Biên bản cuộc họp phục bàn của thế giới Quy Tắc 4-4, Tần Châu đọc lại mấy lần liền.
Lâm Dị không tham gia họp phục bàn thế giới Quy Tắc 4-4. Nội dung hoàn thành cuộc họp chủ yếu dựa vào lời tường thuật của Tần Châu.
Tần Châu nhìn chằm chằm trang giấy trong tay.
Tại cuộc họp phục bàn thế giới Quy Tắc 4-4, Tần Châu đã nói dối.
Làm cách nào bọn họ lại tìm được thời gian hồi tưởng chân chính trong kịch bản vòng lặp thời gian, Tần Châu không giải thích lý do thực sự mà chỉ nói một cách mơ hồ rằng họ phát hiện ra manh mối thông qua sự vắng mặt của nhân vật cha Sầm Tiềm.
Trên thực tế, chỉ có Tần Châu biết chuỗi logic thực sự là Lâm Dị phát hiện ra nhân cách phụ có khả năng bị quái vật 4-4 chiếm hữu, sau đó quay ngược thời gian để xác nhận nghi ngờ của mình. Về sau cũng là cậu mở ra hồi ức thực sự, hiểu rõ về cuộc đời của quái vật 4-4.
Tuyến chính là do chính miệng quái vật 4-4 nói cho.
Dù điều này được đích thân hắn kể lại, những người khác trong cuộc họp đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Lý do rất đơn giản, nếu quái vật 4-4 bức thiết hy vọng người tham gia rời đi thì tại sao ngay từ đầu lại kéo họ vào làm gì.
Kỳ thực là từ lúc bắt đầu Tần Châu đã nhận định, sở dĩ quái vật 4-4 muốn những người tham gia rời đi là vì che giấu gì đó.
Chẳng qua bí mật về nhân cách phụ của Lâm Dị khiến hắn tạm thời không rảnh để suy nghĩ xem quái vật 4-4 che giấu chuyện gì.
Hiện tại Lâm Dị đã tiến vào thế giới Quy Tắc 8-4, Tần Châu nhìn lại, thấy được vài nghi vấn mà mình không thể bỏ qua.
Thuấn Tức 170 là Viên Viện, đáp án này được hắn đích thân chứng thực.
Nhưng kịch bản của đoạn thời gian hồi tưởng được viết rõ ràng xoay quanh nhóm người tham gia này. Tại sao Viên Viện – người đã biến mất mười năm trước lại xuất hiện trong đoạn hồi tưởng thời gian của họ?
Điều này rất khó để khiến Tần Châu không liên tưởng đến việc, bí mật mà quái vật 4-4 muốn che giấu có liên quan đến Viên Viện.
Nghĩ tới đây, Tần Châu nhớ lại, vào lần đầu tiên hắn nhắc đến cái tên “Viên Viện”, phản ứng của Lâm Dị có chút không đúng. Cho dù nhân cách phụ của Lâm Dị được quái vật 4-4 chọn thì cậu cũng không nên lộ ra biểu cảm kinh ngạc như vậy.
Chưa kể lúc đó rõ ràng Lâm Dị là do nhân cách chính sở hữu.
Cùng với đoạn thời gian hồi tưởng lần cuối để nghiệm chứng xem Viên Viện có dẫn dắt Chu Kỳ vi phạm quy tắc tử vong hay không, Lâm Dị cũng không xuất hiện.
Nhưng rõ ràng Lâm Dị ngủ trước hắn, trong tay cũng cầm thông cáo báo chí kích hoạt khoảng thời gian hồi tưởng đó, lẽ ra Lâm Dị phải đến trước hắn.
Trừ khi Lâm Dị giả vờ ngủ.
Tần Châu trầm mặc.
Từng hồi ức trong đầu lần lượt liên quan đến Lâm Dị. Mỗi mảnh ký ức đều nói rằng Lâm Dị đến đây là có mục đích, vì thế nghi vấn lại càng nảy sinh nhiều hơn.
Đại học Phi tự nhiên Kỹ thuật bị cô lập với thế giới bên ngoài, mọi người ở thế giới thực sẽ dần quên mất bọn họ, trừ khi được Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên lựa chọn, nếu không thì chẳng ai có thể biết trước được một trường đại học có quái vật lộng hành như vậy.
Làm sao Lâm Dị biết được?
Rốt cuộc Lâm Dị tới đây vì muốn làm gì?
Tần Châu bực bội mà sờ đến điếu thuốc, lúc này điện thoại bỗng vang lên.
“Anh Châu.” Người bên kia điện thoại nói: “Điện thoại không sửa được.”
Về việc điện thoại của Lâm Dị bị hỏng, lúc Tần Châu đọc biên bản cuộc họp, Âu Oánh có gọi điện báo cho hắn.
Tần Châu ‘ừm’ một tiếng, không chạm vào điếu thuốc nữa: “Còn thừa cái mới không?”
“Lần trước hội sinh viên thống nhất mua sắm, em vẫn còn giữ lại mấy cái.”
“Giữ lại cái tốt nhất cho anh, anh chuyển tiền cho.”
“Vâng.”
“Anh nhớ là còn một thứ nữa được gửi cùng với điện thoại mà nhỉ?” Tần Châu hỏi.
“Phải.” Đầu bên kia điện thoại nói: “Còn MP4.”
Tần Châu hỏi: “MP4?”
Ngày nay không có nhiều người sử dụng MP4, Đại học Kỹ thuật Phi Tự nhiên không chắc chắn sẽ có MP4 mới để dốc lòng chào hàng cho sinh viên. Hắn hỏi: “Sửa được không?”
“MP4 thì không sao, nhưng…”
Đầu bên kia vừa định nói gì đó, Tần Châu đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Học trưởng.”
Tần Châu thoáng chốc cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn vẫn luôn ở trong phòng hồ sơ của Hội Sinh Viên, nhưng hắn cũng luôn chú ý đến tình hình trong thế giới Quy Tắc 8-4. Một giờ sau khi nhóm người Lâm Dị tiến vào thế giới Quy Tắc 8-4 đã có người chết, đến giờ thứ ba lại xuất hiện thêm người thứ hai, hội sinh viên lập tức đánh giá lại mức độ nguy hiểm của 8-4.
Hiện tại nghe thấy giọng nói của Lâm Dị, hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Thân là nhóc thiên tài, không cùng cậu tiến vào thế giới Quy tắc cũng chẳng phải điều gì ghê gớm, cậu vẫn có thể bình an thuận lợi rời khỏi đó.
Tần Châu tùy ý cầm lấy một cuốn Nội Quy Trường, lật sang trang thứ tám.
Quy tắc 8-4: Không có quy tắc.
Xem ra còn giết chết cả quái vật 8-4 nữa.
Tần Châu không nói chuyện, cũng không cúp điện thoại, thông qua chiếc điện thoại trong tay nghe thấy giọng nói của Lâm Dị.
“MP4 này là của em.”
“À ừm, tôi biết.”
“Có thể trả lại cho em không ạ?”
“…Có thể có thể.”
“Cảm ơn.”
“À đúng rồi.”
“Dạ?”
“Điện thoại mới, cái trước của cậu bị rơi hỏng rồi, không sửa được.”
“Dạ, bao nhiêu tiền vậy ạ?”
“Không cần trả tiền.”
“Không cần trả tiền á?”
“Cũng không phải là không cần trả, anh Châu bảo tôi đưa cho cậu, anh Châu trả tiền rồi.”
Tần Châu kéo ghế ngồi xuống, đặt điện thoại đang bật loa ngoài lên bàn, ngón tay nhịp nhàng gõ nhẹ trên mặt bàn.
Lâm Dị sửng sốt một lát, có lẽ là không ngờ rằng mình lại được tặng một chiếc điện thoại mới.
Tần Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi phản ứng của Lâm Dị.
Sau đó Lâm Dị ‘ừm’ một tiếng: “Học trưởng, điện thoại này giá bao nhiêu thế ạ?”
“Khoảng 5000.”
“5000?!”
(*): ~18 triệu vnd
Tưởng tượng ra vẻ mặt của Lâm Dị, Tần Châu nhếch môi.
“Ừ, đây là thẻ điện thoại của em, em cho vào nhé. Sau khi mở điện thoại, hãy làm theo lời nhắc của hệ thống để kích hoạt, sau khi kích hoạt, em có thể sử dụng bình thường trong khuôn viên trường.”
“Dạ, vâng.” Lâm Dị nói: “Cảm ơn học trưởng.”
“Không có gì.”
Một lúc sau, đầu bên kia điện thoại lại vang lên: “Anh Châu, điện thoại và MP4 đã được đưa cho em ấy.”
“Anh nghe rồi.” Tần Châu nói: “Cậu vừa định nói MP4 làm sao cơ?”
“Việc truyền phát tin âm nhạc của MP4 không có vấn đề, nhưng âm thanh ghi âm lại có một chút tạp âm. Em chưa từng sửa MP4 bao giờ nên không biết tình trạng thế nào.”
“Đã biết.” Tần Châu nói: “Tháng sau hội sinh viên sẽ đăng ký nhu cầu, điền MP4 hộ anh.”
“……Vâng.”
“Tạm biệt.”
Tần Châu cúp điện thoại, Lâm Dị đã rời khỏi thế giới Quy Tắc 8-4, lại còn có điện thoại mới, hắn đợi Lâm Dị liên lạc với mình.
Quả nhiên, điện thoại reo.
Tần Châu hưng phấn cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, khóe miệng thẳng tắp.
“Chủ tịch Tần.” Nhậm Lê nói: “Bọn em…”
“Tôi biết rồi, cúp đây.”
Nhậm Lê: “…”
Tần Châu tiếp tục chờ cuộc gọi. Sau khi điện thoại lại vang lên, hắn liếc nhìn màn hình.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh Châu.” Âu Oánh nói: “Lâm Dị vừa rời khỏi thế giới Quy Tắc 8-4, em mới nhớ ra điện thoại của em ấy bị hỏng.”
“Ừ, cúp đây.”
“Đợi đã.” Âu Oánh hỏi: “Khi nào thì mở họp phục bàn quy tắc 8-4?”
Tần Châu nhìn đồng hồ, nói: “Nửa tiếng nữa, vẫn là 101, cúp đây.”
Âu Oánh: “Người tham gia cuộc họp…”
Tần Châu ngắt lời: “Em quyết định đi, cúp đây.”
Âu Oánh: “…”
Điện thoại reo lên lần thứ ba, Tần Châu không trả lời ngay, hắn cầm điện thoại lên, đi đến cửa sổ để đảm bảo sóng trong trường ổn định.
“Đàn anh–“
“Ừm?”