước rồi đưa ống trúc về sau cho Lục Cốc.
Vệ Lan Hương cạnh đó cũng ngừng lại, ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi. Bà liếc mắt nhìn năm mẫu đất bên này, lại nhìn về phía trước, năm mẫu ruộng cạn trước kia của Lư lão đại giờ đã là của nhà bà, nhiều ruộng tốt như vậy khiến lòng người càng thêm thỏa mãn và an tâm.
Bà cởi ống trúc bên hông ra, uống vài ngụm nước rồi lau miệng nói: “Đại Thanh, trời nóng dần lên cũng đã đến lúc rồi, hôm qua tam thúc con còn bảo ta là hai ngày này sẽ ươm mạ lúa nước đấy, có phải nhà ta cũng nên gieo mạ rồi không?”
“Vậy thì hai ngày này đi, năm ngoái đã giữ lại giống tốt rồi, giờ lấy ra cấy là được.” Thẩm Nghiêu Thanh lau mồ hôi đáp.
Thẩm Huyền Thanh nghe anh nói vậy bèn hỏi: “Đại ca, năm nay trồng nhiều, có cần đệ ở lại không?”
“Tám mẫu ruộng thôi, gieo mạ không quá mệt đâu. Nếu ta và nương bận cày ruộng không tới được thì đi mượn lấy con trâu tới, tốn thêm ít tiền là được, đệ cứ bận chuyện của đệ đi.” Thẩm Nghiêu Thanh không có tay nghề săn bắt, chỉ biết xuống ruộng trồng trọt, nếu ngay cả vài mẫu ruộng này cũng không trồng được thì chẳng phải là vô dụng sao.
Hơn nữa anh cũng không phải tên ngốc, gọi hai hán tử tính tình chất phác trong thôn tới giúp rồi trả tiền công cho họ là được, chỉ cần gieo mạ xong mười một mẫu ruộng cạn và tám mẫu ruộng nước này, chút tiền thuê người kia thật đúng là chẳng thấm vào đâu, vậy thì cũng sẽ không làm chậm trễ việc săn bắn kiếm tiền của Thầm Huyền Thanh.
“Con cứ đi đi, dù con ở nhà thì ít nhiều gì vẫn phải thuê thêm một, hai người, không bằng con cứ bận chuyện của mình đi, có ta và đại ca con ở đây rồi.” Vệ Lan Hương ở cạnh nói. Bà chỉ lo Thẩm Huyền Thanh săn thú xong về còn muốn giúp đỡ việc trồng trọt, tuy nói người trẻ tuổi bền bỉ, có sức chịu đựng tốt nhưng nếu mệt quá thì vẫn sẽ lưu lại mầm bệnh cho sau này.
Đã vậy rồi thì Thẩm Huyền Thanh chỉ gật đầu đáp ứng.
Nhổ cỏ không phải chuyện gì quá gấp rút, không cần phải ăn uống trong ruộng. Bốn người bọn họ nhổ cỏ trong ruộng thêm một lát đến khi mặt trời càng lúc càng nóng, trong thôn đã có không ít nhà tỏa ra khói bếp, không cần Thẩm Nhạn đến gọi bọn họ đã vác cuốc về nhà.
Lúc đi ngang qua nhà ông A Kim, Thẩm Huyền Thanh dừng bước, nói với Vệ Lan Hương một tiếng rồi dẫn Lục Cốc vào xem nghé con.
Nghé con mới được một tháng, còn chưa dứt sữa nhưng đã ăn được cỏ.
“Qua một hai tháng nữa nó lớn hơn thì Đại Thanh ca sẽ tới dắt về, đến lúc đó mình xuống núi là có thể gặp nó rồi.” Thẩm Huyền Thanh nói.
“Ừm.” Lục Cốc nghiêm túc gật đầu. Cho tới giờ y vẫn chưa từng cho trâu ăn lần nào, nghé con rất đắt Lục gia không mua nổi, thế là sau này y cũng có thể đi chăn trâu rồi.
Nghé con đang ăn cỏ trong chuồng ngẩng đầu nhìn hai người, đôi mắt to vừa ngây thơ vừa thuần khiết, nhìn qua đã biết là một chú nghé ngoan, càng khiến Lục Cốc thêm vui mừng.