Editor: Mít
Mạc Linh Chi tức chết mất.
Dùng chân gạt lên vài hạt cát ném về phía Hạ Vân Trù, đáng tiếc chân của cô chỉ cắp được lên vài hài cát đã là tốt lắm rồi, không thể ném lên người Hạ Vân Trù được.
Cô nhô mặt lên, nhìn anh lom lom.
Người xấu! Người xấu! Người nhận nuôi là người xấu!
Hạ Vân Trù hắng giọng một cái, nhẹ giọng nói: “Dưa hấu tính hàn, hôm qua nhóc ăn quá nhiều hải sản, buổi tối lại muốn ăn bữa tiệc hải sản nữa, bây giờ không thể ăn dưa hấu.”
“Áu” Mạc Linh Chi chịu thua.
Hạ Vân Trù buông tay: “Bây giờ ăn dưa hấu hay buổi tối ăn bữa tiệc hải sản lớn, nhóc tự chọn đi.”
Trương Dương Triết thay Trương Tụng Hạo mời Mạc Linh Chi ăn bữa tiệc hải sản lớn, Hạ Vân Trù và Trương Dương Triết không có giao tình gì, nhưng anh phải đi cùng để quản lý Chi Chi, nếu không có ai quản cô, không biết cô sẽ nghịch ngợm tới mức nào.
Cũng bởi vậy, buổi tối ba người một thú cưng đã quyết định tụ hội ăn một bữa tiệc hải sản lớn.
Đây là một vấn đề khó, nhanh chóng chặn Mạc Linh Chi lại.
Mạc Linh Chi: “…”
Cô mím mím môi, trên mặt lộ ra biểu cảm khó nghĩ.
Nhất định phải ăn bữa tiệc hải sản lớn!
Nhưng cô cũng không nỡ bỏ dưa hấu…
Đôi mắt cô dính chặt miếng dưa hấu, mặt đầy vẻ không muốn, khoé miệng trĩu xuống, tai cũng cụp lại.
Vì sao trên đời này lại phải lựa chọn!
A
Đau khổ.
Cuối cùng, cô đưa ra lựa chọn.
Mạc Linh Chi quay lưng về phía Hạ Vân Trù ngồi xuống, cũng quay lưng vào dưa hấu.
Cục trắng đen đứng một chỗ, tai cụp xuống, đuôi buông thõng, cúi đầu xuống, toàn thân toả ra tâm trạng “bi thương phiền muộn.”
Điều đau khổ nhất trên đời này là đĩa dưa hấu trước mặt nhưng không thể ăn.
Càng đau đớn hơn là do mình chủ động từ bỏ.
Cô thở dài thườn thượt: “Haizzzz.”
Chó con rất ít thở dài như vậy, có thể thấy được lúc này cô rất phiền muộn.
Bên cạnh, ngay cả ông chủ cũng không nhịn được: “Hay là… Cho nhóc ăn một chút?” Nhìn vô cùng đáng thương, ông ta hận không thể ôm vào trong ngực, cô muốn cái gì thì cho cái đó.
Người quay phim không thể nói chuyện, nhưng gật đầu rất rõ ràng.
Hạ Vân Trù nhìn chó con ngồi dưới đất.
Giống như cô không nghe thấy ông chủ nói, vẫn quay lưng về phía bọn họ, bóng lưng u buồn, nhìn vô cùng tội nghiệp.
Nhưng Hạ Vân Trù biết… cô nghe thấy.
Không thấy lỗ tai cũng đã dựng thẳng lên rồi sao?
Chắc là vẫn còn tức giận, cho nên không quay đầu lại nhìn anh, nhưng tai vểnh lên, hi vọng nghe thấy câu trả lời của anh.
Hạ Vân Trù bật cười, giọng nói mang theo khổ não: “Nhóc quay lưng vào chúng ta, chắc là đã từ bỏ việc ăn dưa hấu. Hơn nữa, chỉ cho nhóc một miếng, có thể nổi lên sự tham ăn của nhóc, hay là thôi vậy, chắc nhóc cũng không muốn…”
Anh cố gắng “hạ thấp” giọng, nhưng vẫn đủ cho cô nghe thấy.
Mạc Linh Chi đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, vội vã đứng lên, phát ra tiếng: “Áu!”
Muốn ăn!
Một miếng cũng phải ăn!!
Nhìn thấy cô đi tới, Hạ Vân Trù nở nụ cười.
Đứa nhóc này cực kỳ dễ dụ.
Anh đưa tay ôm Mạc Linh Chi lên, đặt bên cạnh, lại chọn một miếng dưa đưa cho cô.
Đây là một miếng rất nhỏ, Mạc Linh Chi nhìn cả đĩa, đúng là Hạ Vân Trù chọn miếng nhỏ nhất cho cô!
Quỷ hẹp hòi.
Cô mắng thầm trong lòng, ngồi trên bàn, duỗi hai chân trước ra, nâng miếng dưa hấu lên.
Hạ Vân Trù: “Được rồi, bắt đầu thử thách đi.”
Ông chủ: “Chuẩn bị… Bắt đầu!”
Chỉ có một phút, nhưng có một đĩa dưa hấu, tuy không phải đĩa lớn, nhưng vẫn phải ném đi hình tượng thì mới hoàn thành được.
Trước đó, Ảnh Đế Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo cũng ở đây.
Một lớn một nhỏ ăn đến mức dính dưa hấu đầy người, vứt hết mặt mũi. Cũng may vì cùng nhau vượt ải với con trai, cảm tình của hai cha con rất tốt, Ảnh Đế tính tình không tốt cũng không vì thế mà tức giận, cười nhẹ dẫn con trai dính đầy dưa hấu rời đi.
Còn Tô Ức và Bạch Ngọc, họ đã nhận được đủ manh mối trước khi đến đây, nên đi thẳng tới phòng trí tuệ.
Mà lúc này, đến phiên Hạ Vân Trù, màn hình chiếu thẳng, tất cả mọi người đều muốn thấy dáng vẻ thất thố của “Hạ tổng Hoa Minh”, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự nghiên túc, nhưng trong lòng… rất chờ mong.
Nhưng mà, làm bọn họ thất vọng rồi.
Hạ Vân Trù vừa bắt đầu không ăn dưa hấu như hùm như sói, anh cầm một cái đĩa bên cạnh, lau lau, rồi ấn mạnh xuống, sau khi làm ba lần như vậy, anh bỏ vỏ dưa hấu ra, ném vào đĩa nhỏ.
Dưa hấu này đã chín, sức lực anh lại lớn, tuy không nghiền nát được, nhưng còn lại trong đĩa cũng chỉ còn nước dưa hấu.
Chỉ còn ba mươi giây.
Anh bưng đĩa lên, chậm rì rì uống vào.
Ông chủ: “???”
Người quay phim: “???”
Đạo diễn Chương: “……”
Bọn họ lại nhìn sang bên cạnh, chó con đang gặm dưa hấu, một miếng dưa hấu nhỏ như vậy cũng dính nước đầy mặt, thậm chí trên người cũng dính vài giọt nước dưa hấu đỏ.
“Sùm sụp”, cô gặm rất hăng say.
Cô biết có hạn chế thời gian, ăn như hổ đói, vùi đầu ăn, không hề có hình tượng.
Mà Hạ Vân Trù, vẫn áo mũ chỉnh tề, ung dung thong thả uống nước dưa hấu.
Mạc Linh Chi rất cố gắng ăn, không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cô còn có ý định khác, ăn xong một miếng trên tay, quay sang nhìn cái đĩa.
Chắc chắn nhận nuôi không ăn hết!
Có giới hạn thời gian, cô sẽ giúp anh!
Cô ngẩng mặt dính đầy nước dưa hấu lên, hưng phấn duỗi ra móng vuốt bẩn.
Chỉ nhìn thấy… một cái đĩa chỉ còn chút nước đỏ và vỏ dưa.
Mạc Linh Chi: “???” Dưa hấu đâu?!
Cô sốt ruột ăn dưa như vậy, miếng thứ hai chuẩn bị ăn đâu rồi?!
Bên cạnh, Hạ Vân Trù uống xong nước dưa hấu, bình tĩnh bỏ đĩa xuống.
Mạc Linh Chi: “…” Dưa hấu của tôi!!
“Manh mối.” Anh nhìn về phía ông chủ.
Ông chủ kính nể liếc mắt nhìn anh, thấp thỏm đưa thẻ manh mối.
Thật không hổ là ông chủ Hoa Minh!
“Cảm ơn.”
Hạ Vân Trù cất đi, đồng thời lau bớt nước dưa hấu trên mặt chó con, ấn móng vuốt vẫn còn đang vươn ra trở về, ôm lấy cô chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đi thôi, có thể tìm phòng trí tuệ rồi.”
Mạc Linh Chi: “…”
Nằm nhoài lên người Hạ Vân Trù, nhìn cửa hàng dưa hấu dần xa.
Cô nghiến răng, còn hất nước dưa hấu lên người Hạ Vân Trù, sau đó nhìn dấu vết cô để lại, cô le lưỡi một cái, lại vui vẻ.
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ, chỉ liếc nhìn rồi rời mắt đi.
Ha, dẫn theo cô đi thôi.
–
Lúc Hạ Vân Trù dẫn Mạc Linh Chi đến phòng trí tuệ, vẫn chưa có ai qua cửa.
Có hai phòng trí tuệ, anh liếc mắt nhìn quy tắc, dễ nhận ra đây giống như chạy trốn khỏi mật thất, chỉ cho thời gian mười hai phút, nếu như qua cửa ải phòng trí tuệ, có thể đến cửa ải tiếp theo, nếu như không thể qua, thì phải xếp hàng chờ đợi đi vào.
Lúc bọn họ đến, Tô Ức và Bạch Ngọc đang xếp hàng, đội của Trương Dương Triết và Cam Vũ Quyên đang phá giải ở bên trong.
Đối với đội của họ mất nhiều thời gian tìm manh mối thì những đội khác một là đành tìm đường qua cửa, hai là thất bại một lần giống như đội Tô Ức vậy.
Bây giờ, họ là đội cuối cùng.
Vừa thấy bọn họ, Tô Ức lập tức nở nụ cười.
“Ha ha ha!! Chi Chi, nghe nói nhóc nhảy à?”
Vốn dĩ Mạc Linh Chi còn mang khuôn mặt hiếu kỳ, nháy mắt suy sụp, nghiêng đầu sang bên khác, nằm nhoài lên bả vai Hạ Vân Trù, không thèm nhìn “kẻ phản bội” này!
Anh ta không những là kẻ phản bội, còn đâm vào vết thương của gấu trúc!
Thật là quá đáng, cô không thèm để ý anh ta!
Tô Ức đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như thế, cười tiến lại gần, đi ra phía sau Hạ Vân Trù: “Ây da, anh còn chưa xem nhóc nhảy đâu, có gì mà ngại thế!”
Mạc Linh Chi tiếp tục quay đầu, thay đổi hướng.
Tô Ức đổi theo: “Quay xong anh sẽ đi tìm đạo diễn Chương xem video, ha ha ha, anh không chờ được đến khi chương trình phát sóng đâu, bây giờ anh rất muốn xem nhóc con nhảy!”
Mạc Linh Chi lại đổi hướng.
Tô Ức lại đi vòng qua, đối mặt với cô: “Chi Chi bé nhỏ, hay là bây giờ nhóc nhảy cho anh xem một chút?”
Mạc Linh Chi nổi giận: “Áu!”
Tô Ức xoa xoa tay: “Ôi chao, đừng nóng giận mà, người ta chỉ hiếu kỳ thôi.”
Anh ta chớp chớp mắt, lại phóng điện với chó con.
Nhưng mà chó con không bị phóng điện, trái lại tức điên lên: “Áu áu!”
Cô vẫy móng vuốt, vỗ Hạ Vân Trù.
Tô Ức bật cười: “Cái gì? Nhóc muốn thắng anh? Anh cho nhóc biết, không thể, ha ha ha, bây giờ chúng ta chuẩn bị vào, lần trước anh đã tìm ra điểm then chốt, còn nhắc nhở thầy Trương và chị Cam, chúng ta chắc chắn sẽ qua cửa trước nhóc.”
Anh ta có ý đồ xấu, nháy mắt k1ch thích chó con.
Mạc Linh Chi: “!!!” Áu!!
Cô giận dữ, đập móng vuốt qua.
Tô Ức vội vã lùi về sau, nụ cười sáng lạn: “Đừng nóng giận mà, nếu không nhóc nhảy cho anh xem? Có được không, Chi Chi?”
Anh ta giống như một đứa bé trai học tiểu học, càng thích ai lại càng trêu đùa, cực kỳ ấu trĩ.
Mà đối tượng bị anh ta “chọc ghẹo”, Mạc Linh Chi tức giận dựng thẳng lỗ tai lên, trừng mắt nhìn anh, tức giận, hận không thể vả một cái bay anh ta đi, để cho anh ta đừng làm mình chướng mắt.
Hạ Vân Trù hơi kinh ngạc nhìn Tô Ức một chút.
Vừa rồi anh ta có thể hiểu rõ ý của chó con…
Ngay cả anh ở lâu với chó con như vậy cũng phải thông qua phản ứng và biểu hiện của cô, còn có sự hiểu ngầm giữa họ thì mới đoán được cô nói gì.
Tô Ức vừa rồi lại hiểu rõ? Hơn nữa lại là câu nói tương đối phức tạp.
Nghĩ đến đây, Hạ Vân Trù có một cảm giác khó chịu không tên.
Anh vu0t ve chó con đang giận dữ, giọng nói bình tĩnh: “Không sao, chúng ta một lần qua luôn, vậy thì họ không thắng được.”
Tô Ức nhìn chó con hấp háy mắt, hỏi: “Thật sự không cần tôi cho hai người manh mối qua cửa sao?”
Hạ Vân Trù: “Không cần.”
Lần này, Mạc Linh Chi cũng không chậm trễ, trừng mắt tên phản đồ này hô to: “Áu!” Không cần!
Cô không thèm anh ta hỗ trợ!
Vừa rồi anh ta còn cười nhạo cô!
Tô Ức khá là thất vọng: “Ôi, tôi còn định mượn chuyện này để đòi Chi Chi nhảy lại.”
Hiển nhiên, đối với việc không tận mắt thấy chó con khiêu vũ, anh ta còn canh cánh trong lòng.
“Gâu!” Mạc Linh Chi nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc này, đội của Trương Dương Triết vừa qua ải, đội Tô Ức đi vào mật thất.
Ngón tay anh ta đan vào nhau, nâng trán lên, giọng nói mang ý cười: “Chi Chi, anh đi cửa thứ hai trước, nhóc phải nhanh chóng đuổi theo nha, bằng không chúng ta đi qua cửa thứ ba thì sẽ thắng nhóc đó! Ha ha ha!”
Mạc Linh Chi: “Áu! “
Tô Ức vừa làm cô tức nổ phổi đã tiến vào mật thất, trước đó anh ta và Bạch Ngọc đứng chờ với nhau rất xa cách và khách sáo, bây giờ, anh ta cười đến sáng lạn, ung dung đi vào trong.
Sau khi anh ta vào, Mạc Linh Chi tức giận muốn thăng thiên, hít sâu một hơi, vỗ Hạ Vân Trù.
“Áu!”
Người nhận nuôi, chúng ta mau chóng qua cửa, giành được chiến thắng.
Hạ Vân Trù: “Ừm, chúng ta sẽ thắng.”
Mạc Linh Chi nghiến răng.
Cô nhất định phải thắng, không chỉ có muốn thắng, còn muốn sau khi thắng chọc tức Tô Ức.
Gấu trúc quốc bảo, không được từ bỏ!
– ——————-