Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 136: Quái vật 8-4 (Xong)



Nhậm Lê bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi muốn giết ta?”

Trong trí nhớ của Nhậm Lê, anh biết Lâm Dị có hành động vĩ đại là giết chết quái vật 7-7 và quái vật 2-6, có điều Nhậm Lê chưa từng tự mình tham gia, cho nên lúc này anh cười lạnh một tiếng, như thể cảm thấy khinh miệt với một kẻ không biết tự lượng sức mình.

Trình Dương vô cùng tò mò, cậu ta thực sự muốn biết làm sao Lâm Dị có thể nhét thư nguyền rủa vào tủ chuyển phát nhanh của Nhậm Lê trong khi Nhậm Lê có thể từ chối nhận chuyển phát nhanh.

Tuy nhiên, trước mặt Nhậm Lê, Trình Dương không dám hỏi nhiều.

“Cố thêm chút nữa.”

Lâm Dị nhắc nhở Trình Dương, Trình Dương “ừm” một tiếng, tiếp tục giữ cửa, ngăn cản bác gái ở phòng thư tiến vào.

Lâm Dị đi đến bên bàn, dưới gầm bàn có mấy hộp bưu kiện xếp chồng lên nhau.

Cậu cúi xuống nhặt một cái lên, dùng tay mở ngăn kéo để tìm giấy, bút và biên lai chuyển phát nhanh.

Thư nguyền rủa cần có hai loại ô uế, một là mùi hương của người bị nguyền rủa, hai là máu/lông mèo, hiện tại có thể tìm thấy nó trong phòng thư.

Mở ngăn kéo, Lâm Dị nhìn thấy thứ mình muốn tìm ở bên trong.

Cậu duỗi tay lấy ra, Trình Dương bên cạnh gào thét: “Mẹ kiếp, bác gái khoẻ quá, tôi sắp chết rồi.”

Lâm Dị vội vàng nhìn sang, hai tay Trình Dương giữ chặt cửa, tựa người về phía sau tăng thêm trọng lượng của chính mình: “Anh Lâm Dị, nhanh lên.”

Lâm Dị cũng không nói gì thêm làm chậm trễ thời gian của Trình Dương, cậu cầm bút đang định viết lên giấy “đến lượt ngươi giấu mạng”, cả người bỗng nhiên đình trệ.

Mảnh giấy trong tay cậu không phải là một tờ giấy trắng hoàn toàn mà là mặt sau của một tờ biên lai bưu kiện.

Cậu nhìn thấy dòng chữ ở mặt trước.

Lâm Dị đột nhiên lật tờ giấy lại, trên tờ giấy có chữ ký, hình như là tên của bác gái trong phòng thư.

Hơn nữa, nét chữ quen thuộc lạ thường.

Thư nguyền rủa tổng cộng có hai hàng chữ.

“Đến lượt ngươi giấu mạng” và “muốn sống thì truyền đi”.

Ngay từ đầu Lâm Dị đã có cảm giác mơ hồ rằng hai dòng chữ này không thuộc về cùng một người, tuy nhiên, vì thư chuyển phát nhanh bị ngâm trong nước bẩn và máu, còn hơi bẩn, nên rất có thể điều này đã khiến chữ viết bị biến dạng, hơn nữa hai dòng chữ này có bút mực khác nhau, cũng có khả năng sẽ khiến chữ viết hơi khác nhau.

Nhưng hiện tại dường như không phải vậy.

Chữ viết trên biên lai hoàn toàn khớp với dòng “muốn sống thì truyền đi”, chứng tỏ thư nguyền rủa với bác gái trong phòng thư không thoát khỏi can hệ.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào cái tên trên biên lai.

Bác gái trong phòng thư họ “Hứa许”, trong “đến lượt ngươi giấu mạng” có từ “nên该”.

“Hứa” và “nên” đều có bộ ngôn bên cạnh, nhưng hiện tại chữ viết của hai chữ ngôn này không khớp.

Cùng so sánh một từ, nguyên nhân chữ viết bị ảnh hưởng mà Lâm Dị nghĩ trước đó nháy mắt đã bị vô hiệu.

“Đến lượt ngươi giấu mạng” không phải do bác gái trong phòng thư viết.

Còn một người khác viết “đến lượt ngươi giấu mạng”.

Nói cách khác, còn một người nữa viết thư nguyền rủa.

Trong đầu đột nhiên hiện lên lời Trình Dương nói: mèo thực ra rất thông minh, có thể tự đóng mở cửa.

Còn có cục đá phá vỡ cửa sổ tối hôm qua.

“Đến lượt ngươi giấu mạng” là mèo viết?

Kết luận hoang đường này khiến Lâm Dị khiếp sợ.

Meo–

Phòng thư vang lên tiếng mèo kêu.

Con mèo đen mẹ không biết chui ra từ lúc nào, chứ đừng nói là đến từ đâu. Hiện tại nó đang đứng trên bàn, Lâm Dị vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của nó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Nó là một con mèo.

Tên Mễ Mễ.

Chủ nhân không đặt tên cho nó, nó không có tên, chẳng qua là những người qua đường tình cờ gặp nó sẽ dùng điệp từ “Mễ Mễ” để trêu chọc nó.

Cho nên nó tên Mễ Mễ.

Mễ Mễ tuy là một chú mèo hoang nhưng lại thông minh hơn rất nhiều so với đồng loại.

Thay vì tìm kiếm thức ăn trong thùng rác chất đống bên ngoài bếp của nhà hàng ở thị trấn Báo Hương, nó đã chọn trường trung học Báo Hương.

Mỗi lần nó đứng ở đầu tường của trường trung học Báo Hương, mọi người nhìn thấy nó sẽ nói “Mễ Mễ” mà không dùng đá đập nó. Cho nên, sau khi Mễ Mễ mang thai, nó đã lựa chọn nơi này, nó cho rằng nơi này sẽ an toàn, giúp nó yên tâm sinh con.

Mễ Mễ nhảy lên bức tường vẽ bậy, bác gái đã nhìn thấy nó.

“Ai da, làm ta sợ muốn chết.”

Lúc Mễ Mễ đang liếm tóc, bác gái trong phòng thư nói: “A, Mễ Mễ mang thai rồi.”

Mễ Mễ có nhà, là khu ký túc xá cũ đó, nó ở trong phòng thư mà bình thường mọi học sinh nội trú đều sẽ phải đi qua.

Các học sinh hay gọi nó là Mễ Mễ, và thường tới cho nó đồ ăn.

Vào lúc ánh nắng ấm áp chiếu rọi, nó sẽ đi vòng quanh sân trường, lắng nghe âm thanh đọc sách lảng vảng trong khuôn viên.

Mọi thứ đều khá tốt nhưng thỉnh thoảng Mễ Mễ lại cảm thấy sợ hãi.

Đó là một cô gái, cô gái đó không thích nó lắm, cho rằng nó là con mèo mang đến sự nghèo khó, màu đen tượng trưng cho sự xui xẻo.

Và làm người khác ghét bỏ.

“Chỉ là một con mèo thôi mà.”

Cô gái nói: “Cứ chờ đi, một ngày nào đó con mèo này sẽ mang đến bất hạnh cho ngôi trường này.”

“Nào có đáng sợ như thế, thầy giáo nói chúng ta nên ủng hộ khoa học, xóa bỏ chế độ phong kiến. Tôn Tịnh Văn, chắc cậu không mang mấy trò ở nhà đến trường gây rối đâu nhỉ?”

“Phong kiến?”

“Chẳng lẽ không phải phong kiến? Bộ cậu vẫn cho rằng bà cậu thực sự chữa được bệnh à? Mấy căn bệnh đó dù có tốn nhiều tiền cũng chẳng khỏi nổi đâu. Nếu bà cậu thật sự có thể chữa khỏi thì người ta đã chẳng tìm đến nhà bà cậu bắt bà cậu đền mạng rồi!”

“Các người nói nhảm! Tại hắn không uống thuốc theo đơn của bà, đã chết rồi mà còn tới trách bà!”

“Phương thuốc của bà cậu là bảo người bệnh ăn giun sống và uống nước bùn pha đất. Đừng tưởng bọn tôi không biết. Cả thị trấn đều đồn rằng bà cậu hại người đấy!”

“Bà tớ không có!”

“…”

Sau đó xảy ra cãi vã.

Mễ Mễ hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nó có thể cảm nhận được ác ý của cô gái đối với mình.

Vì thế sau đó Mễ Mễ rất ít khi đến trường đi dạo, nó sắp sinh con rồi.

Nhưng sau này Mễ Mễ vẫn sẽ gặp lại cô gái ấy, nó có thể cảm nhận rõ ràng ác ý ngày càng lớn của cô gái này đối với mình.

Mễ Mễ bắt đầu tự bảo vệ mình, nó sẽ rít lên với cô gái khi nhìn thấy cô. Thế nhưng, Mễ Mễ chưa từng nghĩ đến việc cắn cô, nó chỉ muốn dọa cô để cô tránh xa nó.

Vài ngày trước khi tới ngày sinh, cô gái thực sự không xuất hiện nữa.

Mễ Mễ cảm thấy yên tâm, sinh ra năm chú mèo con vào lúc đêm khuya.

Nó đưa mèo con đến gặp bác gái trong phòng thư, bác gái vui tươi hớn hở nói: “Mễ Mễ lợi hại quá.”

Sau khi mèo con ra đời, bác gái trong phòng thư ngăn cản học sinh đến thăm nó. “Không được để mèo con tiếp xúc với mùi của con người, nếu không mèo mẹ sẽ không nhận ra mèo con.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 184

Mễ Mễ đang liếm mèo con, cảm thấy hơi đói. Nó muốn ăn cá khô do các bạn học sinh dễ thương đưa cho.

Chẳng qua bao lâu, Mễ Mễ đã ăn hết đống cá khô.

Cái giá phải trả là nó và đám mèo con bị vuốt ve.

Nhưng điều đó không quan trọng, Mễ Mễ biết họ sẽ không làm tổn thương chính mình chứ đừng nói đến mèo con.

Mèo con nhanh chóng mở mắt, bắt đầu tập tễnh đi lại.

Mễ Mễ muốn trả ơn bác gái ở phòng thư và người đã cho nó cá khô. Nó nghĩ tới trong thùng rác của nhà hàng có rất nhiều chuột ăn vụng.

Mễ Mễ đi bắt chuột.

Đã lâu lắm rồi nó không tự đi săn mồi nên chuyến đi này mất rất nhiều thời gian.

Đi ra ngoài vào ban ngày, trở về lúc hoàng hôn.

Lúc quay lại phòng thư, nó không thấy bác gái trong phòng thư đâu, nhưng nó ngửi thấy mùi gì đó khiến nó khó chịu, là cô gái kia.

Mễ Mễ nhanh chóng chạy đến tổ mèo.

Một chú mèo con bị mất tích.

Mễ Mễ nôn nóng chờ bác gái trong phòng thư trở về nhưng lại nhìn thấy đồ ăn trong bát của mình.

Mỗi khi bác gái ở phòng thư về nhà trong kỳ nghỉ hoặc có việc gì đó thì bác sẽ đổ đầy thức ăn và nước uống vào đây. Cho nên, dấu hiệu cho thấy bát cơm đã đầy thức ăn là, bác gái phải ít nhất hai ngày sau mới trở về.

Mễ Mễ không còn cách nào khác, nó đành tự mình đi tìm.

Lần theo mùi hương, nó lo lắng nhảy lên tường rồi đi đến tòa dạy học – nơi đã lâu ngày nó không đến.

Có một phòng học, bên trong tràn ngập mùi của cô gái kia, còn có mùi của mèo con.

Mễ Mễ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của mèo con.

Nó nhanh chóng nhảy lên, nhìn thấy cô gái đầy đắc ý, cùng với một người bị doạ sợ ngồi trên mặt đất

Cô gái nói: “Trong vòng mười ngày, thịt của mày sẽ bị cắt ra. Đây là sức mạnh của miêu trớ.”

Mễ Mễ lao tới, cô gái giật mình nhưng nhanh chóng nhận ra rồi tóm lấy gáy khiến nó không thể cử động.

Nó không cứu được con của mình, nó chỉ là một con mèo cố hết sức để bắt chuột.

Nó chỉ có thể chật vật đau khổ ngậm lấy gáy mèo con, khoang miệng là mùi máu tươi.

Lúc nó bước đi, máu chảy thành một đường.

Đến khi nó quay trở lại phòng thư, mèo con đã bất động.

Mặc cho nó có liếm thế nào, mèo con vẫn không cử động.

Mễ Mễ còn chưa kịp xác nhận mèo con đã chết, nó lại ngửi thấy mùi hương của cô gái.

Ở đây rất nguy hiểm, bác gái trong phòng thư cũng không có ở đây.

Mễ Mễ nhìn tủ quần áo, nó có thể giấu con của mình trong đó.

Trong ký túc xá náo loạn vì chuột.

Có người sợ hãi đến mức phải mở cửa phòng thư.

“Mễ Mễ, em có thể giúp bọn chị bắt chuột không?”

Mễ Mễ nghe thấy tiếng “chít chít”, đó là con chuột nó mang từ bên ngoài về.

Nó lưỡng lự, không dám rời xa đàn con, nhưng nó cảm nhận được sự sợ hãi của học sinh, hơn nữa là nó gây ra rắc rối này.

Cuối cùng Mễ Mễ đi bắt chuột.

Nó phải đi tập săn mồi, bằng không thì hậu quả sẽ như ngày hôm nay. Nó đã bắt được chuột thành công, học sinh cũng đã chuẩn bị rất nhiều cá khô cho nó, nhưng đáng tiếc là lúc này nó không còn cảm giác thèm ăn nữa.

Nó không nghe thấy tiếng mèo con nên phải trở về xem tình hình.

Mễ Mễ nhìn chằm chằm vào tổ mèo. Nó không biết đếm, nhưng nó biết đàn con của mình đã biến mất, tất cả…

Rõ ràng nó đã giấu con mình đi rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34: Đêm Muộn

Nhưng vẫn biến mất, mùi của cô gái kia lại xộc vào mũi.

Nhưng lần này Mễ Mễ không lập tức đi tìm mèo con.

Nó ở trong phòng thư, cuối cùng bác gái trong phòng thư cũng quay lại. Nó nằm dưới chân bác gái trong phòng thư, nũng nịu lần cuối rồi kiên quyết rời khỏi phòng thư.

Cuối cùng, nó giống như mèo con, nằm trong thùng rác.

Bác gái trong phòng thư tìm thấy nó, khóc lóc nói: “Kiếp sau hãy đầu thai thành người nhé.”

Kỳ lạ thật, đến trước khi chết Mễ Mễ lại nghe hiểu câu nói này.

Nhưng nó nghĩ, nếu có thể, nó muốn đổi cơ hội được đầu thai thành cơ hội để trả thù.

Ví dụ, nhân vật bị đảo ngược, đến lượt ngươi phải giấu mạng rồi.

“Meo–“

Con mèo đen kêu lên buồn bã.

Lâm Dị phục hồi tinh thần, trong lòng cảm thấy một nỗi sợ hãi.

Cũng may mà cậu không lựa chọn phục bàn, nếu phục bàn, Nhậm Lê không cần phải giết bọn họ trước khi phục bàn, bởi vì theo logic thông thường, sẽ chẳng ai nghĩ rằng “đến lượt ngươi giấu mạng” lại được viết bởi mèo đen.

Người thả chim bồ câu thực sự là mèo đen.

Mạng sống của thú cưng không thể đánh đồng với mạng sống của con người, cho nên “muốn sống thì truyền đi” là lời bảo vệ cuối cùng của bác gái trong phòng thư đối với các học sinh khác trước khi trở thành đao phủ của quái vật.

Lâm Dị nhanh chóng viết thư nguyền rủa, lấy mảnh giấy đó xoa lên thi thể mèo con, sau đó lại xoa lên người Nhậm Lê.

Nhậm Lê không phản kháng, anh có thể từ chối nhận chuyển phát nhanh, cho nên anh không sợ Lâm Dị truyền thư nguyền rủa cho mình.

Sau khi lấy được hai loại ô uế, Lâm Dị bỏ thư nguyền rủa vào hộp, điền vào phiếu chuyển phát nhanh rồi nói với Trình Dương: “Anh Trình Dương, anh tránh ra được rồi.”

Trình Dương nghe xong cạn hết sức lực, thả lỏng người, vừa thả lỏng tay, cả người Trình Dương bị bác gái trong phòng thư mở cửa kéo ra ngoài.

Bác gái trong phòng thư phẫn nộ bước vào, Lâm Dị đưa chiếc hộp này cho bác gái trong phòng thư cùng với tờ giấy chuyển phát nhanh.

“Bác, gửi chuyển phát nhanh.” Lâm Dị nói.

Bác gái trong phòng thư nhìn cậu rồi nhìn cảnh tượng trong phòng thư.

Mèo đen vẫn ở đó, mèo con cũng vậy.

Lâm Dị khom lưng với bác: “Cảm ơn bác.”

Trước khi bác gái trong thư phòng kịp nói thêm gì, Lâm Dị đã nhanh chóng kéo Trình Dương chạy ra ngoài.

Sau đó họ đi đến phòng 204. Bước vào trong, Lâm Dị khóa hết cửa ra vào và cửa sổ lại.

Bây giờ vẫn là ban ngày, quy tắc tử vong chỉ được thực thi vào ban đêm.

Nói cách khác, họ phải đợi đến tối mới có thể rời đi được.

Hiện tại Nhậm Lê không có ở đây, cuối cùng Trình Dương cũng có thể hỏi: “Anh Lâm Dị, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc biện pháp của anh là gì vậy?”

Lâm Dị vẫn chọn quy tắc tử vong là gửi thư nguyền rủa để giết quái vật 8-4.

Nhưng Nhậm Lê có cách từ chối nhận hàng, bọn họ cũng không biết phương pháp của Nhậm Lê là gì, cho nên không có biện pháp cụ thể.

“Không.” Lâm Dị lắc đầu nói: “Thật ra rất đơn giản.”

“Địa chỉ gửi hàng và địa chỉ nhận hàng tôi điền đều là địa chỉ phòng của anh Nhậm Lê, người nhận và người gửi cũng là anh Nhậm Lê.”

Trình Dương sửng sốt một lát.

Gói hàng bị người nhận từ chối sẽ được trả về nơi gửi hàng.

Vì vậy cho dù Nhậm Lê có từ chối nhận thì cũng không biện pháp cự tuyệt gói hàng mà anh gửi đi.

Cho nên bác gái ở phòng thư vẫn sẽ để gói hàng vào tủ chuyển phát nhanh của Nhậm Lê.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.