Rốt cuộc sau bao chờ đợi nôn nóng, ban đêm cũng đã tới.
Trình Dương liếc nhìn Hạ Huy đang trốn dưới gầm giường, những người còn lại sẽ rời khỏi thế giới Quy Tắc 8-4, nhưng Hạ Huy và Trần Tử Tấn vĩnh viễn ở lại nơi này.
Nhưng nơi này cũng sắp bị phá hủy rồi.
Có lẽ bởi vì sắp rời đi, Trình Dương không còn sợ Hạ Huy nữa, quỳ xuống nói với Hạ Huy: “Tuy hai ta có xích mích không mấy vui vẻ, nhưng nếu không có anh thì tôi cũng không thể nào sống sót rời khỏi đây được. Anh cứ yên tâm, tôi không phải não cá vàng, ơn cứu mạng của anh, tôi sẽ ghi nhớ cả đời. Đợi sau khi ra ngoài tôi sẽ lập cho anh một…”
Lâm Dị nghe Trình Dương lải nhải với Hạ Huy, đứng bên cửa sổ kéo rèm nhìn xuống.
Ở dưới ký túc xá, Nhậm Lê cầm gói hàng lấy từ tủ chuyển phát nhanh ra, đó là gói hàng bị từ chối nhận nhưng vẫn được đặt trong tủ. Anh mở gói hàng, nhìn vào lá thư nguyền rủa.
Nhìn một chút, Nhậm Lê đột nhiên dừng lại, sau đó đem thư nguyền rủa đặt lên chóp mũi, hít sâu một hơi.
Sau khi ngửi thấy mùi hương, cả người Nhậm Lê càng thêm trì trệ.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn xác mà tìm được vị trí của Lâm Dị.
Quan sát một lúc, Nhậm Lê xoay người đi vào trong ký túc xá.
Lâm Dị vội vàng kéo rèm xuống, đi tới cửa, lắng nghe động tĩnh trong ký túc xá.
Bên tai, Trình Dương vẫn đang nói chuyện với Hạ Huy: “Anh yên tâm…”
“Meo–“
Một tiếng mèo kêu sắc bén đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Trình Dương và Hạ Huy. Trình Dương giật mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi về phía Lâm Dị: “Bắt… bắt đầu rồi à?”
Lâm Dị gật đầu: “Ừ.”
Nói xong, cậu tiếp tục dán vào cửa, một tay Lâm Dị đặt lên tay nắm cửa. Cậu sợ quái vật 8-4 sẽ bất chấp tất cả, trước khi bản thân bị quy tắc tử vong chế định giết chết, nó sẽ điên cuồng trả thù những người tham gia khác, nếu có dấu hiệu này, Lâm Dị phải ra ngoài ngăn cản.
Nhưng Lâm Dị ở ngoài cửa lắng nghe một lúc, không nghe thấy âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng mèo kêu.
Trình Dương có chút căng thẳng: “Anh Lâm Dị, tôi nhớ con mèo triệu hồi bởi thư nguyền rủa… hình như không kêu?”
Lâm Dị áp tai vào cửa: “Ừ.”
Cậu biết vì sao Trình Dương lại hỏi vậy: “Đây hẳn là tiếng kêu của quái vật 8-4.”
Điểm khác biệt lớn nhất giữa quái vật 8-4 với những quái vật cậu gặp trước đó là, bản thân nó là một con mèo.
Như quái vật 7-7 và quái vật 2-6 trước khi bị quy tắc tử vong giết chết sẽ tức giận mắng chửi Lâm Dị, nhưng quái vật 8-4 có lẽ vì chỉ là một con mèo nên không thăm hỏi Lâm Dị thành tiếng.
Trình Dương “ồ”, đang định nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cậu ta nghe tiếng mèo kêu đi tới cửa phòng 204.
“Anh… Anh Lâm Dị, nó… Nó tới rồi?!”
Lâm Dị suy nghĩ một chút, ấn vào tay nắm cửa.
Trình Dương giật nảy mình, muốn ngăn cản cậu.
Lâm Dị an ủi: “Không sao, nơi này bắt đầu sụp đổ rồi.”
Sau khi giết chết quái vật, một luồng sáng trắng sẽ xuất hiện, khung cảnh trong thế giới Quy Tắc nơi luồng sáng trắng đi qua sẽ bắt đầu tan rã.
Hiện tại một mặt của vách tường phòng 204 mà họ ở đã bắt đầu giống tấm gương nứt, từng khối từng khối một lặng lẽ rơi xuống, điều này chứng tỏ phương pháp của Lâm Dị đã thành công, quái vật 8-4 đã bị quy tắc tử vong do mình chế định giết chết.
Lâm Dị cũng nghe thấy tiếng mèo kêu, nhưng lúc đầu tiếng mèo kêu ở rất xa, mà bây giờ lại ở cửa phòng 204, giống như nó cố tình tìm tới.
Cậu nhớ lại về những lời quái vật 2-6 đã nói, đồng thời cũng nghĩ đến một số manh mối về bản thân là ai trong thế giới Quy Tắc 4-4, cho nên Lâm Dị không nhịn được mà mở cửa.
Có điều Lâm Dị cũng không dám hoàn toàn mở hẳn cửa ra. Huống hồ nơi này còn chưa hoàn toàn sụp đổ, nếu như ngoài cửa con mèo đột nhiên nói tiếng người, hơn nữa lúc nói mà bị Trình Dương nghe thấy thì không hay.
Lâm Dị cẩn thận nhìn con mèo đen ngoài cửa.
Đây không phải con mèo cào cậu trong lớp mà là con mèo quái vật sinh ra do tà ác.
Nó nhìn chằm chằm Lâm Dị, sau đó nằm xuống, lăn lộn một vòng trên mặt đất, lộ ra phần bụng.
Lâm Dị sửng sốt.
Trình Dương ở phía sau Lâm Dị nhìn thấy biểu cảm của cậu, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chen tới xem, Lâm Dị còn chưa kịp phản ứng thì Trình Dương nhìn thấy cảnh tượng này rất vui: “Anh Lâm Dị, nó còn làm nũng với anh cơ đấy?”
Lòng bàn tay Lâm Dị đổ mồ hôi, vội vàng nói: “Không phải!”
Trình Dương bị phản ứng của Lâm Dị làm cho sợ hãi: “Hả?”
Lâm Dị vội vàng nói: “Là đang làm nũng với anh.”
Trình Dương bối rối: “Làm nũng với tôi á? Tại sao?”
Lâm Dị vội vàng kéo Trình Dương vào phòng: “Không có vì sao, có lẽ anh tương đối… tương đối…”
Cậu chưa nghĩ ra được tính từ nào thì ánh sáng trắng đã thổi quét đến, nháy mắt nhấn chìm bọn họ.
– —-
Tỉnh lại, là hội trường.
Lâm Dị là người đầu tiên tỉnh lại ở khu 8-4, người phụ trách khu 8-4 nhìn thấy Lâm Dị tỉnh lại, sửng sốt một lát rồi kinh ngạc: “Tỉnh rồi à?”
Lâm Dị gật đầu, nhìn sang một bên, giường chung tổng cộng có 12 vị trí, ngoại trừ cậu ra, chính người còn lại vẫn đang nhắm mắt.
Người phụ trách đi về phía cậu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không giấu được: “Cậu lợi hại thật đấy. Thời gian ở trong thế giới Quy Tắc 8-4 còn chưa đầy 6 tiếng, tỷ lệ tử vong cũng được khống chế! Tuyệt thật!”
Vừa nói, vừa kích động đưa tư liệu trong tay cho Lâm Dị xem.
Lâm Dị tiếp nhận thông tin.
Người phụ trách hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”
Lâm Dị xác thực có chút khát nước, gật đầu: “Cảm ơn.”
Người phụ trách nói: “Không có gì, mấy cậu vất vả rồi.”
Đợi người phụ trách lấy nước cho mình, Lâm Dị cúi đầu xem thông tin trong tay.
Thông tin là biên bản của hội sinh viên về kỳ thả người lần này và đánh giá mới.
Thành viên đội tuần tra Lâm Dị và Nhậm Lê dẫn đầu, dẫn dắt mười sinh viên tiến vào thế giới Quy Tắc 8-4.
Một giờ sau khi tiến vào thế giới Quy Tắc 8-4, xuất hiện người chết đầu tiên, tên Hạ Huy.
Ba giờ sau khi tiến vào thế giới Quy Tắc 8-4, xuất hiện người chết thứ hai, tên Trần Tử Tấn.
Theo thông tin, đánh giá tỷ lệ tử vong của hội sinh viên đối với thế giới Quy Tắc 8-4 này là 40%.
Còn một mục nữa về tỷ lệ tử vong thực tế vẫn chưa kịp điền nên để trống.
Lâm Dị tính toán, tỷ lệ tử vong thực tế trong thế giới Quy Tắc 8-4 là 12%.
Cậu đặt thông tin trong tay xuống, cậu có thể cảm nhận được tốc độ dòng chảy thời gian trong thế giới Quy Tắc 8-4, bởi cậu cũng không cảm thấy đói, ngay cả Trình Dương, người mà một bữa không ăn thôi là không chịu được, cũng không kêu đói. Hoặc có lẽ vì sợ quá mà quên cả ăn.
Nhưng Lâm Dị không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, còn chưa đến sáu giờ.
Lâm Dị có chút hoảng hốt. Thời gian ở thế giới Quy tắc 8-4 đối chiếu với hiện thực còn chưa đến sáu giờ. Tức là nói Tần Châu có khả năng vẫn chưa nguôi giận.
Dù sao thì thời gian trôi qua ngắn như vậy.
Lâm Dị đang suy nghĩ, người phụ trách đã mang nước đến cho cậu.
Lâm Dị nói “cảm ơn” xong, cúi đầu uống một ngụm nước, suy nghĩ nên dùng từ gì để hỏi thăm Tần Châu với người phụ trách.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì người phụ trách đã liên lạc với Âu Oánh: “Chị Âu Oánh, quy tắc 8-4 kết thúc rồi.”
Lâm Dị đợi người phụ trách báo cáo cho Âu Oánh.
Người phụ trách: “Vâng. Lâm Dị đã tỉnh rồi. Phải thông báo cho anh Châu ạ? Ừm ừm, lúc trước anh Châu có phân phó rồi, sau khi Lâm Dị tỉnh lại phải báo cho anh ấy trước…”
Lâm Dị sặc một phen, thấy ánh mắt của người phụ trách nhìn về phía mình, cậu vừa lấy tay xoa nước ở khoé miệng, vừa nói: “Không sao không sao.”
Người phụ trách tiếp tục báo cáo với Âu Oánh: “Đội trưởng Vương hiện tại không có ở đây, em không có quyền hạn liên hệ, để em nói với Lâm Dị.”
Lâm Dị không nghe thấy Âu Oánh nói gì với người phụ trách nhưng đại khái cậu có thể đoán được.
Quả nhiên, người phụ trách ngượng ngùng nói với Lâm Dị: “Bạn học Lâm Dị, chị Âu Oánh hiện tại có chút việc, đội trưởng Vương cũng không ở đây. Cậu có thể tự mình báo với anh Châu là cậu đã tỉnh rồi không?”
Lâm Dị: “…”
Lâm Dị gãi gãi đầu, sờ túi quần của mình, điện thoại cậu không thấy đâu.
Người phụ trách lúc này mới nhớ ra, vội vàng nói: “Ngại quá, lúc bọn tôi đưa các cậu từ khu thả người về đây, không cẩn thận làm rơi điện thoại.”
Người tiến vào thế giới Quy Tắc trong góc nhìn của người xem là ở trong trạng thái ngủ say, hội sinh viên sẽ đưa người về tập trung ở hội trường để thống nhất theo dõi. Lâm Dị đoán lúc cậu bị đưa về, điện thoại trong túi bị rơi ra, quần cậu mặc là quần thể thao, túi tương đối nông và trơn.
Người phụ trách bày ra bộ dáng áy náy: “Đã cầm đi sửa rồi. Nhưng mà rơi hơi mạnh, không biết có sửa được không.”
“Không sao không sao.” Lâm Dị vội vàng nói: “Điện thoại của tôi không đáng mấy đồng mà.”
Kỳ thi lần này được phát học bổng, cậu nhờ giáo viên có thể ra ngoài trường giúp cậu mua một cái điện thoại mới là được.
Hơn nữa, hội sinh viên mỗi tháng cũng sẽ ghi chép lại nhu cầu sinh hoạt mà không thể cung cấp đủ trong trường học, sau đó sẽ thống nhất mua sắm.
Nói xong, Lâm Dị đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu sờ soạng MP4 ở túi bên kia.
Cậu sửng sốt: “Tôi…”
Đồng thời, người phụ trách mở miệng cùng lúc với cậu: “Bạn học Lâm Dị, cậu còn một cái MP4 nữa đúng không?”
Lâm Dị vội vàng gật đầu.
Người phụ trách nói: “MP4 rơi ra cùng với điện thoại…”
Trái tim Lâm Dị chợt kích động, xét về giá cả thì MP4 với điện thoại không khác biệt lắm, nhưng tính chất không giống nhau. Trong MP4 còn có rất nhiều thứ: “Rơi hỏng rồi sao?”
Người phụ trách đáp: “Hẳn là không đâu. Có điều bọn tôi thấy MP4 cũng bị rơi ra nên đem đi kiểm tu luôn rồi.”
Lâm Dị nghe xong lời này, không những không thở phào nhẹ nhõm, trái tim như bị siết lại.
Kiểm tu?
Cậu biết trường có nơi sửa chữa.
Nhưng nếu kiểm tu, chẳng phải sẽ kiểm tra MP4 vận hành bình thường, ngộ nhỡ nhân viên kiểm tu nghe âm thanh ghi trong đó…
Lâm Dị không dám tưởng tượng.
Cậu lập tức nhảy xuống giường chung, muốn đi ra ngoài.
Người phụ trách không biết Lâm Dị bị sao, vội đuổi theo: “Bạn học Lâm Dị, có chuyện gì hả?”
Lâm Dị không thể giải thích trực tiếp, cậu cuống quít nói: “Tôi đột nhiên nhớ tôi có chút việc.”
“À à.” Người phụ trách nói: “Vậy cậu có quay lại nữa không? Lát nữa họp phục bàn, cậu không có điện thoại, không biết được địa điểm họp.”
Lâm Dị đáp: “Tôi đi tí rồi về.”
Lâm Dị đẩy cửa hội trường ra, người phụ trách nhìn Lâm Dị vội vàng rời đi, được một lát mới nhớ vẫn chưa thông báo cho Tần Châu. Người phụ trách đang định liên hệ với Âu Oánh, quay đầu lại thấy khu vực 8-4 có người thứ hai đã tỉnh.
Cũng là thành viên của đội tuần tra.
Người phụ trách vội vàng đi tới: “Tỉnh rồi sao? Có không thoải mái chỗ nào không?”
“Nhiệm vụ lần này của các cậu hoàn thành rất tốt, tiến vào thế giới Quy Tắc 8-4 chưa đến 6 tiếng đồng hồ, hơn nữa tỷ lệ tử vong…”
Nhậm Lê mê man nhìn hắn trước, ngay sau đó phản ứng lại.
Anh bị quái vật 8-4 lựa chọn.
Nhậm Lê đang muốn đứng dậy, thấy có một cái chân đè lên người mình.
Anh kéo cái chân cường tráng này sang một bên, sau đó ngồi dậy đau đầu đỡ trán, “Lâm Dị đâu?”
Người phụ trách: “Bạn học Lâm Dị có chút việc. À đúng rồi, bạn học Nhậm Lê, cậu có thể liên hệ với anh Châu không?”